Thay Mặt Tiêu Viêm Nghỉ Thêm Một Năm


"Hắc, đúng thật là một trong hai cái tên tân sinh xin phép được nghỉ học một
năm." Trong một căn phòng rộng rãi, Hoắc Đức trong tay đang cầm hai tập hồ sơ,
ở phía trên một tập hồ sơ, có tấm ảnh của Tiêu Viêm, tập còn lại có ảnh của
Tiêu Hàn, tuy rằng tấm ảnh này đã có từ năm trước đây, trên khuôn mặt Tiêu Hàn
vẫn còn thoáng mang theo vài phần ngây ngô, bất quá hình dáng đại khái, cùng
Tiêu Hàn trước mặt giống nhau như đúc.

Khép lại tập hồ sơ trên tay, trên khuôn mặt Hoắc Đức mới lộ ra một nụ cười
chân tình, vỗ vỗ vai Tiêu Hàn, có chút thâm ý cười nói: "Tiểu tử kia, quả
không đơn giản a, trong hồ sơ có nói tầm hơn một năm trước, ngươi vẻn vẹn chỉ
là cửu tinh đấu giả, nhưng hôm nay, chỉ sợ ít nhất cũng đã đạt tới cấp bậc đại
đấu sư a?"

Nghe được lời này của Hoắc Đức, các chấp pháp hội viên ở trong phòng này bỗng
chốc ngẩn ra, đem những ánh mắt tràn đầy kinh ngạc hướng về phía Tiêu Hàn, một
năm thời gian, từ cửu tinh đấu giả tấn giai thành đại đấu sư, cái loại tốc độ
thế này thực sự cũng là rất biến thái a.

Tiêu Hàn khẽ cười, không hề phủ nhận. Thực lực hiện tại hắn thể hiện ra là Đại
Đấu Sư cửu tinh.

"Ngươi bây giờ đang tính vào trong học viện sao?" Hoắc Đức cười hỏi.

Tiêu Hàn gật đầu.

"Cầm theo nó, ngươi mới có đủ tư cách tiến vào." Hoắc Đức từ trong nạp giới
lấy ra một khối huy chương xanh thẫm, đưa cho Tiêu Hàn, sau đó giống như chợt
nhớ ra cái gì, quay đầu hướng đến các chấp pháp đội viên ở trong phòng cười
hỏi: "Đúng rồi, ngày mai tựa hồ là ngày diễn ra nội viện tuyển bạt tái phái
không?"

"Đúng vậy, Hoắc Đức phó đội trưởng." Một gã đội viên vội vàng trả lời.

Trầm ngâm nói: "Hiện tại sắc trời cũng đã tối rồi. Bất quá ta thấy ngươi đang
vội vã muốn tiến vào học viện. Nên ta cũng sẽ không giữ chân ngươi nữa. Bất
quá ở bên ngoài Già Nam học viện. Còn có một mảng rừng rậm nguyên thủy rất
lớn. Nơi đó có đông đảo cao giai ma thú. Ban đêm mà đi qua đó sẽ rất nguy
hiểm, ta có thể cho phép ngươi cưỡi sư thứu trực tiếp chạy tới Già Nam thành.
Có được không?"

Lời tác giả: dành cho nhưng bạn chưa biết, Sư thứu có hình dạng nửa người
trên là đại bang, nửa người sau của sư tử, còn khó tưởng tượng thì con sư thứu
có hình dạng giống con Bằng Mã trong Harry Potter í.

"Vậy thì đa tạ Hoắc Đức đạo sư." Nghe được lời này Tiêu Hàn vui vẻ nói. Mặc dù
hắn có thể tự đi được nhưng khi đó có thể lộ thực lực chân chính của hắn, dù
hắn không để ý nhiều đến chuyện bị bại lộ nhưng giả heo ăn hổ rất là kích
thích nha, nên bây giờ tên Hoắc Đức này giúp đỡ thì không còn gì bằng.

"Ha ha. Không có gì."

Hoắc Đức cười cười. Bộ dạng hiện tại của hắn so với bộ dạng lạnh lung mà lúc
trước hắn bày ra ở trước cửa trấn hoàn toàn không phù hợp. Hắn phất phất tay
gọi một nam một nữ chấp pháp đội viên. Sau đó phân phó để cho hai người đi ra
ngoài chuẩn bị.

