Tiến Đến Kim Quốc


Người đăng: DVJ

Hoàng Dung nghe vậy trong lòng thầm nhũ, bổn cô nương vốn chính là thân nữ
nhi, cái này có gì kỳ quái chứ, bất quá ngoài miệng lại nói:


  • Vị đại ca kia ngươi thật thông minh, ngay cả cái này cũng đoán được, cha ta
    đích thật là muốn một đứa con gái, đáng tiếc tiểu đệ lại là thân nam nhi.

Dương Lỗi trong nội tâm rất rõ ràng, nhưng cũng không vạch trần nàng


  • Bất quá tướng mạo ngươi cũng rất nữ tính, ta thấy, Hoàng... Dung nhi, ngươi
    sẽ không phải thật sự là nữ đấy chứ, ngươi còn không có hầu kết?

Dương Lỗi nhìn Hoàng Dung nói:


  • Nếu như không phải nữ hài tử, vậy thì...


  • Làm sao có thể, chỉ có điều lớn lên có chút nữ tính thôi.


Nghe được Dương Lỗi hoài nghi, trong lòng Hoàng Dung nhảy dựng, chẳng lẽ hắn
thực đã nhìn ra.

Dương Lỗi cười cười:


  • Nếu như không phải nữ nhân vậy thì giống như là thái giám vậy. Cho nên ta
    không nên gọi ngươi là Hoàng hiền đệ, mà là Hoàng hiền muội rồi, đương nhiên
    ta vẫn gọi ngươi là Dung nhi đi, tuy rằng không biết ngươi vì sao nữ giả nam
    trang đi ra, còn ăn mặc như một tiểu khất cái, nhưng ta nhìn ra được, ngươi
    cũng không phải còn nhà bình thường, không biết ngươi vì sao lại trốn đi,
    chẳng qua nếu như ngươi có khó khăn gì thì ta có thể giúp ngươi, không nên
    khách khí với ta, ta tuy rằng chỉ vừa rời sơn môn, nhưng năng lực vẫn có một
    ít, ta nghĩ trong thiên hạ này, người võ công cao hơn ta có lẽ chỉ có thể
    đếm được trên đầu ngón tay.


  • Khẩu khí thật là lớn nha.


Nghe Dương Lỗi rõ ràng nói khoác mình võ công cao cường, Hoàng Dung liền thấy
bất mãn rồi, phụ thân mình chính là một trong ngũ tuyệt, cao thủ hiếm trong
trong thiên hạ, Dương Lỗi trước mắt này chẳng qua chỉ lớn hơn mình một hai
tuổi thôi, rõ ràng nói không biết ngượng như thế, còn nói người lợi hại hơn
hắn trong thiên hạ này có thể đếm được trên đầu ngón tay, đây quả thực quá tự
đại.

Dương Lỗi ha ha cười cười, cũng không tức giận, mà chỉ nói:


  • Đây là sư tôn ta nói cho ta biết, hắn nói, thiên hạ người có thể thắng được
    ta cũng không bao nhiêu, lần này ta đi ra học hỏi kinh nghiệm chính là vì tìm
    kiếm cao thủ thiên hạ, nghiệm chứng võ công của ta.


  • Hừ hừ, chờ ngươi gặp được cao thủ chân chính sẽ biết.


Hoàng Dung trợn trắng mắt.


  • Đúng rồi Dung nhi, ngươi còn chưa nói cho ta biết vì sao lại giả trang
    thành một khất cái, một người trốn đi đấy?

Dương Lỗi lại nói.


  • Ta... Cha ta không quan tâm ta nữa.

Hoàng Dung nghĩ tới chuyện này, trong nội tâm liền không thoải mái, thấy Dương
Lỗi quan tâm mình như vậy liền không khỏi khóc lên.


  • Ah... Ngươi đừng khóc ah, đừng khóc, sẽ không đâu, cha ngươi sao có thể
    không cần ngươi chứ? Tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, ai lại bỏ được nữ nhi của
    mình, hơn nữa Dung nhi ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, còn khóc nữa sẽ biến
    thành mèo hoa đấy.

Dương Lỗi sợ nhất chính là nữ hài tử khóc, trong lúc nhất thời có chút luống
cuống tay chân, không biết như thế nào cho phải.

Nhìn thấy Dương Lỗi bộ dáng như vậy, Hoàng Dung không khỏi "Phốc phốc" cười
cười, xua tan tất cả không thoải mái trước kia:


  • Thối đại ca, người ta bây giờ là khất cái, người đen sì, ngươi có thể nhìn
    ra ta xấu hay đẹp sao?

Dương Lỗi thấy nàng cười ra tiếng, trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra, vội hỏi:


  • Dung nhi bộ dạng như vậy, vừa nhìn đã biết là mỹ nhân phôi, tuy rằng trên
    mặt thoạt nhìn có chút đen, nhưng xem dáng người, nhìn nhãn thần, đã biết rõ
    tất nhiên là quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn, giống như là tiên nữ hạ
    phàm, nếu như ai có thể cưới được nữ tử như Dung nhi thì chính là thiên đại
    phúc phận rồi.

