Chấp Pháp Đội


Hắc Giác Vực, nửa tháng này giống như tu la địa ngục, người người sợ hãi.

Bởi vì nửa tháng trước đột nhiên xuất hiện một người bí ẩn, vừa vào Hắc Giác
Vực đã ngang nhiên chém giết mười tên quấy rối, sau đó, người này còn tiếp tục
chém giết nhiều người nữa, hoàn toàn không kiêng kỵ điều gì.

Các cao thủ từ Đấu Vương trở xuống gặp mặt người này đều không còn mạng trở
về, mà hễ Đấu Hoàng xuất trận thì người này lại biến mất dạng. Sau một thời
gian, người trong Hắc Giác Vực gọi người bí ẩn này là Huyết sát tu la vương,
theo phỏng đoán thì tu vi có lẽ là Đấu Vương đỉnh, hành tung vừa bí ẩn mà vừa
công khai.

Huyết sát tu la vương bình thường đều đi dạo trên các con đường của Hắc Giác
Vực, gặp ai không vừa mắt, lập tức rút thanh kiếm quỷ dị màu tím giết người,
khi giết xong còn hiên ngang tiếp tục đi dạo tìm kiếm mục tiêu khác, đến khi
Đấu Hoàng tới nơi thì người này liền trốn mất. Điều này khiến người trong Hắc
Giác Vực ăn không ngon, ngủ không yên, tâm trạng nơm nớp lo sợ sẽ gặp phải tên
sát tinh kia.

Năm ngày sau, Tiêu Hàn đang đứng trên đỉnh triền núi nhỏ, ánh mắt hắn trông về
phía xa, vừa vặn nhìn thấy bên dưới hai tòa cự sơn có một cái trấn nhỏ như ẩn
như hiện.

Nhìn cái trấn nhỏ kia, Tiêu Hàn bất chấp cả người phong trần, lao nhanh xuống
triền núi, sau đó nhanh chóng đi vào đường lớn dẫn đến cái trấn nhỏ kia.

Trên con đường lớn này, có không ít người đi đường, những người này rõ ràng là
từ trong Hắc Giác vực đi tới, Tiêu Hàn để ý trong cơ thể những người này có
chứa một chút khí tức hung lệ, bất quá trên khuôn mặt lại không có lấy nửa
điểm sát khí. Loại sát khí ẩn nấp trong nội tâm này không phải tự nhiên hình
thành, ngược lại là bị áp bức mạnh mẽ, bởi vậy, biểu tình của những người qua
đường này có chút quái dị.

Tiêu Hàn hiện giờ cũng không phát ra khí tức của Đấu Tôn cũng như sát khí kinh
thiên khi còn ở trong Hắc Giác Vực, hắn biết nơi đây là đâu và tại đây không
thể làm càn, mặc dù thực lực của hắn rất siêu việt nhưng hắn đến đây không
phải gây rối.

Theo con đường lớn hai bên cây cối xanh um này đi đến gần tòa trấn nhỏ kia,
bầu không khí hỗn loạn trong Hắc Giác vực quả thật hoàn toàn bị ngăn cách ra
ngoài.

Khoảng mười phút sau, Tiêu Hàn đứng ở cửa trấn nhỏ, ngẩng đầu liếc mắt đến tấm
biển trên cổng thôn, cái tên bình thường đến dân dã, nếu đặt ở bên trong Hắc
Giác vực, hẳn ngày hôm sau đã bị san bằng.

"Hòa Bình trấn", đây là cái trấn nhỏ đầu tiên từ Hắc Giáp vực tiến vào Già Nam
học viện.

Đứng ở cửa trấn nhỏ, Tiêu Hàn vừa muốn bước vào trong trấn, bỗng nhiên cảm
giác được thanh âm chung quanh chợt im lặng đi rất nhiều, có chút tò mò quay
đầu lại, phát hiện một ít người từ Hắc Giác vực tới sắc mặt trắng bệch, chân
tay run rẩy nhìn một cây đại thụ không xa ở bên phải cửa trấn.

