Người đăng: DVJ
Lúc này Tiêu Thanh Liên cũng là bừng tỉnh đại ngộ:
Thì ra Dương Lỗi chính là Dương đại ca ở trong miệng Thanh Thủy a!
Thanh Thủy cũng ở chỗ này sao?
Dương Lỗi nói.
Cổ Tĩnh giải thích.
Nguyên lai là như vậy, xem ra Thanh Thủy thật là tìm được một cái lão sư không
tệ rồi, địa vị của Tiêu Thanh Liên ở Huyền Cơ môn xem ra cũng không kém, hơn
nữa tu vi cũng cao, có một người sư phụ như vậy cũng là một địa hảo sự, giảm
đi một phen phiền toái cho chính mình.
Tiêu Thanh Liên nói.
Dương Lỗi khẽ lắc đầu:
Đối với lời của Dương Lỗi, Tiêu Thanh Liên rất hài lòng:
Dương Lỗi gật đầu.
Tiêu Thanh Liên nhìn Dương Lỗi nói:
Dương Lỗi nghe vậy vội nói:
Nếu nàng đã nói như vậy, tự nhiên phải cảm tạ, nói như thế nào nàng cũng coi
như là một cái đại mỹ nhân rồi, ở trong những người mình từng gặp qua, trừ
Tiêu Ly ra, cơ hồ không có ai có thể so sánh với nàng.
.....
Ra khỏi Thanh Liên cư, Cổ Tĩnh mang theo đám người Dương Lỗi hướng về phía chỗ
ở của Trương Dật đi tới.
Vốn là Tiêu Tiêu chết sống đều muốn đi theo, ngay cả Tiêu Thanh Liên cũng
không có cách nào, cuối cùng là Dương Lỗi cho nàng một vật nhỏ, còn đáp ứng
ngày mai sẽ đi tìm nàng, lúc này mới hài lòng buông tha cho Dương Lỗi.
Trên đường Cổ Tĩnh vì đám người Dương Lỗi giới thiệu một chút chuyện căn bản
của Huyền Cơ môn, rất nhanh liền đi đến Điêu Linh phong của Trương Dật.
Thời điểm mấy người đang vui vẻ hàn huyên, một giọng nam tử từ chỗ không xa
truyền đến.
Đám người Dương Lỗi theo thanh âm nhìn sang, chỉ thấy một bạch y nam tử đeo
kiếm mà đứng, bộ dáng nhìn Cổ Tĩnh có chút ân cần, vui mừng, vừa nhìn cũng
biết người này nhất định là thích Cổ Tĩnh.
Cổ Tĩnh thấy người này lại là hết sức chán ghét, tức giận mắng.
Lời còn chưa nói hết liền để cho Cổ Tĩnh cắt đứt:
Vừa nghe hắn nói với mình như vậy, hơn nữa bên cạnh còn có Dương Lỗi, trong
lòng Cổ Tĩnh lại càng tức giận hơn.
Huyền Chính thấy Cổ Tĩnh tức giận, vội vàng đổi lại cách xưng hô.
Cổ Tĩnh lo lắng Dương Lỗi tức giận, cho nên phẫn nộ quát.
Lúc này hắn mới phát hiện Dương Lỗi ở bên cạnh Cổ Tĩnh, lại thấy bộ dạng của
nàng cùng Dương Lỗi tựa hồ rất thân cận, nhất thời nổi giận, chỉ vào Dương Lỗi
quát lên:
Tiểu tử, ngươi là ai? Tại sao cùng sư muội ở chung một chỗ?
Hắn là ai thì mắc mớ gì đến ngươi, ngươi tránh ra cho ta!
Cổ Tĩnh vừa nhìn thấy hắn lại chỉ vào Dương Lỗi, lại tức giận hơn.
Hắn không dám nổi giận với Dương Lỗi, hơn nữa thấy Cổ Tĩnh bao che Dương Lỗi
như vậy, trong lòng tức giận cùng ghen tỵ càng lớn, hướng Dương Lỗi quát lên:
Tiểu tử, ta không quan tâm ngươi là ai, sư muội không phải là ngươi có thể
nhúng chàm, ngươi tốt nhất là cách Cổ Tĩnh sư muội xa một chút, nếu không ta
sẽ để cho ngươi chết được khó coi.
