Người đăng: DVJ
Cổ Tĩnh vốn cũng là muốn ở chung một chỗ với Dương Lỗi nhiều hơn, bây giờ nghe
hắn nói mình là một mỹ nữ, trong lòng rất ngọt ngào, giống như là uống nước
đường mất, trên mặt có chút nóng lên, đỏ lên, trên con đường này đi đến, khí
trời cũng có chút nóng, Dương Lỗi cũng không có chú ý tới nàng, thật cũng
không có cảm thấy cái gì.
Cổ Tĩnh theo đó liền ngẩng đầu lên, che giấu không bình tĩnh ở trong lòng.
Dương Lỗi thấy một đầu mãnh hổ có hình thể thật lớn ở nơi xa, so với mãnh hổ
mình thường thì to hơn nhiều, kỳ quái chính là trên trán mãnh hổ kia lại còn
mọc ra một cái sừng.
Cổ Tĩnh giải thích:
Nó bình thường sẽ không công kích loạn người khác, trừ phi là có người xông
vào sơn môn, nó mới có thể tức giận.
Thì ra là vậy, gia hỏa này thật giống như ghét người lạ!
Thời điểm hai người Dương Lỗi đi tới gần, lại hung hăng trừng mắt liếc hắn một
cái, một bộ nếu như ngươi dám tới gần chút nữa mà nói, lão tử liền ăn ngươi.
Thấy Dương Lỗi lui về phía sau một bước, Cổ Tĩnh kéo tay của hắn nói.
Dương Lỗi vẫn còn có chút lo lắng, gia hỏa này nhưng là cảnh giới Thông Huyền
a, nếu như cắn mình một phát, đây chẳng phải là bi kịch sao, cẩn thận dùng
thuyền được vạn năm, vạn nhất gia hỏa này nếu là thật cắn người mà nói, chính
mình cho dù tu luyện Thiết Bố Sam nhưng là gánh không được.
Xích Giác Hổ kia trong nháy mắt hóa thành một nữ tử mặc hao ban quần, trên
trán còn có một cái tiểu giác màu đỏ, trong suốt như ngọc.
Xích Diễm nói.
Cổ Tĩnh ngữ khí chua chua nói.
Xích Diễm đánh giá Dương Lỗi mấy lần nói.
Dương Lỗi lúc này đã sử dụng liễm tức giới chỉ thu liễm khí tức, chỉ cần không
có người cao hơn bản thân mấy đại cấp bậc căn bản là nhìn không thấu tu vi của
mình, mà Xích Giác Hổ bất quá là Thông Huyền tam giai mà thôi, còn kém xa lắm,
tự nhiên là không nhìn ra tu vi của Dương Lỗi mạnh như thế nào.
Cổ Tĩnh nhìn Dương Lỗi một cái nói:
Tốt lắm, đừng chậm trễ thời gian, nếu không hắn lại tức giận!
Sợ hắn làm gì, hừ hừ, nếu như hắn dám tức giận, ta liền đánh hắn!
Xích Diễm khiêu khích nhìn Dương Lỗi một cái.
Điều này làm cho Dương Lỗi rất là không nói được gì, đánh ta, nếu quả thật
đánh nhau mà nói, rốt cuộc là người nào thu thập người nào, người nào đánh
người nào cũng còn chưa nhất định đâu, bất quá Dương Lỗi hiện tại là sẽ không
nói ra, dù sao nàng còn là người của sư tôn Tiểu Ngọc, nếu như bây ở liền ở
trước sơn môn nàng đánh hộ sơn thần thú của nàng mà nói, như vậy Liên Nhã ĐÌnh
tất hiên sẽ không có ấn tượng tốt gì đối với mình.
Cổ Tĩnh tiếp tục khích bác ly gián, Dương Lỗi nghe xong liền là xem thường,
dùng đến rõ ràng như vậy sao? Cứ như vậy hi vọng chính mình bị tiểu Xích Giác
Hổ này thu thập một trận?
