Quậy Ở Vân Lam Tông


Tịnh Liên Yêu Hỏa đã xong, bây giờ chỉ còn lại mỗi Hư Vô Thôn Viêm ở Hồn tộc
nữa là đủ bộ, Tiêu Hàn đứng dậy ưỡn lưng một cái, hắn nói.

“Đã đến tim đến Hồn tộc rồi!”

Nói xong, tay Tiêu Hàn khẽ vẫy tạo ra vết nứt không gian rồi chui vào đó, đến
khi chui ra thì hắn đã ở trên bầu trời của Vân Lam tông rồi.

Bên dưới, đệ tử đông đúc đi qua lại trong tông môn, có kẻ đang luyện đấu kỹ,
có người lại luyện công pháp, còn có kẻ lại đang ngồi ngắm cảnh nữa chứ,…tất
cả bọn họ đều không hề hay biết trên đầu của mình vừa xuất hiện một người.

Tiêu Hàn thả ra lĩnh vực không gian bao trùm toàn bộ Vân Lam tông, sau đó hắn
quát to

“Vân Sơn, mau ra đây gặp bổn tọa!”

Hắn trực tiếp dùng hai từ bổn tọa, ý là vị trí cao cao tại thượng mà Vân Sơn
ra gặp mặt là vinh dự của gã, đủ biết kiêu ngạo cỡ nào, dù sao đến bây giờ hắn
vẫn đang trong trạng thái tử nhãn cơ mà.

Chúng đệ tử bên dưới lập tức một trận ồn ào, không biết kẻ nào lại to gan dám
gọi thẳng tên của tông chủ.

“To gan! Ngươi là kẻ nào mà dám gọi thẳng tên tông chủ?”

Chỉ lát sau, mấy vị trưởng lão tôn môn chạy ra, một gã trưỡng lão trên mặt có
vết sẹo to tướng hướng Tiêu Hàn quát lớn, đây là Vân Lăng từng bị Tiêu Viêm
đánh a.

“Hừ, con rệp đáng chết, dám chất vấn bổn tọa!” Tử nhãn Tiêu Hàn ngay lập tức
nộ khí xung thiên, một ngón tay khẽ động.

Vân Lăng ngay lập tức bị phanh thây, ngũ chi đứt rời, máu thịt bầy nhầy. Mọi
người xung quanh kinh hãi, trưởng lão Vân Lăng dù sao cũng là cường giả Đấu
Hoàng, ấy vậy mà chưa kịp làm gì đã chết queo, vậy thì người đến ít nhất phải
là Đấu Tông cường giả…nghĩ đến đây ai nấy đều run sợ.

Tiêu Hàn nhìn quanh một lượt, vẫn không thấy Vân Sơn ló mặt ra, hắn tức giận
“Vân Sơn không ra thì ta giết hết tất cả người đang có mặt tại đây!”

Thật ra Tiêu Hàn có thể tự tay lôi đầu Vân Sơn và cả tên Hồn tộc kia nữa,
nhưng tử nhãn lại muốn quậy cho đã, vì thế mới kéo dài thời gian.

Nghe Tiêu Hàn nói xong, chúng đệ tử và mấy vị trưởng lão run rẩy, lòng thầm
mắng tông chủ chết ở đâu rồi không biết.

Đúng lúc này thì một lão già và một cô gái trẻ bay ra, lão già quát lớn

“Dừng tay!”

“Ngươi nói dừng tay thì ta dừng tay sao!” Tiêu Hàn cười nhạt, tay phất một
cái, một nửa đệ tử bên dưới thành đống thịt nát.

Những đệ tử còn lại thì sắc mặt tái nhợt, miệng nôn thốc nôn tháo, quần bị ướt
một mảng, bốc mùi.

Vân Sơn thấy bản thân đã hạ lệnh dừng lại mà kẻ đến vẫn ra tay tức thì nổi
giận

“Ngươi…”

“Ngươi cái gì ngươi? Ta hỏi lão già ngươi, cái tên Hồn tộc kia đâu rồi?” Tiêu
Hàn chẳng quan tâm đến Vân Sơn.

Vân Sơn dù đang tức giận nhưng nghe Tiêu Hàn hỏi thì lão vẫn đáp “Hồn tộc? Ta
không biết ai là Hồn tộc cả?”

Tiêu Hàn ngớ người, không lẽ hắn nhớ nhầm sao, không có đâu, rõ ràng là có mà,
hắn chống cằm suy nghĩ một lát.

