Người đăng: ngaythodng
Nói thật, Dương Hi Bỉ bây giờ trên mặt ngập tràn nghiêm túc, tính toán dùng
loại ánh mắt này để Thác Doanh tin tưởng hắn, bởi vì khi hắn tra ra được tin
tức liên quan tới Bất Hủ tông thì chính hắn cũng không thể tin nổi. Một thế
lực bình thường ở Đông hồ, cái loại mà vung tay nắm được bó to kia, sau một
trận hạo kiếp đột nhiên quật khởi, một thiếu niên lang vừa tròn 18 tuổi đứng
dậy, xây dựng trụ cột tông môn.
Sau khi xây dựng trụ cột tông môn, ở trong hơn nửa năm ngắn ngủi, từ lúc ban
đầu chấn nhiếp Đông hồ, lại đến ba hồ chi địa, cùng đến hiện tại đã có thể
giết chết song cường giả Trấn Nhạc cảnh của Long Thần môn hắn, cố sự này thoạt
nghe giống như nói mơ giữa ban ngày. Cố sự này nếu như truyền đến trong tay
của một vài đại nhân vật nào đó của Bách Tông Liên Minh ở Thiên Địa hồ, những
người kia khẳng định tình nguyện tin tưởng Yêu tộc ngày mai sẽ xâm lấn một
cách quy mô chứ sẽ không tin hắn.
Thác Doanh liếc qua Dương Hi Bỉ, sau đó ánh mắt rơi ở trên cuốn sổ mà Dương Hi
Bỉ đưa tới, ngưng thần thẩm duyệt. Một tờ tiếp theo một tờ, cho đến khi xem
xong toàn bộ, Thác Doanh mới có một chút động tĩnh.
Bất quá không phải lập tức mở miệng nói chuyện, mà là đặt quyển sổ lên chiếc
bàn tròn ở bên cạnh, trong hai mắt lộ ra trạng thái suy ngẫm. Dương Hi Bỉ dù
rằng lòng nóng như lửa đốt, bức thiết mong muốn biết bước tiếp theo nên làm
gì, thế nhưng là hắn sao dám đi quấy nhiễu trạng thái hiện tại của Thác Doanh?
Một khắc đồng hồ về sau, Thác Doanh rốt cục mở miệng.
"Một tông môn thế lực sắp phải giải tán, đột nhiên quật khởi, tông môn từ trên
xuống dưới cũng chỉ hơn 20 người, ngay cả một góc băng sơn nhân số của tam
tinh thế lực cũng không bằng. Thế nhưng lại có thể diệt tam tinh cự đầu thế
lực, lại có song Trấn Nhạc cảnh Yêu Vương hộ thân, Bất Hủ tông này tuyệt đối
không đơn giản." Thác Doanh lại lần nữa nhìn chăm chú Dương Hi Bỉ, đương
nhiên, cũng không phải muốn từ chỗ hắn tìm ra được điều gì, chỉ là tự tiện
liếc mắt nhìn mà thôi.
Bất quá Dương Hi Bỉ lại tưởng Thác Doanh muốn biết ý nghĩ của hắn, vội vàng
nói tiếp, "Ngài hoài nghi Yêu tộc đại nhân vật đứng sau Bất Hủ tông?"
Thác Doanh nói: "Có thể đưa ra hai cái Trấn Nhạc cảnh Yêu Vương làm hộ vệ của
tiểu tử kia, Trấn Nhạc trung cảnh Yêu Vương tuyệt đối không nỡ, chỉ có Trấn
Nhạc thượng cảnh Yêu Hoàng mới có thể có thủ bút lớn như thế. Ta tin tưởng
không có Yêu Hoàng nào sẽ tẻ nhạt như thế, đi bồi dưỡng một Nhân tộc tông môn,
cho dù có, cũng không có khả năng làm việc cao điệu như thế, lộ cả tông môn
ra trước mắt bao người."
