Người đăng: bihieu22@
Chương68: Ba người giúp việc và tái sinh cuộc sống mới cho một người.
Tác: Trương Minh Hiếu.
Sau buổi tuyển trọn người giúp việc, Tiểu Minh đi gặp mặt những người ấy.
Tiểu Minh bước xuống nhà
để cho hai người Manh Manh với Tiểu Bạch giới thiệu người giúp việc.
Hắn bước xuống và nhìn thấy các nàng liền cười vui vẻ nói : “ Thế nào ? Các
nàng đã lựa cho mình người thích hợp chứ !”.
Nguyệt Nga nói : “ Ta không cần người giúp việc, ta đã lớn với lại ta không
thích sống dựa dẫm vào người khác, ta muốn tự làm việc của mình cơ. Với lại
ta sợ tốn tiền của ngươi “.
Hắn lại hỏi Vũ Mi : “ còn ngươi đã chọn được ai chưa ?”.
Vũ Mi cũng ngật đầu nói : “ ta cũng giống nàng Nguyệt Nga!”.
Hắn nhìn qua Manh Manh nói : “ Thế còn muội, muội đã chọn được ai để làm người
giúp việc chưa ?”.
Manh Manh vui vẻ nói : “ Bọn họ nấu ăn rất ngon nha, tuy không bằng phụ mẫu
Ngọc Nhi của ca nha. Nhưng muội rất thích hai người này ! . Cho hai người này
nấu ăn cho muội nha ! Nha!”.
Hắn nói : “ Muội chọn ai liền được. Nhưng muội chọn hai người biết nấu ăn. Vậy
ai làm người dọn dẹp phòng cho muội ?”.
Manh Manh mặt vui vẻ cười nói : “ ta sống cùng phòng huynh mà, có người giúp
việc của huynh rồi ta cần người nấu ăn thôi hì hì.”
Tiểu Minh nói : “ Muội thông minh ghê ta “.
Manh Manh nói : “ muội bẩm sinh là thông minh rồi chứ sao ?”.
Tiểu Minh búng trán Manh Manh nói : “ thông minh cái đầu nhà ngươi, hễ nghĩ
tới cái gì liên quan đến lợi ích hay thức ăn của mình ngươi liền thông minh
nha ! Ta có ý này hay lắm nè. Ta cho ngươi nhịn ăn một ngày, rồi ngày hôm sao
bắt học hết một chồng sách vỡ, hễ không thuộc liền không cho ăn, thuộc thì
cho ăn, để xem ngươi có kêu mình thông minh bẩm sinh không nha !”.
Manh Manh khóc lóc nói : “ Ca hu hu muội ngốc lắm, ca đừng cho muội nhịn đói
mà hu hu, còn việc học muội không nhét nổi vào đầu đâu tha cho muội đi mà hu
hu, ca ơi ! “.
Hắn nói : “ ngươi khóc như vậy liền thịt của ngươi dấu sẽ biến mất hết đấy ,
ngươi khóc 1 phút thì ngươi mất một miếng thịt nha, bãi giờ là năm phút rồi
nha, mất năm miếng thịt rồi . Haiz thật là buồn nha!”.
Manh Manh liền kiềm nước mắt lại nói : “ muội không khóc nữa đâu, không khóc
nữa đâu”. Nàng liền vội vàng chạy lên phòng Tiểu Minh.
Tiểu Minh thấy vậy liền hỏi : “ muội vội vã như vậy định đi đâu vậy “.
Manh Manh nước mắt định lại trên mắt nói : “ ta đi kiểm tra thịt ta dấu ở
phòng của huynh đã mất hay chưa hic hic”.
Mọi người và Tiểu Minh nhìn nàng có chút buồn cười trong lòng. Hai người đội
nón đầu bếp lừng lượt giới thiệu, một người nam nhân nói : “ Thưa cậu chủ, ta
là Linh Giang Điệp”. Người Nam nhân nói : “ ta là Huyền Lôi Chiến tướng công
của nàng”.
Tiểu Minh nói : “ Ta là Trương Tiểu Minh, từ nay các ngươi đến đây làm việc,
từ tám giờ đến mười hai giờ rồi các ngươi nghĩ tới hai giờ các ngươi vào đến
bảy giờ các ngươi liền vào. Lương mỗi người các ngươi, 50 vàng một người thấy
thế nào?”.
