Tộc Uchiha Bị Diệt. Lần Đầu Gặp Obito


Mười năm trôi kể từ khi Cửu Vĩ Yêu Hồ tấn công làng Lá, Namikaze Minato –
Hokage Đệ Tứ, đã anh dũng hy sinh khi ngăn chặn Cữu Vĩ tấn công làng và anh
được mọi người công nhận là anh hùng của làng.

Một buổi tối tại làng Lá, trong đại trạch của tộc Uchiha. Đêm nay là một đêm
đặc biệt, bánh răng vận mệnh bắt đầu di chuyển.

Một bóng đen di chuyển trong màn đêm, đi qua những ninja gác đêm và lấy mạng
của họ. Bóng đen chạy nhanh qua những khu nhà ở, thu lấy sinh mạng mọi người
rồi rời đi nơi khác tiếp tục công việc.

Takitori ngồi trên mái nhà quan sát bóng đen thực hiện công việc tử thần, khóe
miệng luôn treo nụ cười mỉm.

“Uchiha Itachi, thật khổ công cho người dù hết lòng vì làng Lá nhưng kết quả
nhận được lại không ra sao.”

Bỗng hắn quay đầu nhìn sang hướng khác, nơi đó cũng có một bóng đen khác thực
hiện công việc giống như Itachi, chỉ có điều người này ra tay nhanh gọn hơn
Itachi nhiều, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ xoắn ốc chỉ lộ ra con mắt phải với
Sharingan ba câu ngọc.

“Obito? Quả nhiên là ngươi tham gia vào việc này. Mình có nên gặp gỡ một lần
không nhỉ?”

Vê cằm, Takitori cười hắc một tiếng, thân hình của hắn biến mất.

Obito vừa mới kết thúc một sinh mạng, anh đứng dậy chuẩn bị tìm mục tiêu tiếp
theo, đột nhiên anh dùng lực nhảy lui lại, ngay tại chỗ anh đứng bị một chiếc
phi tiêu cắm vào.

Phập

Một người thanh niên từ trong hư không xuất hiện ngay tại chỗ phi tiêu vừa cắm
trên đất, người này mặc trang phục màu trắng rất nổi bật trong màn đêm như thế
này, khuôn mặt bị che đi bởi một chiếc mặt nạ, đôi mắt màu bạc lóe sáng trong
đêm tối.

Obito ánh mắt co rút, thốt lên “Quỷ diện yêu nhãn KITORI!”

Dù chưa từng gặp mặt nhưng danh tiếng của người này rất vang dội trong thế
chiến thứ ba, trước khi gặp tai nạn thì Obito có nghe qua từ thầy của mình là
Hokage Đệ Tứ, không ngờ tới lúc này lại chạm trán.

“Ngươi biết ta?” Takitori mở miệng “Xem ra ta rất nổi tiếng nhỉ.”

“Trong thế chiến thứ ba thì người nào không biết Quỷ diện yêu nhãn KITORI, tử
thần của các ninja, nghe danh đã lâu nay mới có dịp diện kiến. Không biết
ngươi tìm đến ta có việc gì?” Obito cũng không quá sợ hãi, anh bình tĩnh hỏi.

“Cũng không có gì, ta chỉ tò mò muốn biết kẻ dẫn con vĩ thú chín đuôi tấn công
làng Lá vào mười năm trước có thực lực như thế nào ? Không biết sau mười năm
thì người từng là đệ tử của anh hùng làng lá có vượt qua được sư phụ của mình
hay chưa?” Takitori ánh mắt đầy thâm ý liếc Obito.

Nghe đến đây, Obito tức thì biến sắc, anh quát lạnh “Ngươi là ai?”

Vẫy vẫy ngón tay khiêu khích, Takitori cười “Ta là ai? Muốn biết thì tự mà tìm
hiểu.”

Obito âm trầm nhìn người đối diện, bỗng một cơn xoáy xuất hiện ngay tại mắt
phải, cơ thể của Obito biến mất.

Takitori cười cười “Kamui à, đúng là rất tiện lợi, rất thích hợp để đánh lén
và né tránh, nhưng…” nói được một nửa thì hắn vung tay đấm mạnh ra phía sau.

Bốp

Obito không biết xuất hiện phía sau từ lúc nào và đã ăn trọn cú đấm vào mặt
bay đi, trước khi chạm đất thì Obito đã phát động Kamui biến mất.

“Dùng nó trước mặt ta thì không có ích gì đâu.” Takitori nhàn nhạt cười.

Qua mấy lần giao thủ, Obito đã xác định kẻ được gọi là Quỷ diện yêu nhãn
KITORI không phải hư danh, dù anh có được Kamui nhưng vẫn không thể chạm vào
góc áo của người này. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy vô lực trước đối thủ
của mình, dù trước đây chiến đấu với sư phụ của anh, Minato, thì anh vẫn vững
tin mình có thể đánh bại được ông.

Takitori nhìn Obito hiện ra, hắn nói “Vui đùa thế đủ rồi, ta có lời nhờ ngươi
nhắn với Pain đây. Vài tháng nữa ta sẽ tới Akatsuki, mong rằng hắn chưa quên
lời hứa năm xưa đã hứa với ta.” nói xong, hắn lắc người biến mất.

Obito mắt đầy ngưng trọng nhìn nơi Takitori biến mất, anh hoàn toàn không cảm
nhận được bất kỳ chấn động nào của không gian, như vậy chứng tỏ người này
không có dùng tới Kamui hay Phi Lôi Thần Thuật, nhưng như thế càng làm anh
thêm kinh hãi, không có hai thuật này mà vẫn có thể ung dung, nhẹ nhàng biến
mất trước mắt anh thì sức mạnh thật sự của người này đến mức nào. Nghĩ đến làn
giao tranh vừa rồi, nếu kẻ này mà ra tay thật sự thì chắc bản thân anh bị giết
trong vòng mấy nốt nhạc, anh rùng mình nghĩ.

Takitori hiện ra tại một nơi không xa, ánh mắt hắn nhìn về hướng tộc Uchiha,
khóe miệng hơi cong lên, thầm nói “Đủ vui nha, hy vọng lần sau gặp lại hai
người các ngươi còn có thể tiêu khiển được.”

Lần nữa lắc người biến mất, Takitori di chuyển về ngôi nhà trên cây của mình,
tối nay hắn rất vui nên quyết định đi ngủ sớm.

Đặt mặt nạ trên bàn, Takitori nằm trên võng đung đưa, hai mắt xuất thần nhìn
ánh trăng sáng rọi trên bầu trời, tâm trí bay đi đâu không biết.

“Trăng ở nhà chắc cũng sáng như thế này nhỉ.”


Hệ Thống Trải Nghiệm - Chương #72