Lúc này một giọng nữ truyền đến:
Dương Lỗi nghe được thanh âm này, thân thể nhất thời chấn động, đây... Đây
chẳng phải là thị nữ của mình, là Tiểu Ngọc mà chính mình muốn tìm sao?
Xích Diễm nghe vậy hô lên.
Mà Dương Lỗi theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một đạo thân ảnh mềm mại hướng
phương hướng của hắn bay vọt tới.
Nàng trưởng thành so với trước kia càng thêm xinh đẹp rồi, bộ dáng kia cũng
làm cho lòng người sinh trìu mến.
Khi Tiểu Ngọc thấy được Dương Lỗi ở bên cạnh Cổ Tĩnh, trường kiếm trong tay
nháy mắt rơi xuống, trong mắt lệ thủy rớt xuống, tiếp theo bước nhanh về phía
Dương Lỗi, một cái liền lao vào trong ngực của Dương Lỗi.
Dương Lỗi nhẹ nhàng vì nàng lau nước mắt nơi khóe mắt.
Tiểu Ngọc nức nở nói.
Dương Lỗi vỗ nhẹ ở phía sau lưng của nàng, ở bên tai nàng ôn nhu nói.
Cổ Tĩnh ở một bên nhìn hai người, trong lòng chua xót từng đợt, chính mình lúc
nào cũng có thể nhào vào trong ngực của hắn, làm nũng đây? Cổ Tĩnh biết mình
thật ra đã sớm yêu Dương Lỗi rồi, nhưng... Nhưng rụt rè của phái nữ lại làm
cho nàng một mực không có chủ động biểu lộ, cũng lo lắng Dương Lỗi sẽ không
tiếp nhận chính mình, sợ Dương Lỗi cự tuyệt yêu mình.
Tiểu Ngọc ngừng tiếng khóc, thanh âm rất nhỏ, nhưng ngữ khí lại là kiên định
không thôi.
Dương Lỗi ôn nhu nói.
Lúc này một nữ tử thân thể linh lung đi tới, nữ tử này mặc tử sắc la quần, tóc
dài xõa vai, hai mắt như nước, không phải là Đông Phương Tiểu Vũ thì là ai.
Dương Lỗi thấy Đông Phương Tiểu Vũ cũng là cảm khái ngàn vạn, ban đầu nàng là
người đối với mình tốt nhất ngoại trừ Tiểu Ngọc cùng Dương Nguyệt ra, Dương
Lỗi làm sao có thể quên được.
Trong mắt của Đông Phương Tiểu Vũ cũng hiện lên sương mù, kỳ thật thì nàng
cũng nhớ Dương Lỗi.
Dương Lỗi cũng biết, mình quả thật là đến hơi trễ.
Tiểu Ngọc nhớ tới sư tôn của mình vẫn còn đang chờ, cho nên liền nói.
Xích Diễm đã sớm không thể nhìn Dương Lỗi cùng Tiểu Ngọc ngươi ôm ta ấp như
vậy, rất buồn nôn, Cổ Tĩnh cũng là bình thường, nàng nhìn thấy Dương Lỗi cùng
Tiểu Ngọc tình ý liên miên, trong lòng liền không thoải mái.
Dương Lỗi gật đầu, kéo tay của Tiểu Ngọc hướng phía trước đi tới.
Một nhóm mấy người rất nhanh liền đi tới trong một cái tiểu viện.
Đây là chỗ ở của Liên Nhã Đình, không phải là trưởng lão bình thường, nhìn tới
đều là cung điện, chỗ của nàng cùng với thế tục giới không sai biệt lắm, là
một ít tiểu viện, bất quá những tiểu viện ày lại có bất đồng, linh khí đầy đủ,
tiên khí liễu nhiễu, thật giống như là tiên cảnh, làm cho người ta thần thanh
khí sảng, không muốn rời đi.