Hai người ngạc nhiên nói : “ chúng ta chỉ là đầu bếp bình thường sao có thể
trả tới 50 vàng cho mỗi người được ?”.
Tiểu Minh nói : “ các ngươi đừng có lo, tiền ta đây không thiếu !”.
Hai người cân nín. Tiểu Minh nói : “ các ngươi bây giờ làm việc đi “.
Hai người nói : “ Tiền từ cậu chủ từ đâu ra “ . Hai người hỏi vậy vì đứa trẻ
mười một tuổi trước mắt mình lại có nhiều tiền và sống một mình trong căn biệt
thự này được.
Tiểu Minh bình thản nói : “ Tiền là do ta kiếm, còn cách nào ta không tiết lộ
được”.
Cả hai người ngật đầu liền đi tìm phòng bếp để chế biến món ăn cho buổi tối.
Hắn lại nhìn Tiểu Bạch nói : Còn ngươi thì sao Tiểu Bạch đã chọn người ngươi
thích làm giúp việc cho ngươi chưa ?”.
Tiểu Bạch nói : “ đã tìm được, đây là một người nam nhân trong trắng nha ,
không có tà niệm hay có ta định gì xấu nha. Mặc dù hắn có hơi ăn mặc rách rưới
nhưng ta cảm thấy đem hắn về bồi dưỡng liền thành nhân tài nha !.”
Tiểu Minh nói : “ hắn trong yếu ớt như thế này sao có thể phụ giúp việc cho
muội ? .”
Tiểu Bạch nói : “ Ta sẽ huấn luyện người này thành một người hoàn toàn khác
nha !. Bảo đảm lúc đó không có ai dám đến gần tướng công !”.
Tiểu Minh nói : “ nàng thích làm gì thì làm, hắn tên gì ?”.
Tiểu Bạch vỗ vai người nam nhân yếu ớt ăn mặt rách dưới nói : “ ngươi tự giới
thiệu cho cậu chủ của mình đi !”.
Tên nam nhân ốm yếu giật bắn người sợ hãi nói : “ đừng đừng đánh ta, ta liền
làm !”.
Tiểu Minh thấy vậy liền thương sót nói : “ Ta tên là Trương Tiểu Minh là cậu
chủ của ngươi sau này . Ngươi tên là gì ?”.
Hắn giọng bớt sợ hài hơi rung rung nói : “ t ta a ta là Luyến Ái Tình”.
Tiểu Minh nghe giọng này có chút một tí giọng nữ hơi kỳ kỳ nói : “ giọng ngươi
kỳ quá vậy?”.
Luyến Ái Tình sợ haiz nói : “ ta ta giọng ta như vậy thường ngày nếu cậu chủ
muốn ta có thể câm !”.
Tiểu Minh nói : “ không không, ta nghe giọng ngươi có chút nữ tính nha, chẳng
là ngươi là nữ, ha ha không thể nào, thời đại này có người nữ nhân nào mà để
tóc ngắn che mắt chứ !”.
Luyến Ái Tình bỗng nhiên bật khóc nói : “ ta ta là nữ nhân nhưng mái tóc ta đã
bị phụ mẫu ta cắt bán đi để trả nợ, phụ mẫu ta còn ...”. Nói tới đây Luyến Ái
Tình liền ấp úng nói.
Tiểu Minh thấy vật nói : “ ngươi mau nói cho ta biết mau !”.
Luyến Ái Tình sợ hãi nói : “ phụ mẫu ta còn bán ta vào lầu xanh để trả nợ, hu
hu . Ta khó khăn lắm mới thoát khỏi nơi đó hu hu. Vị đại gia có thể cứu ta
không ? Chỉ cần cứu ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho đại gia, ta sẽ không
nhận tiền lương khi làm việc mà, huynh à mau cứu ta”.
Tiểu Minh nói : “ Thật là đáng thương cho số phận của ngươi, ta sẽ cứu ngươi ,
ngươi bây giờ sẽ có cuộc sống mới, ngươi của trước kia coi như đã chết!. Ngươi
hãy đi theo ta, ta sẽ cứu ngươi “.
