Người đăng: ngaythodng
Nhưng lúc này, một cái tiếng hét phẫn nộ truyền lại.
"Ta ngược lại muốn xem xem, Tần Như An, ngươi như thế nào làm cho Tần Thiên ta
biến mất!"
Khi toàn bộ thanh âm xuất hiệ, nguyên bản luyện thể cảnh lẫn mấy tên trưởng
lão ở trước mặt Tần Như An lộ ra vẻ sợ hãi đều chuyển tốt. Cảnh giới của Tần
Như An, khiến cho áp lực của bọn hắn quá lớn. Nếu như hắn nguyện ý, thật có
thể trong khoảng thời gian ngắn giết bọn họ, sau đó nghênh ngang rời đi, cho
dù là lại nhiều người cũng lưu không được hắn.
Dù rằng thanh âm này không phải thanh thúy như thế.
Thậm chí có chút khàn khàn.
Thế nhưng nó đủ to, tựa như một tòa núi lớn, mang lại sức mạnh cho bọn họ.
Nguyên bản người ở trước cửa son lập tức tách ra một con đường, Tần Thiên chắp
tay mà chậm rãi đi ra, dùng cặp mắt có hơi đục ngầu lạnh lẽo nhìn Tần Như An.
"Lão tổ."
"Lão tổ."
Những người luyện thể cảnh của Tần gia lập tức quỳ một chân trên đất.
Tối cường giả của chủ hệ đến.
Tần Như An lập tức nói tiếp, "Tần Thiên, ngươi rốt cục ra tới."
"Tới đúng lúc, vừa hay nhìn thấy Tần Như An ngươi nói ẩu nói tả, hiện tại ta
đến, ngươi có lời gì muốn nói, nói ra!" Tần Thiên đi tới trước mấy bước, ép
thẳng tới trước mắt Tần Như An.
Hiện tại hai người chỉ cách nhau mười bước.
Đối với nửa bước Thần Huyền, cũng chính là chuyện một cái chớp mắt.
Ầm!
Ầm!
Hai cái lam sắc mạch môn ứng tiếng mà ra.
Lúc chấn chiến, ở hai bên tay trái phải dập dờn ra một cỗ khí thế bén nhọn.
Tần Như An liếc qua, khẽ chau mày, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to một
tiếng, "Tần Thiên, lúc trước đánh một trận trong bí cảnh, ngươi thu hoạch hẳn
là không ít đi. Mới mấy ngày không gặp, thực lực của ngươi lại hùng hậu không
ít. Xem ra, ngươi cách bước vào Thần Huyền cảnh đã không xa... Thật đáng mừng
a."
"Cút!"
Tần Thiên giận quát một tiếng.
Sau đó tiếp một câu, "Không cần ngươi giả mù sa mưa ở đây, nếu như lại để cho
ta nhìn thấy ngươi đến gây chuyện, đừng trách ta không niệm tình cùng mạch."
"Nếu như ta không đi đâu?"
Hai con ngươi của Tần Như An nhìn Tần Thiên.
Hai người đều không có lên tiếng.
Thật lâu, Tần Thiên nói chuyện, "Nếu như không đi, vậy lão phu một kiếm đưa
ngươi đi!"
Nói xong, trong tay Tần Thiên đã cầm một thanh kiếm, mũi kiếm đã ra khỏi vỏ,
lúc nào cũng có thể rút ra.
Tần Hải vội vàng vào thời khắc này nói tiếp, "Tần Như An, nói cho Tần Xuyên...
Muốn vị trí gia chủ, dựa theo quy củ của Tần gia mà làm, qua mấy tháng sau tự
nhiên thấy rõ ràng. Nếu như hắn tiếp tục mang theo bàng chi làm xằng làm bậy,
đừng trách ta đây làm tộc trưởng trực tiếp tước đoạt địa vị tộc trưởng của
bàng chi bọn họ."
Ha ha!
Tần Như An bỗng nhiên phát ra một tiếng cười.
Trong tiếng cười ngập tràn chế giễu, còn có một phần hưng phấn.
"Thật sự cho rằng vẫn như trước kia?"
Tần Như An sau khi cười xong biểu lộ im bặt mà dừng, ngưng kết thành một loại
bộ dáng lạnh lùng.
Ầm!
Một tiếng thanh âm chấn mạch truyền lại.
Lam sắc mạch khí nhộn nhạo lên, theo sau lại là một tiếng.
Ầm!
Nhưng mà, sau một tiếng này cũng không phải là kết thúc.
Có một cái lam sắc mạch môn xuất hiện ở trước ngực Tần Như An —— Tụ Thần mạch
môn mở ra!