"Thần nữ cao kiến. Bất quá, đã không phải Yêu Hoàng gây nên, vậy sau lưng Bất
Hủ tông là ai chống lưng?"
"Khó nói, cho nên chúng ta tạm thời không thể kích động. Không tìm ra hư thực
của Bất Hủ tông, tuyệt đối không thể phát sinh xung đột chính diện cùng Bất Hủ
tông, đã có hai tên Trấn Nhạc cảnh chết ở trong tay Bất Hủ tông, vạn nhất hành
sự lỗ mãng, bức người sau lưng Bất Hủ tông ra, hậu quả kia là không có cách dự
liệu được... Cho dù là phụ thân ta đứng ra, có thể chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng
Long Thần môn tổn thất có thể sẽ không thể vãn hồi."
"Thần nữ quả nhiên tâm tư kín đáo. À phải rồi, Ôn Bình kia của Bất Hủ tông mặc
dù cha mẹ, thân nhân chết thì chết, mất tích thì mất tích, nhưng người quan hệ
thân mật với hắn vẫn phải có. Theo ti chức hiểu rõ, thiếu niên tông chủ Bất
Hủ tông kia từng cứu giúp một nữ nhân ở Vân Hải chi đô."
"Cứu giúp một cái nữ nhân?"
"Đúng! Bất quá không biết là quan hệ gì. Nhưng ti chức có thể khẳng định, nàng
không phải người của Bất Hủ tông."
"Không phải người tông môn, nhưng nguyện ý xuất thủ cứu nàng... Trước mặc kệ
quan hệ gì, lập tức tìm ra nàng." Thác Doanh khóe miệng chậm rãi ngưng ra ý
cười, nàng nhưng không tin loại chuyện hoang đường gặp chuyện bất bình rút đao
tương trợ gì gì kia, có lẽ có loại đồ đần này, thế nhưng việc này tuyệt đối
không thể xuất hiện ở trên người một ngoan nhân bởi vì xung đột mà muốn diệt
cả tông môn người ta. Nếu như đã xuất thủ cứu, vậy quan hệ tất nhiên không đơn
giản.
Dương Hi Bỉ vội vàng nói tiếp, "Ti chức biết nàng ở đâu!"
...
Thiên Thần Học Viện.
Mấy ngày trôi qua, thế nhưng là chuyện của Tẩy Luyện trì vẫn truyền đi xôn xao
ở nội viện.
Nguyên bản mọi người chỉ ghen ghét những đặc quyền kia của Thi Hoa mà thôi, dù
sao Thi Hoa mới luyện thể cảnh, dù là cho nàng nhìn hết công pháp lẫn mạch
thuật của Tàng Trân lâu, như thế tác dụng cũng không lớn. Nhưng khi đặc quyền
của Thi Hoa khiến cho bọn họ mất đi lợi ích, bọn họ sẽ bắt đầu trở nên căm hận
Thi Hoa. Đương nhiên, loại chuyện này không có khả năng thả trên mặt sáng, dù
sao Thi Hoa là đệ tử thân truyền của viện trưởng, địa vị cao thượng.
Nhưng sau lưng, vậy thì lời gì cũng có thể nói ra được.
Những lời chợ búa ô uế, mở miệng là ra.
Hôm nay là thời gian mọi người vào Tẩy Luyện trì, chỗ cửa ở hậu sơn người đông
nghìn nghịt, mỗi một người có thể vào Tẩy Luyện trì đều bị như chúng tinh
phủng nguyệt vây lại, duy chỉ có Thi Hoa, một người đứng ở một phương.
"Đều đi vào đi."
Khi thanh âm của Cơ Lương Bình ở nơi xa truyền lại, Thi Hoa là người đầu tiên
cất bước đi vào trong hậu sơn.