Đại thụ màu tối đen, tán cây vươn ra bốn phương tám hướng, giương nanh múa
vuốt, ở dưới ánh trời chiều, lộ ra một chút âm lãnh nhàn nhạt, ánh mặt chậm
rãi đảo qua trên cây, Tiêu Hàn hơi mỉm cười nhàn nhạt. Chỉ thấy trên nhánh cây
kia có một ít thi thể xen kẽ bên trong, gió nhẹ lướt qua, lắc lắc lắc lắc,
phát ra thanh âm làm người khác sởn tóc gáy.

"Đây là "Tử Linh thụ" sao!" Tiêu Hàn cười khẽ nhìn đại thụ kia.

Hơi thở âm trầm thẩm thấu từ gốc Tử Linh thụ quỷ dị kia ra, làm cho những
người chung quanh cửa trấn nhỏ có chút phát lạnh. Ở trong Hắc Giác vực, thanh
danh gốc Tử Linh thụ này, cơ hồ đã đạt đến tình trạng làm cho người khác nghe
đến đã sợ mất mật, rất nhiều người lăn lộn trong Hắc Giác vực hơi lâu một tí
vĩnh viễn cũng không thể quên được một lần Hắc Giác vực cùng Già Nam học viện
huyết chiến, nguyên nhân gây ra trường huyết chiến năm đó, đã không có nhiều
người đi tìm hiểu lắm, mà họ chỉ biết, đó là sau trường huyết chiến kia, thi
thể hai gã đấu vương cùng một gã đấu hoàng, vĩnh viễn bị treo lên gốc Tử Linh
thụ này.

Phạm vi chung quanh Già Nam học viện, là một mảnh đất yên tĩnh, không màng thế
sự, không cường giả Hắc Giác vực nào dám mang theo thần tình sát khí xông vào
trấn nhỏ, cho dù ngẫu nhiên có vài lần rối loạn, những kẻ gây rối, không đến
một giờ sau đã trở thành một khối thi thể bị cắm trên Tử Linh thụ.

Suốt những năm này, ác danh Tử Linh thụ cơ hồ lan tràn đến toàn bộ Hắc Giác
vực, bởi vậy, cho dù là đám cùng hung cực ác cũng rất ít kẻ có đảm lượng tiến
vào. Đối với bọn hắn, đây là phần mộ địa a.

Ngay lúc Tiêu Hàn đặt chân vào trong trấn, hắn nhận thấy được một đạo dao động
kỳ dị quét qua người mình.

Không có quá để ý tới đạo dao động kỳ dị kia, Tiêu Hàn ngẩng đầu nhìn ngã tư
đường trấn nhỏ. Trên đường phố, có không ít người đi đường, hai bên đường phố
xuất hiện các loại tiểu quán, một ít tiểu hài tử chạy qua chạy lại ở ngã tư
đường đùa giỡn vui chơi. Một bầu không khí an tường hòa hợp này, cùng với Hắc
Giác vực, cơ hồ là hai loại biểu hiện hoàn toàn bất đồng.

Ở ngã tư đường này, người đi đường tự nhiên cũng phát hiện ra Tiêu Hàn từ trấn
môn đi vào, tuy trong mắt có một chút cảnh giác, bất quá cũng không có phản
ứng hoảng sợ quá mức.

Ánh mắt đảo qua đường phố, Tiêu Hàn vừa muốn tiến lên, trong lòng khẽ động,
ngẩng đầu nhìn về hướng đỉnh của đống phòng ốc ở trấn nhỏ, lại nhìn thấy hơn
mười cái bóng, như vượn như hầu mạnh mẽ xẹt qua, hướng về phía trấn môn.

