Trước Khi Tiến Vào Nội Dung Nhiệm Vụ (2)


Người đăng: DVJ

-Lúc này Cổ Tịnh đang đánh cờ với Cổ lão, Cổ Tịnh cầm đen, Cổ lão cầm trắng, Cổ lão một bộ khí định thần nhàn, mà Cổ Tịnh lại trầm tư suy nghĩ.

Dương Lỗi đi qua xem xét, thực sự kinh ngạc, trông thấy song phương Hắc Bạch
tranh chấp, Dương Lỗi mặc dù cũng không có nghiên cứu gì với cờ vây, nhưng dù
sao cũng hiểu sơ sơ, nhìn ra được tình huống trước mắt tựa hồ Hắc ẩn ẩn chiếm
cứ thượng phong, nhưng Cổ Tịnh lại có bộ dạng trầm tư suy nghĩ, đây là có
chuyện gì?

Dương Lỗi đang muốn nói chuyện, đã thấy Cổ lão nhẹ khẽ lắc đầu, ý bảo Dương
Lỗi không nên lên tiếng.

Thấy Cổ lão như vậy, Dương Lỗi cũng chỉ có thể lẳng lặng yên đứng ở một bên.

Sau khi qua nửa giờ Cổ Tịnh rốt cục hạ cờ, sắc mặt nàng lúc này giãn ra, trên
trán đã xuất hiện mồ hôi lấm tấm, bất quá vẻ vui mừng trên mặt lại không cần
nói cũng biết, nàng nói:


  • Gia gia, ván này ta thắng rồi.

Vừa dứt lời nàng liền thấy được Dương Lỗi, kinh hỉ nói:


  • Dương Lỗi, sao ngươi lại ở chỗ này, ngươi đã đến bao lâu rồi?

Dương Lỗi cười cười nói:


  • Không bao lâu, mới chỉ chốc lát.


  • Ngươi là tới tìm gia gia ta sao?


Cổ Tịnh nói.

Dương Lỗi thấy nàng hỏi như vậy lại cười nói:


  • Sao hả, ta không thể tới tìm ngươi sao?


  • Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi là tới tìm ta sao?


Cổ Tịnh có chút không tin vào tai mình, trên mặt nổi lên một tia hồng nhuận
phơn phớt, trong lời nói có chút ý xấu hổ, thầm nghĩ, hắn. . . Hắn đây là xemn
như ám chỉ sao? Hắn sao lại nói trước mặt gia gia thế chứ? Thật là một đồ xấu
xa, cũng không biết thẹn thùng.

Dương Lỗi nào biết trong lòng Cổ Tịnh lại phức tạp như vậy.


  • Tự nhiên là tới tìm ngươi rồi, thuận tiện, tìm Cổ lão.

Cổ Mặc nhìn nhìn Dương Lỗi, lại nhìn cháu gái của mình một chút, không khỏi âm
thầm lắc đầu, cháu gái của mình chỉ sợ đã vừa ý tiểu tử Dương Lỗi này rồi,
bất quá tiểu tử này tựa hồ đa tình một chút, trên mặt hoa đào, về sau nữ tử
chắc chắn sẽ không thiếu, nhưng thế thì đã sao? Nàng thích là tốt rồi, thuận
theo tự nhiên, tất c ả không thể cưỡng cầu.


  • Xú tiểu tử, ngươi có lời gì cứ nói đi?

Cổ lão nhìn Dương Lỗi nói.


  • Là như thế này, Cổ lão, ta gần đây định bế quan tu luyện, không biết mất
    bao lâu, ta hi vọng ngươi giúp ta chú ý động tác Huyền gia và Cẩu Tư Nhiên một
    chút, ta lo lắng bọn hắn sẽ động thủ với Tiểu Ngọc các nàng.

Dương Lỗi suy nghĩ một chút nói.


  • Ngươi sao lại không nói với sư phó mình?

Cổ lão nghe vậy sửng sốt một chút.


  • Sư tôn ta gần đây phải đi ra ngoài một chuyến, cho nên ta chỉ có đến tìm Cổ
    lão ngài.

Dương Lỗi biết rõ Trương Dật muốn ra ngoài một chuyến, đoán chừng cũng phải
cần một khoảng thời gian, cho nên đành phải tìm Cổ lão.


  • Yên tâm đi, chuyện này ta sẽ chú ý, sẽ không để cho tiểu tình nhân của
    ngươi gặp chuyện không may đâu, tốt rồi, người trẻ tuổi các ngươi nhiều tâm
    sự, ta sẽ không quấy rầy các ngươi nữa.

Nói xong Cổ lão liền quay người rời đi.

Cổ lão đi rồi, Cổ Tịnh và Dương Lỗi đi trong sân.


  • Ngươi thật sự muốn bế quan? Muốn bế quan bao lâu?

Cổ Tịnh nhìn Dương Lỗi hỏi.


  • Cái này thời gian cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, cho nên sớm đến nói
    trước, đúng rồi, những thứ này ngươi nhận lấy đi, sẽ rất có ích cho ngươi đấy.