Chó ngoan không càn đường, cút cho ta!
Lúc này Dương Lỗi lên tiếng, Dương Lỗi cũng không phải là loại người nén giận,
mặc người khi dễ giống như Dương Lỗi lúc trước, chính mình hôm nay há lại để
cho hắn ở trước mặt mình hô quát, uy hiếp.
Huyền Chính nổi giận, tiểu tử này lại không biết trời cao đất rộng, đối với
mình hô quát, mình là đệ tử chân truyền của Huyền Cơ môn, ở trong hàng ngũ đệ
tử chân truyền coi như là đứng hàng thượng đẳng, hơn nữa còn là tôn tử của
Huyền gia trong tứ đại gia tộc, mà tiểu tử ở trước mắt này tu vi bất quá là Vũ
Thánh mà thôi, hiển nhiên là một cái đệ tử nội môn tân tấn, lại dám kiêu ngạo
với mình như vậy, mà không thể tha thứ được nhất chính là tiểu tử này lại có
quan hệ tốt hơn với Cổ Tĩnh sư muội mà mình nhìn trúng, bộ dáng còn là tình ý
liên miên, để cho hắn làm sao nhẫn nhịn được, lòng đố kỵ của hắn điên cuồng
phun ra, trong nháy mắt rút ra trường kiếm sau lưng mình, nhắm thẳng vào mi
tâm của Dương Lỗi, ý muốn đem Dương Lỗi chém giết tại chỗ.
Cổ Tĩnh thấy Huyền chính cư nhiên động thủ rồi, không khỏi lo lắng hô lên,
nàng rõ ràng Huyền Chính nhưng là cảnh giới Vũ Thần thất giai, Dương Lỗi có
lợi hại đi nữa cũng bất quá là tầng thứ Vũ Thánh mà thôi, một kích kia làm sao
có thể tiếp được.
Nhìn Huyền Chính cư nhiên muốn chém giết chính mình, Dương Lỗi nổi giận rồi.
Vốn còn muốn điệu thấp một chút, không nghĩ đến mới tới Huyền Cơ môn liền gặp
phải chuyện như vậy, còn muốn chém giết mình, mới gặp qua một lần mà thôi, để
cho Dương Lỗi làm sao mà không giận, bất kể hắn là ai, nếu muốn hạ sát thủ với
chính mình, vậy thì phải có giác ngộ với cái chết.
Phong Ẩn đao nắm chặt nơi tay, hoành ngang bổ ra, không có chút kỹ xảo nào,
chỉ bằng vào lực lượng tự thân, ngay cả chân khí cũng không quán chú.
Nhưng dù vậy một đao kia của Dương Lỗi cũng là cực kỳ khủng bố, phải biết rằng
Thiết Bố Sam của Dương Lỗi đã đạt đến cảnh giới đại viên mãn, lực đạo kia so
với Vũ Thần bình thường phải cường hoành hơn nhiều lắm.
Trường kiếm của Huyền Chính họa xuất một đạo hồ quang, đối với một đao của
Dương Lỗi căn bản không có để ở trong lòng, ngay cả đao khí cũng không có, một
đao kia có thể cường đại đi nơi nào? Hơn nữa Huyền Vũ quyết của mình đã tu
luyện đến một cái tầng thứ rất cao, phòng ngự cực kỳ cường hãn, cho dù là Vũ
Thần cửu giai cũng chưa chắc có thể phá vỡ, hắn bất quá là một cái Vũ Thánh
nho nhỏ, căn bản không thể nào phá vỡ phòng ngự của mình, cho nên trong ánh
mắt của Huyền Chính mang theo khinh miệt.
Dương Lỗi không khỏi cười như điên:
Ngươi còn không có cái khả năng này!
Thình thịch!
Đao kiếm tương giao, Dương Lỗi lùi về phía sau ba bước, mà Huyền Chính lùi về
phía sau một bước.