Giận Quá Mất Khôn


Người đăng: uy.nguyhiem@

“Đòn đánh trúng chỗ hiểm yếu, gây ra 300 sát thương.
Đánh giết tiểu quái cấp 4 nhận được 37% kinh nghiệm của tiểu quái : 148

Nhận được một bản huyền cấp hạ phẩm kỹ năng .”

(Chạy nhanh) :(Bị động) : Tăng 20% tốc độ chuyển động.
(Chủ động) :Tăng 50% tốc độ chuyển động . Tiêu hao 50MP/s.
Hiện giờ hắn có tăng 50% tốc độ chuyển động từ tân thủ bộ đồ và.
Nhưng đến hiện tại hắn vẫn không có hứng thú gì về việc đó, hắn chạy thật
nhanh đi, chạy bằng hết sức của mình, cảnh vật như chậm lại, nhưng bóng
người của hắn vẫn cứ lao nhanh đi . Hắn chẳng muốn để ý gì cả, hắn giết người
rồi, một học sinh lần đầu tiên giết người . Sao nó không giống các tiểu
thuyết khác, hắn không ói mửa ra như một tên yếu đuối, hắn cũng không lạnh
lùng không có cảm giác đặt biệt . Nói ra thì hắn không có cảm giác ăn năn ,
nhưng trong trái tim hắn lại có gì đó quặn thắt lại . Lần đầu, cái gì cũng
không dễ dàng cả.
Ở đằng kia, tiểu cô nương vẫn ngơ ngác mặc kệ cái bóng nam nhân lạnh lùng kia
lướt đi . Hắn nhanh tới mức cô ta không cảm nhận được gì cả, mà hiện tại nàng
cũng không để ý tới nam nhân kia làm gì vì hiện tại trên tay nàng đang cầm một
cái đầu người . Đúng, là đầu của Độc Tiểu Phong . Sư huynh cầm thú của nàng
muốn thao nàng, nàng rất giận, giận muốn giết hắn, nhưng đó cũng chỉ là ý
nghĩ thôi . Thế mà bây giờ trên người nàng toàn máu, tay cầm đầu của hắn.
“Oẹ ..” Tiếng nôn mửa một lúc lâu sau mới dừng lại, nữ nhân nhỏ kia thơ thẩn
đi về, nàng không để ý y phục mình vừa có mùi máu, vừa có mùi tanh nồng của
thức ăn đã tiêu hoá, nàng muốn về nhà, nàng muốn nằm trên giường, muốn mở
mắt ra thì nàng sẽ tỉnh mộng lại.
.....

Ở bên này, Lâm Phàm chạy được một lúc thì rất nhanh kiệt sức, con mắt hắn
đau mỏi, hắn cuộn mình dưới một gốc cây cổ thụ, co ro nơi đó . Ở đâu ra hình
ảnh một kiếm sĩ lạnh lùng cướp đi sinh mạng của một kẻ khác, giết thú, thậm
chí thánh thú là một chuyện, hắn có thể xem đó như quái vật của game mà giết
, nhưng giết người là chuyện khác . Đó là một con người, một con người bằng
xương bằng thịt . Vừa tưởng tượng lại cảnh lúc nãy, hắn không thể kìm chế
được mình . Co ro gần một buổi, hắn mới đứng lên hét to.
“Ta không có giết người, ta không có giết người .. A a a a, ta không có giết
người, chỉ là NPC thôi, chỉ là NPC thôi .” Lâm phàm cầm kiếm điên cuồng lao
về phía trước, mắt hắn đỏ như máu, lại có vòng đen yêu dị cùng một chấm đen
. Nếu hắn nhìn thấy chắc chắn sẽ nhận ra đây là gì, Sharingan . Bất quá chỉ
là một câu ngọc, còn chưa hoàn chỉnh hơn của cả Sasuke lần đầu kích hoạt. Có
lẽ cú sốc giết người đã kích thích hắn, nhưng cũng nhờ đó mà hắn bớt cảm giác
tội lỗi . Sharingan nhưng làm Uchiha tộc nhân trở nên vô cảm, sức mạnh luôn
cần đánh đổi mà . Lúc này Lâm Phàm đâu biết gì, mặc kệ Sharingan hay gì, mặc
kệ MP cùng thể lực bị bào mòn, hắn cầm Vô danh kiếm lao lên phía trước, chém
cây, chém thú.
“Ngao ô” một con sói với bộ lông xám trắng hú lên gọi bầy . Nó bị một nhân
loại điên đuổi giết, thật mất mặt, là thợ săn, đây là lần đầu nó bị nhân
loại săn đuổi . Cũng đúng . Nhưng nhân loại vào khu rừng này cao lắm cũng chỉ
là Luyện Khí hoặc Đấu nhân thôi, sao có thể đọ lại được cả một bày sói công
kích.
“Ngao ô .. ngao ô” tiếng sói hú đáp trả, từ trong sương mù của khu rừng ,
từng con sói nhẹ nhàng nhưng nhanh nhẹn bước ra, đuổi về phía âm thanh gọi
bầy của con sói kia . Chúng nó biết, chúng nó sắp được ăn . Tốc độ rất nhanh
đã đuổi tới nơi, lúc này con sói kia bị Lâm Phàm chặt tới hấp hối, chỉ còn
tàn hơi kịp ngao lên một tiếng rồi ngã xuống.
Bày sói thấy đồng bọn bị giết thì trở nên điên cuồng, chúng lao lên tấn công
tên nhân loại kia.
Vụ Ẩn Lang, một loài sinh vật bày đàn, sống trong sương mù . Không ai biết
chúng ở đâu kể cả sinh vật cấp cao cũng thế . Sương mù là nhà của chúng ,
chúng là sương mù bên trong vương giả .


Hệ Thống Sinh Tồn Giả - Chương #13