Dương Lỗi lấy ra một ít phù triện, còn có một chút đan dược, đan dược là cấp
tốc khôi phục đan, giá trị cực cao, ở Huyền Cơ Môn cũng không có ai luyện chế
ra được, điểm ấy Dương Lỗi cũng đã sớm rõ ràng, Huyền Cơ Môn mặc dù có Luyện
Đan Sư, hơn nữa phẩm cấp luyện chế đan dược so với tự mình luyện chế còn cao
hơn, bất quá lại không có đan dược như vậy, nhiều nhất chỉ có thể luyện chế ra
cửu thành đan, cũng không giống như Dương Lỗi, đều là thập thành đan.


  • Cảm ơn ngươi.

Cổ Tịnh cũng biết, đồ vật Dương Lỗi lấy ra tất nhiên không phải phàm vật, cũng
không nhìn kỹ liền thu vào.


  • Ngươi. ..


  • Ngươi. ..


  • Hay là ngươi nói trước đi.


Dương Lỗi nói.

Cổ Tịnh trên mặt ửng đỏ:


  • Ta, đây là ngọc bội ta tùy thân mang theo, ngươi muốn hảo hảo mang theo
    đấy.


  • Cái này. . . Cái này quá quý trọng rồi, ta không thể thu.


Dương Lỗi dùng {Giám Định Thuật}, lập tức lắp bắp kinh hãi, mảnh ngọc bội này
dùng năng lực của mình bây giờ rõ ràng không xem xét được, bởi vậy có thể thấy
được chỗ trân quý của nó.


  • Ta cho ngươi thì ngươi cứ giữ lấy đi, chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ ngươi xem
    thường ta sao?

Thấy Dương Lỗi cự tuyệt, Cổ Tịnh lập tức tức giận, cả giận nói.


  • Không phải, ta không phải có ý đó.

Dương Lỗi vội vàng giải thích.


  • Đã không phải, vậy thì thu đi, dù sao. . . Dù sao sớm muộn cũng phải đưa
    cho ngươi.

Nói xong Cổ Tịnh nhanh chóng chạy đi, khiến cho Dương Lỗi không hiểu ra sao.

Dương Lỗi vẫn theo lời, đeo ngọc bội ở trên người, như thế, chính mình liền
đeo hai khối ngọc bội, hai khối ngọc bội này đều là cực phẩm, một khối là của
Cổ Tịnh, một khối khác là của nha đầu Tiêu Tiêu kia

Ngay khi hai khối ngọc bội tiếp xúc cùng một chỗ, chuyện khiến Dương Lỗi ngoài
ý muốn đã xảy ra, hai khối ngọc bội này rõ ràng hợp hai làm một, đã trở thành
một khối ngọc bội, khối ngọc bội này, so với hai khối trước càng thêm sáng rõ,
càng thêm rực rỡ, Dương Lỗi có thể cảm giác được rõ ràng, khối ngọc bội này,
năng lượng so với hai khối ngọc bội trước kia đều cường đại hơn, khối ngọc bội
mới này, khiến chân khí trong cơ thể Dương Lỗi vận hành nhanh hơn gần một nửa.

Cái này chẳng khác nào trong lúc vô hình đẩy nhanh tốc độ tu luyện của Dương
Lỗi.

Hơn nữa Dương Lỗi cảm giác mang theo khối ngọc bội này, cả người đặc biệt tinh
thần.

Mang ngọc bội ra xem xét, ngọc bội kia ngoại trừ có một ít biến hóa ra, những
thứ khác cũng không có bất kỳ khác thường nào cả.

Dương Lỗi trong lòng nghi ngờ, hai khối ngọc bội này, không, phải nói là khối
ngọc bội này đến cùng có lai lịch gì? Sao lại xảy ra biến hóa như thế?

Không biết sao {Giám Định Thuật} của mình lại căn bản không xem xét được.

Cho nên tất cả những gì mình muốn biết đều không thể nào biết được.

Đã không làm rõ được, vậy thì dứt khoát không thèm nghĩ nữa, về sau có cơ hội
thì đi hỏi thăm Cổ Tịnh và Tiêu Tiêu thử, các nàng hẳn sẽ biết.

Sau khi đeo ngọc bội lên, Dương Lỗi đi tới chỗ Đoạn Dung

Đoạn Dung dù sao cũng là người mệnh trung chú định của mình, mình cũng đến lúc
nên giúp nàng rồi, hôm nay tu vị Đoạn Dung đã đột phá Võ Thánh Đại viên mãn
tiến vào Vũ Thần nhất giai được một thời gian ngắn rồi, muốn đột phá chẳng
qua chỉ là vấn đề thời gian thôi, mà mình hôm nay muốn nghĩ biện pháp, có lẽ
có thể trợ nàng đột phá tầng bích chướng này, tiến vào cảnh giới cao hơn.

Bất quá Dương Lỗi cảm thấy tu vị Đoạn Dung sở dĩ chậm như vậy hẳn là có quan
hệ rất lớn với mình, tất cả cũng vì nhân duyên thạch kia, hơn nữa Đoạn Dung
sau khi gặp được mình, vốn đã ở vào Võ Thánh Đại viên mãn rất lâu rồi cũng
không có chút tiến triển, rõ ràng trong khoảng thời gian ngắn đã đột phá, từ
cảnh giới Võ Thánh đơn giản đạt đến Vũ Thần nhất giai.


Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng - Chương #348