Tu Chân Giả Và Phàm Nhân


Người đăng: p_tuanduy@

Điệp Vũ 20 tuổi, sinh viên đại học, thời gian FA bằng với số tuổi. Sau nhiều
ngày quên ăn, ngủ để cày game hắn bắt đầu không chịu nổi cơn đói mà mò xuống
bếp để nấu mì ăn.

Trong khi vẫn suy nghĩ đến việc tiếp theo nên đi ngủ hay cố thức để tiếp tục
cày hắn cắm phích điện vào ổ điện nhưng bếp điện không hoạt động như bình
thường. Hắn kiểm tra lại phích điện và thấy hai chân của phích cắm điện có
dính chút nhựa do ổ cắm bị nóng chảy ra, hắn lập tức dùng nước rửa sạch sau đó
cắm lại vào ổ điện, dòng điện chạy qua dòng nước và Vũ bị điện giật chết tươi.
Chỉ vì 1 phút quên dùng não mà hắn đã phải bỏ mình với cái bụng vẫn còn đói
meo.

Tỉnh dậy Vũ thấy mình đang ở một nơi rất xa hoa, nhìn xung quanh có 11 con
người cũng đứng ngây ngốc ở đó giống như hắn, nhóm người này gồm 7 nam và 4
nữ, nam anh tuấn, tiêu sái, nữ xinh đẹp tuyệt trần, phong tình vạn chủng. Tất
cả điều mặc những bộ trang phục kì lạ vừa lạ, vừa quen giống với những bộ
trang phục trong phim của Kim Dung mà hắn thường xem lúc trước. Hắn nhìn hình
ảnh của mình được phản chiếu trên những viên pha lê. Làng da nhợt nhạt do ít
tiếp xúc với ánh mặt trời, thân thể gầy nhom, đôi mắt thâm quần lộ vẻ mệt mỏi,
mái tóc hơi dài che 1 phần khuôn mặt ngáy ngủ mà vừa nhìn là người ta nghĩ
ngay đến 2 chữ “lười biếng”. Nhưng đó là 1 nhận định cực kỳ sai lầm! Hắn ta là
1 người cực kì siêng năng mặc dù vừa chơi rất nhiều game và còn đọc nhiều bộ
truyện truyện mạng nhưng hắn vẫn đảm bảo hoàn thành hết nhiệm vụ hằng ngày
trong game mà vẫn theo dõi kịp tiến độ của những bộ truyện đang hot.

Đối lập với những chiếc áo cầu kì và vô cùng “lỗi thời” mà những người xung
quanh đang mặc, anh chỉ mặc trên mình bộ áo sơ mi và chiếc quần đùi rẻ tiền mà
anh hay mặc, điều này khiến anh ngược lại trở thành người lỗi thời.

Rồi sau đó 1 người đàn ông xuất hiện và nói rất nhiều thứ mà anh không kịp
hiểu, những người xung quanh có nhiều cảm xúc khác nhau khi nghe câu chuyện
của người đàn ông, ngạc nhiên, vui sướng kích động. Còn Vũ từ đầu tới cuối chỉ
có ngơ ngác và ngơ ngác.

“chú ơi mặc dù tôi cũng thích chơi mấy game farm quái cày level, này nọ nhưng
cái vụ tu luyện hay tham gia cuộc chiến gì đó thì lại rất là phiền phức tôi
không hứng thú vì vậy cho tui về với luân hồi đi nhớ là luân hồi về thế giới
của khoa học nhé chứ nhầm địa chỉ qua thế giới tu tiên thì không ổn đâu”

Mọi người chuyển góc nhìn qua phía hắn đầu tiên là bất ngờ về ngoại hình giống
như xác chết lâu ngày của anh, sau đó họ nhận ra được 1 điều còn bất ngờ hơn.

“phàm nhân? Tại sao lại có phàm nhân ở đây? Chẳng phải ông nói chỉ có những
người mạnh mẽ nhất mới có thể trở thành tông đồ hay sao tại tên phàm nhân phế
vật này lại ở đây” 1 tên mặc áo bào lam hét lên chẵng thèm che dấu sự khinh bỉ
trong lời nói. Mọi người ở đây trừ Điệp Vũ ra đều có tu vi tương đối cao cho
nên họ đều nhìn ra được người thanh niên trước mặt họ không phải tu chân giả
mà chỉ là 1 người bình thường.

Điệp Vũ khó chịu trước giọng nói khó nghe của tên kia. Hắn định nói gì đó
nhưng khi nhìn mọi người xung quanh thì lại thôi. Bởi vì hắn nhìn thấy cách
những người khác nhìn anh đầy khinh bỉ, mặc dù có 1 số không biểu hiện gì
nhưng điều đó lại cho thấy rằng họ cũng không phản bác lại sự khinh bỉ của
những người còn lại đối với anh.

-Hình như ở tu chân giới người thường đối với tu chân giả chẳng khác gì động vật biết nói cả

Anh nhớ lại địa vị của người thường trong mắt tu chân giả từ những bộ truyện
hắn từng đọc. Mặc dù khó chịu nhưng hắn vẫn cố chấp nhận. Chỉ cần kết thúc trò
hề này rồi đi luân hồi thôi thì hắn và lũ người kiêu ngạo này sẽ không bao giờ
gặp lại nữa. Nghĩ như vậy hắn nhìn về người đàn ông còn lại trong căn phòng.

Người đàn ông vẫn đang còn ngạc nhiên trước sự thật ở trước sự việc kỳ lạ xảy
ra trước mắt. Hơn ai hết ông biết rằng mỗi tông đồ đối với thần linh là vô
cùng quan trọng. Mỗi tông đồ đại diện cho danh dự của họ, nên họ rất cẩn thận
trong việc lựa chọn tông đồ việc chọn 1 người phàm là điều chưa từng xảy ra
trước nay.

-trừ khi….. Dường như nghĩ tới điều gì đó ông nhìn sang Vũ rồi nói “đưa tay phải của ngươi ra”

Mặc dù khó hiểu nhưng Vũ vẫn làm theo, hắn từ từ đưa cánh tay gầy gò của mình
ra. Người đàn ông khẽ niệm gì đó trong miệng, từ mù bàn tay của mình hắn cảm
thấy một cảm giác nóng rát khó chịu và rồi 1 hình xăm hình ngôi sao hiện ra.

Ngôi sao màu đen, có sáu cánh, to chỉ bằng mặt của 1 chiếc đồng hồ. Người đàn
ông nhìn về phía hình xăm, ông ta chuyển từ ngạc nhiên sang cảm giác “đã
hiểu”, ánh mắt ông nhìn Vũ cũng chuyển thành thương hại.

“Hả nhìn tôi như vậy là ý gì? Nhanh cho tôi về đi luân hồi đi”

“những điều cần giải thích thì ta đã nói hết bây giờ các ngươi sẽ được đưa tới
thần điện để diện kiến vị thần của mình đồng thời nhận thần phúc”. Mặc kệ lời
nói của Vũ ông ta bắt đầu niềm phép 1 pháp trận to lớn bao bọc căn phòng, tất
cả mọi người trừ người đàn ông đều biến mất.

Người đàn ông nhìn về phía lá cờ in hình ngôi sao màu đen được treo bên cạnh
11 lá cờ khác miệng kẽ thì thầm: “lần này người đùa hơi quá trớn rồi aizzz”.


Hệ Thống Tu Luyện Khống Nạn - Chương #2