Luyến Ái Tình nghe vậy trong lòng có nhiều niềm hạnh phúc liên tục quỳ lạy nói
: “ cảm ơn cậu chủ, cảm ơn, cảm ơn “.
Tiểu Minh nói : “ thôi được rồi, ngươi mau dẫn ta đến chỗ lầu xanh đó, chuộc
lại giấy bán thân của ngươi, sẵn tiện lên hội đồng cái trị đổi tên của ngươi
. Ngươi của trước kia liền đã chết. Ngươi bây giờ là do ta tái sinh vì vậy
ngươi thuộc về ta hãy nhớ điều này.
Tiểu Bạch đột nhiên nói : “ nàng là nữ nhân như vậy ta liền không nhận !”.
Tiểu Minh nói : “ ngươi đã kiểm tra và chọn nàng lẽ nào ngươi không nhận nàng
mà lại bỏ nàng đi ?.”
Tiểu Bạch suy nghĩ nói : “ Cũng được, ta bây giờ cần người trò chuyện, nàng
cũng chẳng có gì hết với ngươi, nên ta mới nhận nàng nha !”. Tiểu Bạch lúc
tuyển trọn liền kiểm tra Chương 68: Ba người giúp việc và tái sinh cuộc sống
mới cho một người.
Chương68: Ba người giúp việc và tái sinh cuộc sống mới cho một người.
Tác: Trương Minh Hiếu.
Sau buổi tuyển trọn người giúp việc, Tiểu Minh đi gặp mặt những người ấy.
Tiểu Minh bước xuống nhà
để cho hai người Manh Manh với Tiểu Bạch giới thiệu người giúp việc.
Hắn bước xuống và nhìn thấy các nàng liền cười vui vẻ nói : “ Thế nào ? Các
nàng đã lựa cho mình người thích hợp chứ !”.
Nguyệt Nga nói : “ Ta không cần người giúp việc, ta đã lớn với lại ta không
thích sống dựa dẫm vào người khác, ta muốn tự làm việc của mình cơ. Với lại
ta sợ tốn tiền của ngươi “.
Hắn lại hỏi Vũ Mi : “ còn ngươi đã chọn được ai chưa ?”.
Vũ Mi cũng ngật đầu nói : “ ta cũng giống nàng Nguyệt Nga!”.
Hắn nhìn qua Manh Manh nói : “ Thế còn muội, muội đã chọn được ai để làm người
giúp việc chưa ?”.
Manh Manh vui vẻ nói : “ Bọn họ nấu ăn rất ngon nha, tuy không bằng phụ mẫu
Ngọc Nhi của ca nha. Nhưng muội rất thích hai người này ! . Cho hai người này
nấu ăn cho muội nha ! Nha!”.
Hắn nói : “ Muội chọn ai liền được. Nhưng muội chọn hai người biết nấu ăn. Vậy
ai làm người dọn dẹp phòng cho muội ?”.
Manh Manh mặt vui vẻ cười nói : “ ta sống cùng phòng huynh mà, có người giúp
việc của huynh rồi ta cần người nấu ăn thôi hì hì.”
Tiểu Minh nói : “ Muội thông minh ghê ta “.
Manh Manh nói : “ muội bẩm sinh là thông minh rồi chứ sao ?”.
Tiểu Minh búng trán Manh Manh nói : “ thông minh cái đầu nhà ngươi, hễ nghĩ
tới cái gì liên quan đến lợi ích hay thức ăn của mình ngươi liền thông minh
nha ! Ta có ý này hay lắm nè. Ta cho ngươi nhịn ăn một ngày, rồi ngày hôm sao
bắt học hết một chồng sách vỡ, hễ không thuộc liền không cho ăn, thuộc thì
cho ăn, để xem ngươi có kêu mình thông minh bẩm sinh không nha !”.
Manh Manh khóc lóc nói : “ Ca hu hu muội ngốc lắm, ca đừng cho muội nhịn đói
mà hu hu, còn việc học muội không nhét nổi vào đầu đâu tha cho muội đi mà hu
hu, ca ơi ! “.
