Trở về phòng, Tiêu Hàn ngay lập tức đặt ngoài cửa tấm bảng ‘Miễn làm phiền’,
sau đó tạo ra một kết giới phòng hộ bên trong căn phòng. Xong xuôi, hắn ngồi
xuống đất, lấy từ trong ngực ra Thất Thải Thôn Thiên Mãng rồi bắt đầu ngắm
nghía.
Chán chê, Tiêu Hàn mới bỏ cấm chế trên người Thất Thải Thôn Thiên Mãng đi,
được giải thoát, con rắn nhỏ này lập tức lao lên tấn công hắn, miệng nhỏ cắn
vào cổ, thân rắn lại quấn quanh cổ hòng khiến đối phương ngạt thở.
Tiêu Hàn cười khẩy, ngón táy khẽ chạm nhẹ vào đầu Thất Thải Thôn Thiên Mãng,
bộp, con rắn nhỏ ngay lập tức rơi xuống đất bất tỉnh.
Sau đó, thân thể Thất Thải Thôn Thiên Mãng bộc phát ra ánh hào quang bảy màu
nhàn nhạt, thân hình từ từ uốn éo, lát sau, đã biến thành một vưu vật yêu mị,
cơ hồ khiến cho mọi người đàn ông trong nháy mặt tình nguyện trở thành thú
cưng.
Dáng người thon dài, quần áo hở hang, chỉ vừa đủ che bộ ngực đầy đặn, hạ thân
chỉ có vỏn vẹn một lớp da màu tím che phủ đến bắp đùi. Dưới bộ váy bằng da lộ
ra một đôi chân dài làm người khác miệng lưỡi khô khốc. Đường cong thon dài
khiến đôi mắt kẻ khác mê muội.
Mỹ Đỗ Toa nữ vương.
“Ngươi phong ấn Thôn Thiên Mãng là muốn ép ta hiện ra, ngươi là ai?” Âm thanh
lạnh lùng phát ra từ cái miệng xinh xắn làm Tiêu Hàn tâm tư hơi rung động.
“Người đã đẹp mà giọng lại còn hay nữa, quả không hổ là mỹ nữ số một số hai
trong Đấu Phá nha!” Tiêu Hàn âm thầm khen ngợi trong lòng.
Hắn không kiêng nể gì quét mắt toàn thân Mỹ Đỗ Toa, ánh mắt tràn đầy tính xâm
lược khiến mỹ nữ khó chịu, nàng ta quát.
“Ngươi còn tiếp tục nhìn có tin ta móc mắt ngươi ra không!”
“Tin! Nhưng nàng không làm được!” Tiêu Hàn cười cười đáp lại.
“Ngươi…ư…” Mỹ Đỗ Toa vừa mới mở miệng thì đã bị Tiêu Hàn chặn lại.
Hắn đã không chịu đựng được nữa, mỗi lần đôi môi mềm mại của Mỹ Đỗ Toa khẽ
đóng mở là mỗi lần tinh thần hắn rung lên. Hắn nhanh tay ôm lấy nàng, bàn tay
đặt trên tấm lưng trần trơn láng, mát rượt, tay còn lại vòng qua eo của nàng,
khẽ ép sát bộ ngực đầy đặn, no đủ vào khuôn ngực rắn chắc của hắn khiến nó
biến dạng.
Môi hắn chạm vào môi Mỹ Đỗ Toa, mềm, đó là cảm giác đầu tiên, tê tê, đó là cảm
giác thứ hai. Mũi hắn ngửi lấy những hương thơm tự nhiên từ cơ thể của nàng,
thơm, rất thơm, một mùi thơm dịu nhẹ khiến lòng người đắm say.
Mỹ Đỗ Toa trừng mắt nhìn kẻ trước mắt đang say đắm hôn nàng, từ trước đến nay
chưa có kẻ nào dám vô lễ trước mặt nàng, nàng rất tức giận và muốn giết kẻ
này, nhưng không hiểu sao đấu khí không thể vận dụng được, như có thứ gì đó
ngăn chặn không cho nàng đụng đến chúng, chắc chắn là kẻ trước mặt nàng gây
ra.