Tiêu Hàn hướng về phía Hoắc Đức chắp tay, chợt nghe được ở bên ngoài vang lên
tiếng gầm nhẹ của sư thứu, Tiêu Hàn cũng không hề chần chừ, xoay người bước
nhanh ra khỏi phòng, nhìn thấy ở ngã tư đường đối diện đã có một con sư thứu
to lớn xuất hiện ở đó, lúc này, một nam một nữ ở trên lưng sư thứu hướng về
phía Tiêu Hàn cười nói: "Tiêu Hàn học đệ, lên đây đi, chúng ta sẽ hộ tống
ngươi đến Già Nam thành."

"Đa tạ hai vị." Tiêu Hàn gật đầu, mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, thân hình
mạnh mẽ nhảy lên, khi hai chân vừa chạm đến lưng sư thứu thì chợt như được
dính chặt lại trên đó, thân hình không nghiêng ngả một chút nào.

Nhìn thấy Tiêu Hàn thân hình không hề lắc lư, hai người ở trên lưng sư thứu
khuôn mặt hiện lên một chút kinh ngạc, phải biết rằng, lông của sư thứu ẩm ướt
một cách kỳ dị, một số người lần đầu tiên cưỡi lên nó, chỉ có thể ngồi vào vị
trí do con người tạo ra, mới có thể ổn định được than hình, mà Tiêu Hàn, lại
hoàn toàn dựa vào bản thân, đem thân thể bảo trì thăng bằng, một chiêu đó cho
dù là hai người bọn hắn cũng không có khả năng thực hiện một cách nhẹ nhàng
như vậy.

"Phó đội trưởng nói quả nhiên không sai, Tiêu Hàn này, quả thực là có chút bổn
sự." Hai người trong lòng than thở một tiếng. Hướng về phía đám người Hoắc Đức
vừa đi ra khỏi phòng ốc vẫy vẫy tay, sau đó trong trong miệng kêu nhẹ một
tiếng, nhất thời, sư thứu đang phủ phục trên mặt đất đôi cánh rung lên, thân
thể thật lớn lượng vòng bay lên.

Phi hành ước chừng gần một đêm, đương nhiên, đó cũng là đã tính thêm cả ba giờ
nghỉ ngơi dưỡng sức ở trên đường, hôm sau khi sắc trời tờ mờ sáng, một tia
sáng rạng đông, mọc lên từ cuối chân trời, đem màn đêm hắc ám xua đi.

Lúc này, Tiêu Hàn đang nhắm mắt ngưng thằn, bỗng nhiên cảm ứng mở mắt, nhìn về
hướng về nơi xa xôi, ở đó hình dáng thành thị khổng lồ có thể làm cho người ta
líu lưỡi, chậm rãi xuất hiện trong màn sương.

"Đó là Già Nam thành sao?"

Cho dù nhìn từ trên trời xuống, cũng vẫn không thể đem toàn bộ tòa thành thị
này thu vào trong mắt, bởi vậy có thể thấy, diện tích tòa thành thị này, khổng
lồ đến mức nào.

"Ha ha, Tiêu Hàn học đệ, đợi đến khi chúng ta hạ cánh xuống bãi đáp trong
thành, đến lúc đó, ngươi phải tự mình đi đến học viện nha, bởi vì, nhân viên
chấp pháp đội thường trực như chúng ta cũng không thể rời khỏi Hòa Bình trấn
quá lâu." Nam nhân viên chấp pháp đội kia quay đầu, hướng Tiêu Hàn cười nói.

"Đa tạ hai vị học trưởng." Tiêu Viêm gật đầu cảm tạ nói.

"Không cần khách sáo." Nam nhân viên lại lần nữa phát ra một tiếng kêu khẽ, sư
thứu nhất thời gầm nhẹ một tiếng, đôi cánh chấn động, hướng thành thị khổng lồ
kia đáp xuống.

Già Nam thành, tại nơi sư thứu đáp xuống, Tiêu Hàn ngẩng đầu nhìn sư thứu đang
chậm rãi bay lên bầu trời, thở ra một hơi, xoay người bước đi.

Rời khỏi bãi đáp, đường phố rộng rãi tràn ngập cửa hàng xuất hiện trong tầm
mắt của Tiêu Hàn, dòng người đông đúc qua lại như mắc cửi ở ngã tư đường kia,
lượng người đông đến như vậy, cho dù so sánh với đế đô của Gia Mã đế quốc cũng
chỉ có hơn chứ không có kém, không hổ là học viện có lịch sử lâu đời nhất đại
lục a, chỉ riêng cái danh hiệu này, hẳn cũng đủ để hấp dẫn không ít người tới
nơi đây.