Sau một lát, hơn mười đạo nhân ảnh thoáng hiện tại đại môn của trấn nhỏ, ánh
mắt đảo qua đám người Tiêu Hàn, trong đó một gã trung niên nhân đầu lĩnh nhàn
nhạt nói: "Phàm là người tiến vào Hòa Bình trấn, phải khai báo ra thân phận,
danh tính, nếu không sẽ trực tiếp bị đuổi ra ngoài.

Ánh mắt lướt qua người mười đạo nhân ảnh, Tiêu Hàn phát hiện, ngoại trừ vị
trung niên nhân đầu lĩnh kia ra, còn có hơn mười vị, nam có, nữ có, bất quá
đều có chút còn trẻ, xem diện mạo cũng vào khoảng hai mươi đến hai ba.

Những người trẻ tuổi này đều mặc một loại quần áo màu lam nhạt, tại trên ngực
áo còn mang theo một quả huy chương xanh thẳm, trên huy chương có điêu khắc
một thanh chủy thủ dính một chút máu đỏ.

Lúc này, hơn mười người trẻ tuổi với ánh mắt nhàn nhạt mang vẻ bài xích, nhìn
chằm chằm đám người Tiêu Hàn.

"Mặt khác, sau khi báo ra thân phận, tên tuổi, đem khỏa đan dược này ăn vào
a." Trung niên nhân vung tay lên, một lọ đan dược màu đỏ nhạt xuất hiện trong
lòng bàn tay, hắn tùy ý nhìn sắc mặt đám người Hắc Giác vực có chút biến hóa,
lạnh lùng nói: "Yên tâm, đây cũng không phải là độc dược gì, chính là một loại
thuốc được học viện chế thuốc hệ luyện chế ra, là một loại đan dược có thể cảm
ứng sát khí, nếu nội tâm các ngươi trong trấn nhỏ có tồn tại sát khí, đan dược
này sẽ theo người các ngươi mà tản mát ra hồng quang, chấp pháp đội chúng ta
sẽ theo hồng quang mà tìm kiếm các ngươi. Mà các ngươi cũng biết Già Nam học
viện chúng ta sẽ đối phó với những người đó như thế nào rồi đấy. Khi các ngươi
định rời đi trấn nhỏ, có thể đến trung tâm giải dược để lĩnh giải dược, bất
quá khi giải dược đến tay, sẽ có một đồi chấp pháp giám sát các ngươi rời đi
trấn nhỏ."

Nghe được những lời này của trung niên nhân, mọi người ở cửa trấn không khỏi
sắc mặt khẽ biến, lấy cái loại lưỡi đao thường xuyên liếm máu, thần kinh mẫn
cảm, làm sao có thể đi nuốt một ít loại đan được không rõ đây. Đó chẳng phải
là đem tính mệnh mình giao vào tay kẻ khác sao?

Nhưng ngay khi một ít kẻ kiêu ngạo nhịn không được muốn lên tiếng phản đối,
hơn mười người nam nữ phía sau trung niên nhân nhất thời hô một tiếng, chỉnh
tề rút ra trường kiếm bên hông, nhan sắc đấu khí khác nhau từ cơ thể bọn họ
thẩm thấu ra, cuối cùng mũi kiếm chỉ hướng cửa trấn, một lời không hợp liền
trực tiếp động thủ đuổi đi.

"Quy củ hòa bình trấn luôn như thế, nếu không tuân theo, không cần vào a. Bằng
không, trái với quy củ, không chừng trên Tử Linh thụ lại nhiều thêm một vài
thứ a." Trung niên nhân khoanh tay đạm mạc nói, lời vừa dứt, một cỗ hơi thở
mạnh mẽ chậm rãi từ trong cơ thể thẩm thấu ra.

"Thực lực người này ít nhất đã ngoài thất tinh đại đấu sư..." Cảm ứng được cổ
khí thế của trung niên nhân kia, Tiêu Hàn thấp giọng lẩm bẩm.