Hắn nói : “ ngươi khóc như vậy liền thịt của ngươi dấu sẽ biến mất hết đấy ,
ngươi khóc 1 phút thì ngươi mất một miếng thịt nha, bãi giờ là năm phút rồi
nha, mất năm miếng thịt rồi . Haiz thật là buồn nha!”.
Manh Manh liền kiềm nước mắt lại nói : “ muội không khóc nữa đâu, không khóc
nữa đâu”. Nàng liền vội vàng chạy lên phòng Tiểu Minh.
Tiểu Minh thấy vậy liền hỏi : “ muội vội vã như vậy định đi đâu vậy “.
Manh Manh nước mắt định lại trên mắt nói : “ ta đi kiểm tra thịt ta dấu ở
phòng của huynh đã mất hay chưa hic hic”.
Mọi người và Tiểu Minh nhìn nàng có chút buồn cười trong lòng. Hai người đội
nón đầu bếp lừng lượt giới thiệu, một người nam nhân nói : “ Thưa cậu chủ, ta
là Linh Giang Điệp”. Người Nam nhân nói : “ ta là Huyền Lôi Chiến tướng công
của nàng”.
Tiểu Minh nói : “ Ta là Trương Tiểu Minh, từ nay các ngươi đến đây làm việc,
từ tám giờ đến mười hai giờ rồi các ngươi nghĩ tới hai giờ các ngươi vào đến
bảy giờ các ngươi liền vào. Lương mỗi người các ngươi, 50 vàng một người thấy
thế nào?”.
Hai người ngạc nhiên nói : “ chúng ta chỉ là đầu bếp bình thường sao có thể
trả tới 50 vàng cho mỗi người được ?”.
Tiểu Minh nói : “ các ngươi đừng có lo, tiền ta đây không thiếu !”.
Hai người cân nín. Tiểu Minh nói : “ các ngươi bây giờ làm việc đi “.
Hai người nói : “ Tiền từ cậu chủ từ đâu ra “ . Hai người hỏi vậy vì đứa trẻ
mười một tuổi trước mắt mình lại có nhiều tiền và sống một mình trong căn biệt
thự này được.
Tiểu Minh bình thản nói : “ Tiền là do ta kiếm, còn cách nào ta không tiết lộ
được”.
Cả hai người ngật đầu liền đi tìm phòng bếp để chế biến món ăn cho buổi tối.
Hắn lại nhìn Tiểu Bạch nói : Còn ngươi thì sao Tiểu Bạch đã chọn người ngươi
thích làm giúp việc cho ngươi chưa ?”.
Tiểu Bạch nói : “ đã tìm được, đây là một người nam nhân trong trắng nha ,
không có tà niệm hay có ta định gì xấu nha. Mặc dù hắn có hơi ăn mặc rách rưới
nhưng ta cảm thấy đem hắn về bồi dưỡng liền thành nhân tài nha !.”
Tiểu Minh nói : “ hắn trong yếu ớt như thế này sao có thể phụ giúp việc cho
muội ? .”
Tiểu Bạch nói : “ Ta sẽ huấn luyện người này thành một người hoàn toàn khác
nha !. Bảo đảm lúc đó không có ai dám đến gần tướng công !”.
Tiểu Minh nói : “ nàng thích làm gì thì làm, hắn tên gì ?”.
Tiểu Bạch vỗ vai người nam nhân yếu ớt ăn mặt rách dưới nói : “ ngươi tự giới
thiệu cho cậu chủ của mình đi !”.
Tên nam nhân ốm yếu giật bắn người sợ hãi nói : “ đừng đừng đánh ta, ta liền
làm !”.
Tiểu Minh thấy vậy liền thương sót nói : “ Ta tên là Trương Tiểu Minh là cậu
chủ của ngươi sau này . Ngươi tên là gì ?”.
Hắn giọng bớt sợ hài hơi rung rung nói : “ t ta a ta là Luyến Ái Tình”.
Tiểu Minh nghe giọng này có chút một tí giọng nữ hơi kỳ kỳ nói : “ giọng ngươi
kỳ quá vậy?”.
Luyến Ái Tình sợ haiz nói : “ ta ta giọng ta như vậy thường ngày nếu cậu chủ
muốn ta có thể câm !”.