Vân Sơn thấy đối phương bơ chính mình thì tức giận tăng thêm tức giận nhưng
lão không dám ra tay, đối phương chỉ phất tay đã tiêu diệt hết một nửa đệ tử
tông môn, dù lão tự tin cũng có thể làm được như thế nhưng không hề nhẹ nhàng
kẻ trước mắt này, kẻ này thực lực còn mạnh hơn lão.

Bộp.

Tiêu Hàn vỗ tay khiến Vân Sơn và Vân Vận bên cạnh giật mình, hắn lúc này mới
nhớ cái tên Hồn tộc ở Vân Lam tông lấy danh nghĩa là Hồn Điện mà đến, thảo nào
mà lão Vân Sơn này không biết Hồn tộc, cấp bậc như lão còn chưa đủ tư cách
biết mấy chuyện nỳ.

Nghĩ thông suốt, Tiêu Hàn quay sang nói “Ngươi không biết Hồn tộc vậy thì chắc
biết Hồn Điện đi? Cái tên đến từ Hồn Điện bây giờ đang ở nơi nào? Gọi hắn ra
đây!”

“Ngươi là ai? Làm sao biết chuyện này?” Vân Sơn nghe Tiêu Hàn nói thì biến
sắc, việc sứ giả Hồn Điện đến trợ giúp Vân Lam tông chỉ có lão mới biết, tại
sao kẻ này lại biết được.

“Nói nhiều quá, ta không kiên nhẫn nữa! Ra đây!” Tiêu Hàn bực mình khi dây dưa
với lão già Vân Sơn này, hai tay trực tiếp đánh vào hư không.

Phanh.

Một thân ảnh từ trong Vân Lam tông bay ra, nhưng nếu nhìn kỹ thì giống như bị
kéo ra bở thứ gì đó, trên mặt khuôn mặt người bị lôi ra rất là kinh hãi, không
biết chuyện gì đang xảy ra.

Tiêu Hàn lôi tên Hồn Điện ra, không nói không rằng rút Phệ hồn kiếm đâm một
nhát vào người tên này, tên này chỉ kịp hự một tiếng, linh hồn đã bị hút vào
thanh kiếm. Làm xong, Tiêu Hàn vứt xác tên sứ giả Hồn Điện như vứt một đống
rác.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến khi mọi người định thần lại trên mặt đất đã
có thêm một cái xác.

Vân Sơn nhìn cảnh này lập tức run sợ, ngay cả lão cũng không thể đánh thắng
được tên sứ giả của Hồn Điện, ấy vậy mà kẻ trước mặt lại nhẹ nhàng thuấn sát
trong tích tắc, điều này khiến lão không dám suy nghĩ đánh trả nữa.

Tiêu Hàn không quan tâm đến vẻ mặt sợ hãi của Vân Sơn, lúc này đây hắn đang
đọc trí nhớ của tên sứ giả Hồn Điện. Chỉ cần đưa một chút đấu khí tác động đến
một linh hồn chỉ định được cất giữ trong Phệ hồn kiếm thì toàn bộ quãng đời
lúc còn sống của linh hồn đó xuất hiện trong óc của hắn, đây là một chức năng
nhỏ của Phệ hồn kiếm mà trong mấy tháng gần đây hắn mới phát hiện ra.

Mấy thứ linh tinh khác Tiêu Hàn không quan tâm, cái hắn quan tâm là vị trí của
Hồn tộc, nhưng đáng tiếc tên sứ giả này lại không biết, hắn chỉ biết vị trí
chính điện của Hồn Điện mà thôi.

Hơi thất vọng một chút nhưng cũng không sao, tốn ít thời gian tới chính điện
của Hồn Điện điều tra vậy, điện chủ Hồn Điện ắt hẳn phải biết vị trí Hồn tộc
đi.

Tiêu Hàn thở ra một hơi, dù có là siêu việt Đấu Đế đi chăng nữa thì việc xem
toàn bộ ký ức của một người cũng không thoải mái gì. Xoa xoa huyệt thái dương,
Tiêu Hàn nói “Những việc ta cần đã làm xong, tạm biệt! À, sau này gửi lời hỏi
thăm của ta đến Tiêu Viêm nhá, hắc hắc hắc!”

Theo tiếng cười của hắn vang vọng lại, thân ảnh đã không thấy đâu, để lại một
đám người vẫn chưa hết kinh hãi với những việc đã xảy ra.

Tiêu Hàn lướt đi trong không gian loạn lưu, tinh thần đang rất vui vẻ vì để
lại một mối thù không nhỏ ở Vân Lam tông cho Tiêu Viêm, không biết khuôn mặt
của Tiêu Viêm sẽ như thế nào nhỉ, hắc hắc hắc.


Hệ Thống Trải Nghiệm - Chương #55