Nhìn thấy bộ dáng đối phương không chút buông lỏng, mọi người tại cửa trấn
không nhịn được, trên khuôn mặt có chút khí thế hung ác, bất quá, khi khóe mắt
bọn hắn liếc về Tử Linh thụ phía sau, cả người rùng mình lên, khí thế hung ác
vừa mới tụ lại đã tan thành mây khói, cắn chặt răng, một ít người tuy vẫn
không cam lòng nhưng vẫn nuốt phục đan dược, còn lại bất đắc dĩ lui ra ngoài.

Trừ những người thối lui, những người còn lại tuy không muốn, nhưng vẫn phải
đi vào, sau đó hướng trung niên nhân báo danh tự, lĩnh một quả đan dược màu
hồng, trước mặt chấp pháp nuốt xuống.

Nhìn những người này ngoan ngoãn nuốt đan dược vào, sắc mặc đạm mạc của trung
niên nhân mới hơi hòa hoãn lại, bất quá tựa hồ như hắn không thích người Hắc
Giác vực lắm, nên thủy chung cũng không lộ vẻ hòa nhã gì.

"Nếu là đệ tử, có thể không uống thứ này được không?" Ngay khi trung niên nhân
theo thói quen đem đan dược đưa đến trước mặt một người trẻ tuổi, người phía
sau đột nhiên hỏi tới.

"Ách?" Nghe được lời này, hơn mười người chấp pháp đội chung quanh, nhất thời
đem ánh mắt kinh ngạc nhìn lại đây, nhìn gương mặt trẻ tuổi thanh tú kia,
trung niên nhân thần tình hoài nghi, nói: "Ngươi nói người là đệ tử của bổn
viện?"

"Lúc trước sau khi qua trắc thí chiêu sinh của học viện, ta xin phép nghỉ một
thời gian ngắn, cho nên chỉ có thể tự mình đi tới." Tiêu Hàn nói.

"Ngươi tự mình xuyên qua Hắc Giác vực đến đây?" Nghe vậy, trung niên nhân nhất
thời sửng sốt, thần tình kinh ngạc. Phải biết rằng, học viên tân sinh, đều ở
bên ngoài Hắc Giác vực, sau đó sẽ được người do học viện phái đến hộ tống lại
đây. Dù sao, tại địa phương hỗn loạn chuyên ăn tươi nuốt sống nhau kia, một
tân sinh mới ra đời, chỉ sợ còn chưa đến được cả đại thảo nguyên Hắc Vực, đã
bị vô số ám đao giải quyết.

Đối với ánh mắt kinh ngạc của trung niên nhân này và hơn mười người nam nữ trẻ
tuổi, Tiêu Hàn lạnh nhạt gật.

Nhìn thấy Tiêu Hàn gật đầu, kinh ngạc trong ánh mắt của trung niên nhân lại
đậm hơn nhiều, ánh mắt đảo qua người Tiêu Hàn, nói: "Báo tên, tuổi, chiêu sinh
đạo sư."

"Tiêu Hàn, mười bảy tuổi, đạo sư Nhược Lâm" Tiêu Hàn vẫn giọng lạnh nhạt.

"Mười bảy tuổi? bảy tuổi lại dám một mình đi ngang qua Hắc Giác vực, tiểu tử,
mặc kệ lời của ngươi nói là thật hay giả, sự quyết đoán của ngươi, thật sự là
lần đầu tiên ta thấy." Trung niên nhân phất phất tay, vừa muốn phân phó mấy
người ở sau tra hồ sơ, một gã thanh niên đang nhíu mày đau khổ suy tư cái gì
đó, sắc mặc lại bỗng nhiên biến đổi, thất thanh nói: "Tiêu Hàn? Chẳng lẽ ngươi
là một trong hai tên người Gia Mã đế quốc, xin phép nghỉ một năm?"