Tiểu Minh nói : “ không không, ta nghe giọng ngươi có chút nữ tính nha, chẳng
là ngươi là nữ, ha ha không thể nào, thời đại này có người nữ nhân nào mà để
tóc ngắn che mắt chứ !”.
Luyến Ái Tình bỗng nhiên bật khóc nói : “ ta ta là nữ nhân nhưng mái tóc ta đã
bị phụ mẫu ta cắt bán đi để trả nợ, phụ mẫu ta còn ...”. Nói tới đây Luyến Ái
Tình liền ấp úng nói.
Tiểu Minh thấy vật nói : “ ngươi mau nói cho ta biết mau !”.
Luyến Ái Tình sợ hãi nói : “ phụ mẫu ta còn bán ta vào lầu xanh để trả nợ, hu
hu . Ta khó khăn lắm mới thoát khỏi nơi đó hu hu. Vị đại gia có thể cứu ta
không ? Chỉ cần cứu ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho đại gia, ta sẽ không
nhận tiền lương khi làm việc mà, huynh à mau cứu ta”.
Tiểu Minh nói : “ Thật là đáng thương cho số phận của ngươi, ta sẽ cứu ngươi ,
ngươi bây giờ sẽ có cuộc sống mới, ngươi của trước kia coi như đã chết!. Ngươi
hãy đi theo ta, ta sẽ cứu ngươi “.
Luyến Ái Tình nghe vậy trong lòng có nhiều niềm hạnh phúc liên tục quỳ lạy nói
: “ cảm ơn cậu chủ, cảm ơn, cảm ơn “.
Tiểu Minh nói : “ thôi được rồi, ngươi mau dẫn ta đến chỗ lầu xanh đó, chuộc
lại giấy bán thân của ngươi, sẵn tiện lên hội đồng cái trị đổi tên của ngươi
. Ngươi của trước kia liền đã chết. Ngươi bây giờ là do ta tái sinh vì vậy
ngươi thuộc về ta hãy nhớ điều này.
Bỗng nhiên Tiểu Bạch lại nói: “ nàng là nam nhân ta không nhận “
Tiểu Minh nói : “ ngươi kiểm tra nàng, chọn nàng lẽ nào ngươi lại bỏ rơi nàng
mà đi sao ?”.
Tiểu Bạch suy nghĩ một hồi : “ thôi được rồi, ta thương chàng nên mới nhận
nàng nha ! Thương chàng mới nhận nàng đó! Không có lý do khác nha!”. Nàng lúc
suy nghĩ có nên nhận Luyến Ái Tình không đã nghĩ :” Nàng năng lượng dâm rất
nhiều có thể chỉ bảo ta nhiều kỹ thuật ? “. Vì vậy nên nàng mới tuyển trọn nha
! Nàng tìm tòi học hỏi kỹ thuật nha ! Với tự giải tỏa cơn hứng của mình và của
Ái Tình Nha. Nàng từ ngày đó quan hệ với Tiểu Minh thì cái phía dưới của nàng
sau khi gần Tiểu Minh liền ướt đẫm nhưng nàng không biết cách tự làm ? Nên
nàng mới học hỏi người này nha ! Tất nhiên nàng lúc đầu không có suy nghĩ sẽ
làm với người nam nhân đó mà chỉ là dùng người nam nhân đó để nghiên cứu mà
thôi !.”
Tiểu Minh nói : “ ngươi có thể cho ta biết địa chỉ nơi lầu xanh đó có dược
không “.
Nàng rung rung nói : “ xx-xxx-xxx”
Tiểu Minh nói với hệ thống địa chỉ đó liền lấy cánh cổng dịch chuyển ra : “
nói mau đi theo ta “.
Luyến Ái Tình siêu bất ngờ đứng hình nhìn cánh cổng trong đầu nghĩ : “ liệu
cánh cổng này liền có thế lạp tức đưa ta đến nơi đó sao ? Thật là huyền ảo !”.
Tiểu Minh thấy nàng đứng hình liền nắm tay kéo nàng về hướng cánh cổng nói : “
mau đi cùng ta đến nơi trả tự do cho ngươi !”.
Cả hai người đều đi vào cánh cổng và biến mất trước tất cả mọi người. Tiểu
Minh bước ra phía sau là Luyến Ái Tình.
