"Kẹt"
Cánh cửa gỗ bị đẩy ra một cách chậm rãi. Ánh mắt trời theo khe cửa chiếu vào
trong phòng, hắt trên mặt đất một vệt sáng thật dài.
Cánh cửa hoàn toàn mở ra, vệt sáng cũng trải rộng theo, những bóng nhân ảnh
dài ngắn không đồng nhất do ánh mặt trời tạo nên cũng đồng loạt tiến vào bên
trong, một lão già ánh mắt đảo qua căn tiểu lâu khá rộng rãi, cười nói : "Tiêu
Viêm, từ giờ trở đi nơi ở của các ngươi chính là nơi này."
"Năm người ?"
Nghe vậy, theo phía sau Hổ Gia không khỏi ngẩn ra, chợt kinh ngạc nói : "Tô
trưởng lão chẳng lẽ ngài để cho ta và Huân Nhi hai nữ tử cùng với hai đại nam
nhân bọn họ cùng ở một chỗ sao?"
"Ha ha, Hổ Gia nha đầu, lầu các này lớn như vậy, phòng cũng có không ít, lại
cũng không kêu các ngươi ngủ cùng một giường, gấp gáp cái gì ?" Tô trưởng lão
lắc lắc đầu cười.
“Được rồi, ta đã biết! Ta đi ngủ trước đây, mấy ngày này không được ngủ ngon
a. Tạm biệt, mai gặp!” Tiêu Hàn cũng không quan tâm lắm mấy vấn đề này, hắn
vươn vai ngáp một cái rồi bỏ đi, chọn đại một căn phòng rồi mở cửa đi vào.
Cũng không để ý Tô trưởng lão ở ngoài nói chuyện gì với đám Tiêu Viêm, Tiêu
Hàn bên trong phòng ngã xuống giường và đánh một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, khi Tiêu Hàn bước ra khỏi phòng thì đập vào mắt hắn là hai thân
ảnh Ngô Hạo và Hổ Gia đang giao đấu, Tiêu Viêm và Huân Nhi đang trò chuyện,
hắn thong thả lại gần hai người vẫy tay “Chào buổi sáng!” sau đó chỉ tay về
hai người Ngô Hạo và Hổ Gia “Hai tên này đang tập thể dục buổi sáng đấy à?”
Huân Nhi khẽ che miệng cười cười, Tiêu Viêm lắc đầu cười khổ, giải thích “Có
lẽ nguyên nhân là vì cuộc săn vừa rồi, đêm qua nhân lúc tu luyện, Ngô Hạo và
Hổ Gia cả hai trước sau đều thăng lên thất tinh đại đấu sư . Buổi sáng vừa
thức dậy liền nói là muốn tỷ thí, vì vậy, mới có cảnh này.”
“À, ra vậy!” Tiêu Hàn gật đầu. “Vậy ta cũng đi tập thể dục buổi sáng đây, tạm
biệt!” nói xong, thân hình của hắn đi ra khỏi cửa.
Tiêu Viêm nhìn theo bóng lưng biến mất của Tiêu Hàn không biết nói thế nào, gã
muốn hỏi Tiêu Hàn thực lực hiện tại nhưng chưa kịp lên tiếng thì hắn đã đi mất
rồi.
Tiêu Hàn thong thả tham quan nội viện, dù đã đọc biết trước cảnh tượng ở trong
cốt truyện chính nhưng tưởng tượng và được nhìn thấy tận mắt không giống nhau.
Loanh quanh một hồi, hắn tình cờ đi đến một khoảng đất đông nghìn nghịt các
học viên, vỗ vỗ tay, Tiêu Hàn bừng tỉnh “Đã đến Thiên phần luyện khí tháp
rồi!”.
Chính xác như Tiêu Hàn đã nói, nơi đây là Thiên phần luyện khí tháp. Hắn nhảy
lên một thân cây và nhìn xuống.
Xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Hàn là một vùng lõm xuống, trong đó một tòa tháp
đen cực kỳ khổng lồ chính là chôn sâu phía dưới, chỉ lộ ra trên bề mặt một
đoạn đỉnh tháp tối đen. Xung quanh thân tháp không gian hơi vặn vẹo, giống với
trường hợp bên Tàng thư cácở ngoại viện.
Tiêu Hàn ngồi trên thân cây, mắt nhìn xung quanh, hắn biết bây giờ tháp chưa
mở cửa nên đám học viên mới tụ tập bên ngoài như thế này.
Ngồi chờ thêm một lát, đám Tiêu Viêm cũng tới nơi này.
Lúc này, một tiếng chuông bất chợt vang lên.
"Đông. . ."
"Mở tháp !"
Tiếng chuông vừa dứt một đạo thanh âm già nua tựa hồ từ bên trong tháp vang
ra.