Thanh niên thất thanh làm cho mọi người chung quanh sửng sốt, chợt thần tình
đều giật mình, đem ánh mắt có chút quái dị hướng về phía Tiêu Hàn, hai kẻ còn
chưa tiến vào trường học đã trực tiếp xin phép nghỉ một năm, sớm đã làm cho
toàn bộ học viện nghe đến thanh danh của bọn hắn.

Tất nhiên, thanh danh của Tiêu Viêm tại Già Nam học viện có thể "xâm nhập lòng
người" như vậy, tự nhiên là không khỏi có ít nhiều can hệ đến Huân nhi...còn
Tiêu Hàn, là tư chất kinh người của hắn rồi.

Nghe được lời nói của gã thanh niên, Tiêu Hàn gật đầu “Nếu trong học viện
không có ai khác đến từ Ô Thản Thanh và xin nghỉ một năm vậy thì chắc hẳn đó
là ta.”

"Trước tiên ngươi theo chúng ta đến phòng làm việc để tra hồ sơ đã, nếu lời
ngươi nói không sai, thì cũng không phải phục dụng thứ này. Đúng rồi, ta gọi
là Hoắc Đức, là đội trưởng Già Nam học viện chấp pháp tiểu đội hai, cũng là
một gã hoàng giai đạo sư của học viện." Lúc Tiêu Hàn nói ra tên Ô Thản Thành,
trung niên nhân cũng đã tin vài phần, bất quá vì để chắc chắn hơn, hắn cũng
mang theo Tiêu Hàn đến phòng làm việc của hắn trong trấn.

"Hoắc Đức đạo sư." Mỉm cười tiếp đón, nhìn thấy Hoắc Đức gật đầu, Tiêu Hàn từ
giữa những ánh mắt khác thường của mười đội viên trong chấp pháp đội đi theo
Hoắc Đức.

"Hắc, người này thật sự là cái tên Tiêu Hàn kia sao?" Không xa không gần thì
theo phía sau Hoắc Đức, hơn mười học viện chấp pháp đội kia nhìn theo bóng
dáng Tiêu Hàn, không khỏi trao đổi khe khẽ với nhau.

"Thoạt nhìn hẳn cũng không giả a, nhưng cũng không phải rất mạnh a.”

"Cũng đừng nhìn Tiêu Hàn nhỏ tuổi thế mà khinh, hắn có thể một thân một mình
xông vào Hắc Giác vực, hơn nữa an toàn tới đây, đủ để nói lên một số chuyện,
ít nhất, hiện tại, nếu là chúng ta lưu lại trong Hắc Giác vực mười ngày nửa
tháng, ta không dám cam đoan mình có thể lành lặn mà trở về." Một gã thanh
niên bộ dáng bình thường, nhìn chằm chằm bóng dáng Tiêu Hàn, liếc mắt nhìn một
đồng bạn, nhàn nhạt nói.

Vị thanh niên có khuôn mặt bình thường này tựa hồ trong chấp pháp đội có uy
vọng không nhỏ, bởi vậy, vừa nghe thấy những lời này của hắn, những chấp pháp
đội viên khác đều ngẩn ra, yên lặng gật gật đầu. Làm việc tại cái trấn đấu
tiên tiếp xúc với Hắc Giác vực, ngày thường bọn họ có thể thấy được những kẻ
điên trong Hắc Giác vực.

"Xin phép liền một năm, người kia cũng thật là kì lạ a, ta nghĩ, đoạn thời
gian sau này trong học viện, có lẽ sẽ có rất nhiều chuyện đáng xem a. Không
biết có bao nhiêu người đang chờ đợi hắn để xem thử Tiêu Hàn mà Nhược Lâm đạo
sư cả ngày nhắc tới đến tột cùng có thần thông gì." Ôm song chưởng trước ngực,
thanh niên nhẹ giọng lẩm bẩm.


Hệ Thống Trải Nghiệm - Chương #25