Tiêu Hàn hôn thật lâu mới lưu luyến rời bờ môi mềm mại, hắn mỉm cười với nữ
nhân trong lòng.
“Ta sẽ giết…ưm…ưm…” Mỹ Đỗ Toa vừa mở miệng lại bị Tiêu Hàn hôn lần nữa.
Lần này, hắn đã dùng lưỡi khẽ cạy hai hàm răng của nàng ra, hắn có dùng chút
thủ đoạn mới làm được chứ không thì còn khuya, lưỡi hắn tìm đến lưỡi đối
phương nhưng nó luôn chạy trốn không cho hắn bắt được.
Tiêu Hàn cười nhẹ một tiếng, vẫn không rời môi, lưỡi hắn càn quấy khuấy động
trong miệng nàng Mỹ Đỗ Toa, rồi trong một lúc sơ hở, lưỡi Mỹ Đỗ Toa đã bị hắn
bắt được.
Ngọt. Rất ngọt.
Tiêu Hàn tận hưởng nụ hôn nồng thắm với Mỹ Đỗ Toa, hắn hôn kiểu bình thường
chán liền chuyển sang kiểu pháp, lưỡi xoay tròn bên trong miệng nàng, hết pháp
chuyển sang mỹ, hết mỹ sang nga, hết nga sang hàn,…đủ thứ kiểu làm Mỹ Đỗ Toa
bấn loạn, nàng chưa bao giờ phải chịu cảnh này, nộ khí càng ngày càng cao.
Một lúc lâu sau, Tiêu Hàn mới tách ra.
“Thế nào? Còn đòi giết ta chứ?”
“Ta muốn giết ngư…ư…ư…”
Lại một nụ hôn nữa.
Cứ thế, mỗi lần Mỹ Đỗ Toa muốn nói giết hắn thì Tiêu Hàn lại hôn một lần, lát
sau, nàng ta cũng không dám nói gì nữa, chỉ trừng trừng nhìn hắn, ánh mắt lạnh
lùng như muốn xé xác hắn ra làm ngàn mảnh, vạn mảnh.
Tiêu Hàn đối diện ánh mắt ấy có chút áy náy, cũng do hắn không kiềm chế được,
hắc hắc.
Ôm Mỹ Đỗ Toa trong lòng, Tiêu Hàn hoàn toàn bỏ qua ánh mắt giết người của
nàng, hắn lấy ra một viên đan dược đưa cho nàng “Đây là Dung Linh đan, nàng
dùng đi!”
Tiêu Hàn đặt đan dược vào tay của Mỹ Đỗ Toa rồi buông lỏng hai để nàng ra ngồi
dậy, viên đan dược này hắn đổi từ hệ thống, vì cấp độ của Dung Linh đan chỉ là
sơ cấp nên nó chỉ có giá 7000 điểm mà thôi.
Mỹ Đỗ Toa nhìn viên đan dược nhưng không động tới nó, Tiêu Hàn cười khẽ “Không
lẽ muốn ta mớm cho nàng sao?”
Hừ một tiếng, Mỹ Đỗ Toa ném viên đan dược vào miệng và nuốt xuống, nàng biết
hiện giờ không thể chống lại kẻ trước mặt này, chỉ lẳng lặng tiêu hóa viên
Dung Linh đan.
Tiêu Hàn ngồi nhìn Mỹ Đỗ Toa đang xếp bằng tu luyện, việc dung hợp hai linh
hồn với nhau cần một quãng thời gian và không được có kẻ quấy rầy. Hắn đã tạo
ra kết giới quanh căn phòng nên sẽ không có kẻ nào làm phiền hai người, cứ
thế, một người nhắm mắt tu luyện còn một người lại ngồi ngắm người kia diễn ra
trong phòng của Tiêu Hàn mà không một người nào hay biết.