Dừng lại ở ngã tư đường một lúc, sau đó Tiêu Hàn dựa theo lộ tuyến mà thành
viên chấp pháp đội kia đã chỉ dẫn đi tới, sau khi đi dạo ở trong thành thị hơn
nửa canh giờ, Tiêu Hàn rốt cuộc có chút bất đắc dĩ dừng cước bộ, nhìn trước
mặt vẫn là đường phố nhìn không thấy điểm kết thúc, hắn nhịn không được cười
khổ nói: "Thành thị gì mà lại lớn đến như vậy?"

Thở dài một hơi, cuối cùng hắn cũng không vội vàng, chậm rãi rảo bước đi về
phía Già Nam học viện ở trung tâm của thành thị.

Chậm rãi hành tẩu qua các ngã tư đường, cảm thụ không khí bình thường của
thành thị, Tiêu Hàn trong lòng thoải mái, nơi này thực sự khác xa Hắc Giác
vực.

Lại đi qua một dãy phố, ở phía xa, Tiêu Hàn tựa hồ đã có thể thấy mơ hồ hình
bóng của tòa học viện cổ kính. Hắn gia tăng cước bộ chạy đi.

Là sự kiện hàng năm lớn nhất của Già Nam học viện, cái gọi là tuyển bạt tái
kia, hiển nhiên là được mọi người cực kỳ chú ý, hơn nữa, ở trong các lần tuyển
bạt tái này, các nhân vật phong vân trong học viện, đều sẽ lộ diện, những
người này hầu hết là những thần tượng ở trong lòng của các nam nữ học viên,
dẫn đến tuyển bạt tái có một lực hấp dẫn cực lớn.

Bởi vậy, tuy rằng học viện đã sớm chuẩn bị một cái quảng trường lớn nhất trong
học viện để sử dụng, nhưng trên khán đài vẫn đầy ắp khán giả, vô số học viên
của Già Nam học viện, đang ngồi trên ghế của khán đài, từ trên đài liếc mắt
một cái có thể thấy, toàn bộ đều là đầu người đông nghìn nghịt cùng với tiếng
ồn ào vang đến tận trời.

Quảng trường khổng lồ này có dạng hình tròn, ở xung quanh quảng trường là
những dãy khán đài dày đặc, ở giữa quảng trường nổi lên một giác đấu tràng,
biển khán giả ở trên khán đài xung quang giác đấu trường, chỉ cần liếc mắt một
cái là có thể thấy rõ ràng toàn bộ quảng trường.

Vào lúc này trên giác đấu tràng, hai đạo thân ảnh, một nam một nữ, vị trí lần
lượt thay đổi, song chưởng tiếp xúc phát ra dao động đấu khí hung mãnh, làm
cho khán đài xung quanh thường xuyên bộc phát ra những âm thanh sợ hãi, bất
quá, hơn nửa ánh mắt trên khán đài, rõ ràng đều tập trung trên thân ảnh xinh
đẹp mặc thanh y, thân thể mềm mại liên tục chớp động, nhẹ nhàng phiêu dật.

Hai đạo thân ảnh lại một lần nửa giao thủ rồi tách ra, thanh y thân ảnh xinh
đẹp nhanh hơn một chút, song chưởng kim quang chợt đại thịnh, bắn ra một đạo
ánh sáng, chuẩn xác bắn vào ngực của thanh niên đối thủ, kình khí mạnh mẽ,
trực tiếp đem người đó chấn văng ra khỏi vòng chiến.

"Học trưởng, đa tạ!" Thiếu nữ sau khi nhất kích lui địch mỉm cười, hướng về
phía nam tử bộ dáng có chút anh tuấn kia khom người một cái theo đúng tiêu
chuẩn lễ tiết.

"Huân Nhi học muội không hổ là đệ tử có tiềm lực nhất trong tuyển bạt tái lần
này, ta thua." Tuy rằng bị đánh bại, nhưng tên nam tử anh tuấn kia vẫn cười
cười, ánh mắt nhìn thật sâu thanh y thiếu nữ xinh đẹp tựa như thanh liên làm
cho lòng người mê đắm kia, rồi tiêu sái rời đi.

"Trận này Huân Nhi chiến thắng."

Nghe được tiếng quát của trọng tài vang lên, thanh y thiếu nữ lúc này mới xoay
người, rời khỏi quyết đấu tràng.

"Huân Nhi, thật là giỏi!" Sau khi thanh y thiếu nữ xuống đài, ở một nơi trên
khán đài, một nữ tử bỗng hướng về phía nàng phất phất tay, cười nói.