Thanh âm già nua hạ xuống không lâu, chỉ thấy cửa lớn tối đen đóng chặt kia
liền xì xì từ từ mở ra, một cỗ hơi thở nóng cháy nhàn nhạt thẩm thấu mà ra,
thoáng làm tăng độ nóng trong trời đất lên một ít.
"Vào tháp !"
Thanh âm già nua lại lần nữa vang lên, chợt mọi người trên đất trống kia đều
đột ngột mở mắt ra đứng dậy, chỉ nghe tiếng xé gió, từng đạo bóng người tràn
ngập đất trời bắn tới cửa tháp.
Tiêu Hàn không vội như Tiêu Viêm vội vàng lao vào trước, hắn vẫn ngồi trên cây
quan sát diễn biến đã xảy ra bên dưới.
Chỉ thấy Tiêu Viêm và Ngô Hạo vừa bước vào bên trong tháp lập tức cảm nhận cái
nóng cháy da cháy thịt, hai người bọn họ đứng một chỗ không nhúc nhích.
Vài học viên vội chạy đi thông báo Liễu trưởng lão.
Theo đám người tách ra, một lão nhân áo quần mộc mạc tiến vào, tủm tỉm
cười, ánh mắt dừng lại thân thể hai người đang bất động Tiêu Viêm
cùng Ngô Hạo cười nói: “Thật sự là hai tên tiểu tử không biết trời
cao đất rộng, đi vào Thiên Phần luyện khí tháp thế nhưng cũng không
thông báo trước, lần này chịu đau khổ cũng là có chút oan uổng.”
Tiêu Hàn đợi một chút nữa cũng không còn gì hay, hắn nhảy xuống và đi vào bên
trong tháp.
Ngay khi hắn vừa vào bên trong thì ngoài cửa tháp vang lên thanh âm một vụ nổ,
Tiêu Hàn nhếch mép cũng không để ý mà tiếp tục bước tới trước.
Thiên Phần Luyện Khí tháp này chôn sâu dưới đất, chỉ lộ ra ở phía trên một
đoạn đỉnh tháp. Diện tích bên trong tháp rất rộng lớn.
Không gian bên trong tháp phân bố thành hình tròn, dựng rất nhiều phòng tu
luyện lớn nhỏ không đồng nhất. Bất quá hiện tại những phòng tu luyện này, phần
lớn cũng đã có người chiếm hết, hơn nữa phía trên cửa các phòng này, đều treo
một tấm bài tử nhỏ màu hồng, thế nhưng các chữ ghi trên những tấm bài tử này
lại không hoàn toàn giống nhau. Nguyên lai từ ngữ phía trên tiểu hồng bài tử
đại biểu cho ba loại cấp bậc: cao cấp, trung cấp, đê cấp.
Ở bên trong Thiên Phần Luyện Khí tháp này, các phòng tu luyện : cao, trung, đê
cấp đều dựa vào thực lực của chính mình để tranh đoạt, thực lực mạnh, thì có
thể lấy được điều kiện tu luyện tốt nhất, thực lực kém, thì chỉ có thể đi vào
phòng tu luyện đê cấp ở phía ngoài cùng để tu luyện.
Ở cùng một tầng bên trong tháp, mặc kệ phòng tu luyện cấp bậc như thế nào thì
chi phí tu luyện của chúng nó đều là như nhau. Ví dụ như ở trong tầng thứ nhất
này, phòng tu luyện đê cấp là một "Hỏa Năng" cho thời gian tu luyện là một
ngày, mà phòng tu luyện cao cấp, cũng là như thế...
Tiêu Hàn hiện giờ đang tới gần trung ương bên trong tháp, xuất hiện trước mặt
hắn là một hắc động sâu không thấy đáy, chậm rãi đi về phía trước hai bước, đi
tới bên cạnh hắc động, thật cẩn thận nhìn xuống phía dưới, âm u tối đen như
mực, lan tràn đến tận cuối tầm mắt, hắc ám quỷ dị gần như không có nửa điểm
ánh sáng.
Cái hắc động này, tựa hồ xuyên qua cả tòa Thiên Phần Luyện Khí tháp. Nếu không
có phần đỉnh tháp che đậy, cái động sâu hun hút tối như mực này có lẽ từ bầu
trời chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ở nơi tối đen trong động sâu, nếu cảm ứng tinh tế mà nói, gần như có thể nhận
thấy được không khí nơi này so với ở nơi khác phải nóng cháy hơn nhiều. Cái
loại cảm giác này... Thật giống như ở sâu dưới đáy động có cái gì đó cuồn cuộn
không ngừng tỏa ra nhiệt lượng cung cấp cho cả tòa thiên luyện khí tháp.
Tiêu Hàn mắt nhìn vào hắc động, khóe miệng hơi mở, thì thầm “Vẫn Lạc Tâm Viêm!
Hắc.”