Tiểu Minh nhìn hồng lâu nơi đây hỏi : “ có phải là nơi đây không ?”.
Luyến Ái Tình buồn nói : “ phải “ . Lúc này, phía dưới nàng có chút ướt át vì
những ký ức đau khổ, đáng thương trước kia cứ liên tục ùa vào trí não nàng.
Nàng bước đi trong sự đau khổ có chút sướng cùng Tiểu Minh bước vào lầu xanh.
Tiểu Minh tiến tới cửa người bảo vệ nói : “ Tiểu tử ngươi mới tới tuổi này
liền vào lầu xanh ăn chơi nha, ngươi là con đại gia à ?.
Tiểu Minh không nói gì từ trong túi lấy ra mười vàng nói : “ cho ngươi “. Tiểu
Minh đặt 10 vàng trên hai bàn tay đang xoè ra như xin tiền. Hắn sau khi nhận
xong liền vui vẻ nói : “ mời đại gia vào, mời đại gia vào “.
Luyến Ái Tình cuối đầu mặt quần áo rách rưới đi sau lưng Tiểu Minh. Người bảo
vệ thấy vậy liền có chút nhận ra là ai nhưng nghĩ tới tiền mà mình nhận được
liền nghĩ người đó là người hầu của Tiểu Minh.
Tiểu Minh bước vào, có các mỹ nữ đang đứng thành một hành ngang, tránh giữa
như là một vị tú bà . Tất cả mọi người ở đây đều chào nói : “ chào mừng đại
gia đến đây ạ”.
Mọi người chào động liền đứng thẳng người vào mở mắt ra, liền cười nói : “ ha
ha cứ tương là vị nào ai ngờ là một tên tiểu tử chưa trưởng thành ăn mặt bình
thường đến đây”.
Vị tú bà nhìn qua nhìn lại Tiểu Minh và Luyến Ái Tình, một lúc sau chỉ tay
vào Luyến Ái tình nói : “ À à ngươi là cái con tiện nhân dám trốn đi đây mà,
ta phải xử lý ngươi mới được “.
Tiểu Minh nói : “ khoảng đã !, ta tới đây là để mua nàng, nói đúng hơn là
chuộc nàng”.
Vị tư bà cười nói : “ Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết con tiện nhân này qua
tay với nhiều người rồi, ngươi yêu nó không khác nào ngươi bị cắm nhiều sừng
trên đầu nha! Dù ngươi muốn chuộc nàng, e là cái giá phải trả rất lớn nha, một
đứa tiểu tử chưa trưởng thành mặc áo bình thường như ngươi lấy tiền đâu ra mà
chuộc nàng đây! Vẫn nên là vui chơi ở đây! Để con tiện nhân dám trốn thoát này
cho ta hành hạ, giải quyết nó mới được, chừa cho cái tội bỏ trốn”.
Tiểu Minh bình thản nói : “ mau ra giá đi !”.
Vị tú bà nói chơi nói : “ 500 vàng ngươi mua không ?”.
Tiểu Minh nói : “ tưởng nhiều tiên lắm cơ, ai ngờ có chút ít.
Vị tú bà đứng hình nghĩ : “ con nhỏ này bán chỉ được 100 vàng, ai ngờ ta chỉ
nói chơi tăng lên tận 400 vàng, thôi thì cứ bán.”
Vị tú bà thay đổi thái độ nói : “ đại gia à ! Ta bán “.
Tiểu Minh từ trong túi quần bốc 6 nắm tiền vàng lớn nói : “ dư coi dư ta cho
“.
Vị tua bà liền sai người lấy giấy bán thân của Luyến ấu Tình đưa cho Tiểu Minh
và các tài liệu của Luyến Ái Tình.
Tiểu Minh và Luyến Ai Tình từ từ bước ra khỏi cửa.
Vị tú bà há hốc mồn, vị tú bà này chỉ nhìn sơ qua thôi ! Đống vàng này tầm 800
vàng cơ đấy. Vị tú bà này liền suy nghĩ : “ tên tiểu tử này thật là hài phóng
, ta phải tạo mối quan hệ với hắn thôi”. Vị tú bà nói xong liền chạy ra cửa
liền không thấy hay ngươi đi đâu cả.