Người đăng: 01293100388
Tiêu Dao sau khi nghe theo lời của Lạc Tiêu thì đến nơi, khi dừng lại cô thấy
trước mặt là căn phòng cho thuê đơn điệu.
Lạc Tiêu sau khi xuống xe quay lại phía Tiêu Dao nói:"giờ vào nhà thôi chờ ta
một chút, ta nấu cơm cho ngươi ăn, có gì thì tí về nhà sau"
Tiêu Dao nghe vậy khẽ gật đầu bắt đầu đi theo Lạc Tiêu vào phòng, trong căn
phòng cũng chẳng có cái gì nhiều, chỉ có một vài bộ quần áo rẻ tiền cũ kĩ cùng
với một cái giường. Cô bắt đầu suy nghĩ :"mấy năm nay chắc hắn đã phải chịu
khổ nhiều rồi "
Sau tầm 30p Lạc Tiêu từ phòng trù nghệ đi ra,trên tay cầm theo bát cơm rang
xào trứng. Tiêu Dao nhìn thấy vậy liền hiếu kì bắt đầu dùng muôi múc vào bát
cơm ăn.
Khi thức ăn vào miệng cô chỉ cảm thấy mỗi hạt cơm là một vị,thậm chí còn có
cảm giác thoải mái.
Sau khi hai người ăn xong thì Lạc Tiêu vào phòng rửa bát, Tiêu Dao hiếu kì
nhìn xung quanh thì để ý trên bàn có một tấm ảnh Lạc Tiêu cùng một cô gái,
không sai đây là ảnh mà Lạc Tiêu cùng Phùng Diệp lúc trước ở chung.
Nhìn thật bức hình này trong lòng Tiêu Dao không hiểu sao có cảm giác đau ,tim
giống như bị ai đó nắm chặt vậy.
Sau khi Lạc Tiêu đi ra cô chỉ vào tấm ảnh hỏi :"đây là ai vậy "
Chỉ biết khi cô vừa chỉ vào khuôn mặt Lạc Tiêu đang cười khẽ biến thành khuôn
mặt bi thương và mất mát.
Lạc Tiêu hiểu ý của Tiêu Dao hắn bắt đầu kể lại :"đây là bạn gái cũ của ta"
Tiêu Dao nghe vậy tâm tình khẽ động, khuôn mặt hiện lên vẻ buồn chán.
Lạc Tiêu nhìn thấy Tiêu Dao như vậy bắt đầu kể lại :
"Ngày đó mùa hè khi bầu trời mưa phùn ,hai người chúng ta cùng gặp nhau tại
thư viện "
Lạc Tiêu nói lại đầu chậm rãi hướng phía cửa sổ nhìn ra,trong đầu tràn ngập
nhớ lại.
"Ngày đó ta cùng một chỗ trốn ở thư viện ,tránh mưa rất lâu mà chưa hề đi ra
,nhờ ngày kia đi qua mà chúng ta quen biết "
"Lạc Tiêu ngươi làm sao cũng tới thư viện à?"
Phùng Diệp bím tóc tim lên lộ ra cái kia trơn bóng trán,ánh mắt chăm chú nhìn
Lạc Tiêu nói.
Khi đó Phùng Diệp rất là thanh thuần như một đứa bé vậy.
"Ta...ta"
Trước đó Lạc Tiêu không có cùng Phùng Diệp nói truyện được vì Phùng Diệp là
hoa khôi của trường ,nàng vừa xinh đẹp lại còn học giỏi ,khiến rất nhiều bạn
học thích Phùng Diệp.
Bởi vì loại này cùng một cô gái nói truyện ,khiến Lạc Tiêu trong lòng vô cùng
gấp gáp ,tình hình cái này căng thẳng làm Lạc Tiêu không mấy chốc thì đỏ mặt.
Phùng Diệp thấy Lạc Tiêu như vậy khẽ che cái miệng xinh xắn cười nói :"Lạc
Tiêu ngươi cũng quá khôi hài đi ta chỉ nói cho ngươi câu nói ngươi đỏ mặt làm
gì "
Phùng Diệp vừa nói dứt lời thì làm Lạc Tiêu mặt càng đỏ.
Lạc Tiêu hít một hơi thật sâu lấy dũng khí nói :"Ta hôm nay đến xem sách không
nghĩ tới ngươi cũng ở đây "
Phùng Diệp khẽ ngẩng đầu lên nhìn thời tiết nói :"xem ra thời tiết này còn lâu
mới tạnh "
Lạc Tiêu buồn bực nhìn thời tiết, vì đang ở trong không có việc gì làm Lạc
Tiêu buột miệng nói :"thôi ta đi vào trong đọc sách một chút "
Sau đó Lạc Tiêu bắt đầu trốn đi vào thư viện, Phùng Diệp nhìn thấy vậy khẽ
cười.
Sau ngày này trở đi Lạc Tiêu cùng Phùng Diệp thành lập một mối quan hệ tốt
đẹp.
Về sau hai người cùng đi ăn cơm
Cùng một chỗ đọc sách
Cùng một chỗ học tập
Cho đến khi hai người cùng lên lớp đều nhìn thấy hình bóng của hai người thế
là hai người yêu nhau.
Cái này lúc đấy gây nên một trận oanh động Phùng hoa khôi vậy mà lại cùng một
cái cha mẹ đều là nông dân bình thường ,khiến toàn trường đều khiếp sợ.
Lạc Tiêu nhìn qua bầu trời, ánh mắt thất thần ,hắn kể lại hắn cùng Phùng Diệp
cố sự.
Theo thời gian trôi qua loại cảm giác ấm áp kia đã không còn.
Theo Lạc Tiêu kể câu nói cuối cùng kia Tiêu Dao có chút đau lòng nhìn Lạc Tiêu
,trên khuôn mặt hiện lên hai hàng nước mắt.