Thật ra nàng không quan tâm chuyện bị cô lập này, chỉ cần có thể trở nên
mạnh mẽ, một người tu hành sẽ là một người tu hành, chỉ hi vọng cô độc có thể
đổi lấy có một ngày có thể trợ giúp cho Ôn Bình.
Đương nhiên, nàng cũng biết chuyện này rất khó, nhưng nàng vẫn là hi vọng có
thể có cơ hội —— Dù chỉ là tư cách ngăn cản một kiếm cho Ôn Bình, nàng cũng
nguyện ý tranh thủ.
Thế nhưng là nàng chịu không được ánh mắt căm hận kia, chúng khiến cho nàng
cảm thấy giống như bản thân đã làm sai điều gì. Còn có những "Bằng hữu" sớm
chiều ở chung cùng nàng gần hai tháng, bọn họ cũng dùng loại ánh mắt căm hận
kia nhìn nàng. Nhưng bọn họ rõ ràng ngoài miệng chỉ nói, "Đây là ngươi phải
được, không cần để ý quan điểm của người khác", "Ngươi là đệ tử thân truyền
của viện trưởng, danh ngạch không cho ngươi cho ai".
Sau khi tất cả người đều tiến vào hậu sơn Tẩy Luyện trì, Cơ Lương Bình đóng
lại cửa vào.
Đang định chạy, bên cạnh truyền lại thanh âm.
"Viện trưởng, việc này ngươi làm có hơi quá!"
Nói lời này, chính là Thiên Thần Học Viện phó viện trưởng, Hoa Trạch Vũ.
Cơ Lương Bình cho Thi Hoa quyền hạn chỉ có trưởng lão mới có, nàng cũng không
phản đối, dù sao Cơ Lương Bình mới là viện trưởng, cũng là trụ cột của cả
Thiên Thần Học Viện.
Thế nhưng là hiện tại đưa một cái luyện thể cảnh vào Tẩy Luyện trì, nàng thật
nhìn không được.
Cơ Lương Bình liếc nhìn lão phụ nhân ở bên cạnh một chút, lên tiếng trả lời:
"Sao lại không được?"
"Thân là viện trưởng, hành động của ngươi, toàn bộ Minh Kính hồ đều đang nhìn,
hi vọng ngươi có thể minh bạch." Hoa Trạch Vũ cũng không có nói thẳng, nàng
tin tưởng không nói Cơ Lương Bình cũng minh bạch nàng muốn nói cái gì.
Cơ Lương Bình nhàn nhạt trả lời một câu, "Bọn họ ưa thích nói cái gì thì nói
cái đó, lão phu tuổi đã cao, đâu có rảnh để ý những thứ này."
Hắn biết, khi quyết định danh ngạch, trưởng lão, chấp sự, cơ hồ toàn bộ nội
môn đều cảm thấy khó chịu với quyết định này.
Kể cả vị phó viện trưởng này.
Bọn họ khó chịu thật ra cũng bình thường, bởi vì thứ bản thân có thể nhìn
thấy, những trưởng lão cùng các chấp sự này lại không thấy.
Thi Hoa thế nhưng là Ôn Bình nhờ!
Cho một cái danh ngạch Tẩy Luyện trì, căn bản chẳng phải chuyện gì.
Nghe thấy Cơ Lương Bình trả lời, Hoa Trạch Vũ chỉ có thể cười khan một tiếng,
không muốn tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này với Cơ Lương Bình, thế nhưng khi muốn
quay người rời đi, một thanh âm từ trên không ngoại viện truyền lại.
"Viện trưởng của Thiên Thần Học Viện nhanh chóng ra đây!"
Câu nói này, để ngàn người nội viện cách mấy ngàn mét đồng thời quay đầu.
Cũng để cho bọn người Cơ Lương Bình biến sắc.
Bởi vì đây là khí tức trên Thần Huyền thượng cảnh!
Có một câu nói rất hay, kẻ đến thì không thiện kẻ thiện thì không đến.