Chỉ mấy hơi thở, Tiêu Hàn đã đứng trên bầu trời Trung châu, nơi tranh đấu của
vô số cường giả.
Tiếp theo là tìm đến chính điện của Hồn Điện, Tiêu Hàn dựa theo trí nhớ của
tên sứ giả, thân hình lao vút đi, chính điện cách đây không xa lắm nên không
cần vào không gian loạn lưu làm gì.
Ở một dãy núi trập trùng, có một tòa điện màu đen tuyền rất lớn, nếu so với nó
với Ô Thản Thành thì còn lớn hơn mấy lần nữa. Đây là chính điện của Hồn Điện.
Tiêu Hàn cũng không còn tinh thần đùa giỡn nữa, chỉ thấy hắn vung vẩy bàn tay
mấy cái, tức thì một thân ảnh bên trong áo choàng màu đen xuất hiện.
Kẻ vừa bị Tiêu Hàn nắm cổ lôi ra chính là Điện chủ Hồn Điện, từ trong đôi mắt
gã toát sự sợ hãi cực độ, bản thân là ngũ tinh Đấu Thánh hẳn hoi, vậy mà bị
người khác lôi đi như một con chó chết không thể phản kháng được.
Phập.
Một thanh kiếm tử sắc bất thình lình xuyên qua tim gã điện chủ, mắt gã trừng
lớn, linh hồn bị cuốn đi, điều duy nhất gã nhìn thấy trước khi chết là một đôi
mắt màu đỏ như máu.
Không biết từ bao giờ, huyết nhãn đã hiện ra thay thế cho tử nhãn, vì lẽ đó
Tiêu Hàn không nói năng gì đã giết luôn gã điện chủ. Nhưng như vậy còn chưa
xong, hắn giơ bàn tay lên và đập xuống.
Một lực lượng kinh khủng phát ra ép tòa chính điện rộng lớn bên dưới cùng hàng
trăm ‘nhân viên’ bên trong bị xóa sổ, nơi đây chỉ còn sót lại một mảnh hoang
vu.
Mục tiêu tiếp theo là Hồn tộc.
Đọc qua trí nhớ của gã điện chủ Hồn Điện, nắm rõ vị trí của Hồn tộc, Tiêu Hàn
lập tức lên đường.
Phất tay phá nát không gian và chui vào trong, Tiêu Hàn tìm đường đến vị trí
của Hồn tộc.
Nơi ở của Hồn tộc là một không gian tách biệt do vị Đấu Đế đời trước tạo ra
cho đời sau cư trú, và mỗi một tộc trong bát đại cổ tộc đều có không gian
riêng của mình.
Nhìn không gian đang chấn động trước mắt, huyết nhãn Tiêu Hàn hừ một tiếng,
hai tay thủ thế, miệng khẽ nói “Không gian cắt lát, cắt!”
Xoẹt.
Không gian chấn động trước mắt bị một thứ vô hình chia làm đôi hiện ra vùng
đất được ẩn giấu bên trong.
Tiêu Hàn không chút chần chừ nhảy vào bên trong vùng đất được gọi là Hồn Giới.
Ở Hồn giới, đập vào mắt hắn là một màu đỏ, một màu đỏ bầm nặng nề u uất bao
trùm toàn bộ không gian không dấu chân người.
Tại vùng đất trung tâm của Hồn giới, hắn phát hiện một cái hồ máu khổng lồ to
gần mười vạn trượng, trong hồ sềnh sệch đầy máu đỏ, thây người và xương trắng.
Tiêu Hàn nhìn qua hồ máu này, trong lòng không một chút cảm xúc, có lẽ do
huyết nhãn ảnh hưởng nên mới như vậy.
Bên trong Hồn Giới chỉ còn sót lại vài người, huyết nhãn Tiêu Hàn gặp qua
người nào thì lập tức người nó thành một đống thịt nát, chỉ sau vài lần, xung
quanh đã không còn người sống sót.
Đứng trên không trung của hồ máu, Tiêu Hàn thả ra lĩnh vực không gian của
mình, toàn bộ quanh cảnh, sự vật hiện tượng bên trong lĩnh vực hắn đều biết
rõ.
Đôi mắt vốn nhắm hờ bất ngờ mở ra, tức thì trước mặt hắn xuất hiện một thân
ảnh.
Thân ảnh kia toàn thân được bao phủ bởi hắc viêm, từng đạo ký hiệu màu đen che
kín thân thể hắn, hai con ngươi trong mắt giống như hắc động, tràn ngập một
loại lực lượng thôn phệ khủng bố. Hắn đạp lên hắc viêm, đứng lơ lửng trên bầu
trời. Bởi vì hắc viêm bao phủ nên bộ mặt của hắn nhìn rõ lắm, nhưng mà khi hắn
vừa hiện thân thì một cỗ khí tức vô cùng cổ xưa và quỷ dị chậm rãi tràn ngập
khắp không gian.
Tiêu Hàn nhìn Hư Vô Thôn Viêm vừa mới xuất hiện, đôi huyết nhãn lóe sáng, hắn
không dây dưa dài dòng lập tức thi triển Thôn phệ. Miệng há ra, một luồng hấp
lực mạnh mẽ bay ra cuốn lấy Hư Vô Thôn Viêm.
Hư Vô Thôn Viêm lúc này còn chưa tỉnh táo trở lại thì đã bị luồng hấp lực
không biết từ đâu cuốn đi, hắn giật mình vội chú ý đến kẻ trước mặt.
“Ngươi…”
Câu nói chưa hết thì luồng hấp lực đột nhiên tăng mạnh khiến Hư Vô Thôn Viêm
không thể không bỏ qua để ứng phó.
Cỗ Hắc Viêm hình bàn tay vươn ra, sau đó nhanh như chớp kết từng đạo ấn quyết,
nhất thời Hắc Viêm kịch liệt bốc lên rồi hội tụ phía sau Hư Vô Thôn Viêm tạo
thành một hắc động xoáy lốc chừng mấy vạn trượng. Lực hút cường đại phô thiên
cái địa cũng nhanh chóng hình thành.
“Để xem lực thôn phệ của ta lợi hại hay hắc động của ngươi lợi hại!”
Tiêu Hàn nhìn hắc động, chỉ khẽ hừ lạnh, khinh thường một tiếng, hấp lực lập
tức tăng lên.
Ngay khi Tiêu Hàn tăng lực thôn phệ, Hư Vô Thôn Viêm biến sắc, bây giờ hắc
động của hắn có dấu hiệu suy yếu trước lực hút của đối phương.
Hư Vô Thôn Viêm không thể chờ chết, lập tức tung ra hàng loạt những đóa hắc
viêm nhỏ bao phủ lấy thân hình của Tiêu Hàn, những đóa hắc viêm này có thể
thôn phệ đấu khí và thân thể người dính phải.
Mắt thấy xung quanh ngập trời những đóa hắc viêm, Tiêu Hàn không những không
bối rối mà trái lại nở nụ cười bí ẩn.
Hư Vô Thôn Viêm trông thấy nụ cười của Tiêu Hàn thì lập tức cảm thấy không ổn.
Tiêu Hàn khẽ quát một tiếng, lực thôn phệ lúc đầu chỉ tập trung ở miệng thì
bây giờ toàn thân hắn đều có lực thôn phệ.
Ngập trời hắc viêm chỉ trong tích tắc bị Tiêu Hàn hút vào trong cơ thể.
Đing.
“Chúc mừng chủ nhân nâng cấp khả năng thôn phệ!”