Nữ nhi gia nào có không thích nghe người khen chứ, hôm nay Dương Lỗi tán
thưởng mình như vậy, trong lòng Hoàng Dung cực kỳ ngọt ngào, ở Đào Hoa đảo căn
bản không có mấy người, ngoại trừ người hầu ra thì chỉ còn Hoàng Dược Sư, chưa
từng có người tán thưởng qua mỹ mạo của mình, hôm nay Dương Lỗi dỗ ngon dỗ
ngọt như vậy bảo Hoàng Dung sao không vui cho được.


  • Đại ca chớ khen nhân gia, người ta nào tốt như ngươi nói chứ.

Trên mặt nàng có chút hồng nhuận phơn phớt, bất quá bởi vì hóa trang nên nhìn
không ra.


  • Nếu như Dung nhi đổi về nữ trang, ta nghĩ khẳng định sẽ đúng như ta nói,
    cho nên đây cũng không coi như khoa trương, mà là sự thật như thế, ta chỉ là
    nói ra thôi.

Dương Lỗi nói.


  • Đại ca muốn nhìn Dung nhi nữ trang, Dung nhi hôm nay vào thành sẽ đổi cho
    đại ca xem, bất quá đại ca ngươi còn chưa nói cho Dung nhi biết tên của ngươi
    đấy?

Hoàng Dung dù sao cũng là con gái Đông Tà, chỉ nhất thời ngượng ngùng thôi,
thoáng cái liền trở nên tự nhiên hào phóng.

Dương Lỗi mỉm cười nói:


  • Ta gọi Dương Lỗi, ngươi gọi ta là Dương đại ca là được.


  • Ân, Dương đại ca, chúng ta bây giờ đi thôi, ta có chút đói bụng.


Hoàng Dung nói.


  • Tốt, chúng ta vào thành đi.

Dương Lỗi nhẹ gật đầu, mở rộng bước chân tiến về trước.

... ...

Kim quốc.

Hoàng Dung đã đổi về nữ trang, lớn lên đúng như trong tiểu thuyết, có thể
nói là thủy xuất liên hoa, quả thật là một mỹ nữ.

Đương nhiên Dương Lỗi đã nhìn quen mỹ nữ tự nhiên không đến mức thất thố,
nhưng cũng kinh ngạc một phen, không nghĩ tới nàng vậy mà xinh đẹp như vậy,
trên đường đi Dương Lỗi cũng kiến thức qua tay nghề của Hoàng Dung, rõ ràng
lại không hề thua kém gì mình, phải biết rằng mình đã mở ra sinh hoạt chức
nghiệp hệ thống, tiêu chuẩn đầu bếp vô cùng tốt, tuyệt đối là nhất lưu.

Trên đường đi cũng rất là vui vẻ, bất quá lại không gặp được Quách Tĩnh, nghĩ
đến hẳn là do mình nên thời gian xuất hiện sai lầm, cho nên không gặp được vị
Quách đại hiệp đại danh đỉnh đỉnh kia, nhưng ở Kim quốc có lẽ gặp được.


  • Dương đại ca, nơi này quả nhiên rất náo nhiệt, đại ca ngươi tới nơi này là
    muốn làm gì thế?

Hoàng Dung nói.

Dương Lỗi nhìn xem đám người lui tới, Kim quốc hiện giờ biểu hiện ra nhìn như
cường đại, nhưng kì thực đã là nỏ mạnh hết đà rồi.


  • Đi Triệu vương phủ tìm người.


  • Triệu vương phủ? Đại ca đi Triệu vương phủ tìm người? Đại ca quen biết với
    Hoàn Nhan Hồng Liệt sao?


Hoàng Dung hỏi.

Dương Lỗi lắc đầu:


  • Không phải, ta đi Triệu vương phủ tìm một người tên là Mai Siêu Phong, cầm
    bộ dưới Cửu Âm Chân Kinh trong tay nàng.

Hoàng Dung nghe vậy lắp bắp kinh hãi, Cửu Âm Chân Kinh và Mai Siêu Phong nàng
tự nhiên rất rõ ràng, Mai Siêu Phong chính là đồ đệ của phụ thân mình, bởi vì
trộm Cửu Âm Chân Kinh trốn đi nên khiến phụ thân mình rất tức giận, mẫu thân
mình cũng bởi vì chuyện kia nên mới chết đi.


  • Dương đại ca quen biết Mai Siêu Phong?

Dương Lỗi cười cười:


  • Không biết, bất quá ta biết rõ nàng ở chỗ này, ta nói rồi ta không phải
    người bình thường, chỉ bấm tay tính toán liền tính ra nửa bộ dưới Cửu Âm Chân
    Kinh ở chỗ này, mà người có được nửa bộ dưới Cửu Âm Chân Kinh có thể đếm được
    trên đầu ngón tay, cho nên ta liền suy đoán ra người này tất nhiên là Mai Siêu
    Phong.

Dương Lỗi tự nhiên không có khả năng nói hết mọi chuyện nên đành phải nói loạn
một trận.


  • Nhưng, nhưng, Triệu vương phủ thủ vệ sâm nghiêm, sao đi vào được?


Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng - Chương #354