"Nhược Lâm đạo sư." Không hề chú ý đến những ánh mắt nóng bỏng đang phóng tới
từ xung quanh, Huân Nhi tiến vào khán đài được an trí một cách đặc thù, cười
dài hô lên một tiếng nhìn về phía một đám nữ tử ở bên cạnh khán đài, mỉm cười
nói: "Tiêu Ngọc biểu tỷ."

"Tiểu ny tử thực sự là càng ngày càng lợi hại, đến ngay cả Mạc Văn cũng bị
ngươi đánh bại, xem ra lần này ngươi nhất định có thể tiến vào nội viện." Một
nữ tử xinh đẹp mặc bộ đồng phục tím nhạt, cười cười đi tới, khi nàng bước đi,
rất nhiều ánh mắt nguyên bản đang tập trung trên người Huân Nhi, phải cấp tốc
chuyển hướng sang cặp chân dài thon thả mượt mà bị bó sát trong ống quần của
nàng. Đó quả thực là một đôi chân dài mê người đầy dụ hoặc.

"Hy vọng là như vậy." Huân Nhi khẽ cười, sau khi cùng Tiêu Ngọc và chúng nữ ở
phía sau chào hỏi, liền kéo tay Tiêu Ngọc đến bên cạnh Nhược Lâm đạo sư ngồi
xuống, thấp giọng nói cười.

"Tiêu Ngọc biểu tỷ, tại sao Tiêu Viêm ca ca còn chưa tới?" Huân Nhi liếc liếc
mắt nhìn về phía Tiêu Ngọc hỏi. Tuy rằng nhìn nàng tựa như không có lo lắng
gì, nhưng trong ánh mắt lại mơ hồ mang theo một chút lo âu.

"Ân." Nghe vậy, Tiêu Ngọc cũng chỉ biết thở dài một tiếng, ngọc thủ nắm chặt,
thấp giọng mắng một tiếng: "Cũng không biết cái tên kia đến tột cùng là đang
làm cái gì? Cũng đã một năm rồi mà còn chưa tới!"

"Hắn hẳn là không lâu nữa sẽ tới." Huân Nhi khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nói.

"Ta cũng cũng hi vọng như vậy a. Bất quá hôm nay đã là ngày tuyển bạt tái bắt
đầu, hắn nếu vẫn tiếp tục vắng mặt, vậy thì đạo sư sẽ..." Tiêu Ngọc cười khổ 1
tiếng.

Trong lúc hai người đang cúi đầu thì thào, thì ở bên trong quảng trường, đã
trải qua ba trận đấu, mà khi trận đấu thứ tư bắt đầu, một gã nam tử nhanh
chóng lên đài, trường thương trong tay mạnh mẽ chống xuống đất, ánh mắt nóng
bỏng ẩn chứa tính chất xâm chiếm, không chút nào che dấu quét tới chỗ Huân
Nhi.

"Huyền giai tam ban Tiếu Băng, đấu với Hoàng giai nhị ban Tiêu Viêm."

Theo thanh âm trọng tài hô lên, nhất thời, quảng trường đang huyên náo đột
nhiên im lặng, vô số ánh mắt, đều hướng về phương vị của Hoàng giai ban hai,
trong hai năm này, cái tên Tiêu Viêm này, sớm đã bị đệ tử, thậm chí cả đạo sư
của Già Nam học viện ghi nhớ rất kỹ, dù sao, từ khi Già Nam học viện được sáng
lập tới nay, lần đầu tiên mới gặp cái loại đệ tử trực tiếp xin nghỉ học một
năm như hắn.

Quảng trường an tĩnh lại, cũng làm cho Huân Nhi và Tiêu Ngọc khẩn trương hẳn
lên, liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy trong mắt đối phương hiện ra một
chút lo âu.

"Tiêu Viêm sao một chút can đảm mà cũng không có, không dám thò đầu ra, khiến
cho một nữ hài tử phải thừa nhận những lời chỉ trích không cần thiết như vậy,
tên này, thực sự không được. "

Ở một vị trí trên khán đài, một bach y thanh niên, lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói:
"Hắn không xứng với Huân Nhi."

“Tiêu Viêm hiện đang bận chút việc riêng không thể rút ra để tới học viện đúng
hẹn, ta thay mặt Tiêu Viêm xin lỗi đồng thời xin phép học viện cho phép Tiêu
Viêm nghỉ thêm một năm, năm sau chắc chắn Tiêu Viêm sẽ đến đúng hẹn.”

Âm thanh phát ra từ một thân ảnh mới xuất hiện tại quảng trường, ánh mắt mọi
người đều đổ dồn trên thân hình người này.


Hệ Thống Trải Nghiệm - Chương #26