"Thần Huyền!"
"Làm sao có thể?"
Những trưởng lão ở sau lưng Tần Hải không khỏi phát ra thanh âm kinh ngạc,
nguyên bản những luyện thể cảnh của Tần gia bởi vì Tần Thiên xuất hiện trở nên
có lực lượng lại lập tức dao động, hai mặt nhìn nhau vài lần, không khỏi lui
về sau một bước.
Thần Huyền cảnh a.
Tồn tại siêu việt Thông Huyền.
Trong mắt bọn họ, Thông Huyền thượng cảnh đã là cảnh giới xa không thể chạm,
càng đừng nói cái gì Thần Huyền.
Tần Hải, bây giờ biểu lộ cũng trở nên rất khó coi.
"Ha ha!"
Tần Như An thì phá lên cười, sau đó biểu lộ lại lần nữa ngưng kết, thân hình
vào thời khắc này đột nhiên biến mất, đồng thời nương theo lấy một tiếng thanh
âm chấn mạch truyền lại.
Ầm!
Trong điện quang hỏa thạch, Tần Thiên cả người bay ra ngoài như là diều đứt
dây, bay vào trong Tần gia.
"Lão tổ!"
"Lão tổ!"
Đám người kinh hô một tiếng, nhưng mà còn chưa kịp vào xem Tần Thiên, Tần Như
An lại động.
Sau khi đi tới trước mấy bước, nói: "Một người ở nửa bước Thần Huyền chờ đợi
ba bốn mươi năm không ngờ lại lộ ra vẻ kiêu ngạo từ trong xương, thật không
biết ngươi nghĩ như thế nào. Vốn nghĩ đến chuyến này khả năng không gặp được
ngươi, không nghĩ đến chính ngươi không ngờ nhảy ra để ta lập uy..."
Khụ khụ!
Tiếng ho khan theo đó truyền lại.
"Lão tổ!"
Tần Hải vội vàng tiến lên nghênh đón, vừa hay nhìn thấy lão tổ từ mặt đất bò
dậy, cái trán, khóe miệng đều ộc máu ra ngoài.
"Không nghĩ đến ngươi vậy mà đã Thần Huyền." Tần Thiên che ngực chậm rãi đi
ra, thế nhưng mạch môn vẫn không có thu lại.
"Còn muốn đánh?"
Tần Như An cười lạnh.
Tốc độ, lực lượng đều không phải một cấp bậc, mặc kệ Tần Thiên như thế nào hắn
đều không sợ.
Sau khi cười xong, Tần Như An lại lần nữa vọt tới phía Tần Thiên, mạch môn run
lên, trong tay trực tiếp ngưng đao tựu muốn chém xuống.
Bạch!
Lam sắc đao mang rơi xuống.
Tần Thiên vội vàng đẩy ra Tần Hải, sau đó cùng mạch môn run lên, lấy ra kiếm,
nhấc kiếm nghênh hướng đao mang.
Nhưng mà, chênh lệch cảnh giới bày ở kia.
Ngang cấp mạch thuật, có khác biệt mạch môn gia trì chính là hai loại kết quả.
Bành!
Ba!
Thanh âm kiếm gãy nứt truyền lại.
Tần Thiên lùi lại mấy bước, hai tay nắm kiếm gãy, sắc mặt trở nên trắng bệch
như tuyết.
Hắn nhìn xem Tần Như An, trên mặt phủ lên vẻ sợ hãi.
Một quyền, một kiếm, hắn mặc dù đều cản lại, thế nhưng chênh lệch quá xa, để
hắn hiểu được cái gì là bất lực.
"Nhớ kỹ, ba ngày!"
Xuất liên tục hai chiêu, Tần Như An thu lại mạch môn.
"Nếu như ba ngày không thể giao ra vị trí tộc trưởng, vậy các ngươi chỉ có thể
chết đi... Ta không muốn dưỡng một con lão hổ ở bên cạnh lúc nào cũng có thể
sẽ ăn người."
Nói xong, Tần Như An cất bước đi.
Lưu lại bóng lưng khiến tất cả mọi người có chút tuyệt vọng.
Cường giả Thần Huyền cảnh a!
Lão tổ vậy mà không thể địch lại dù chỉ một hiệp.
Vậy thì chủ hệ còn ai có thể ngăn trở dương mưu của bọn họ —— Trước kia là âm
mưu, sau ngày hôm nay liền trở thành dương mưu.
"Đỡ lão tổ trở về dưỡng thương!"
Dù rằng Tần Hải cũng rất tuyệt vọng, thế nhưng làm tộc trưởng, hắn không thể
biểu hiện ra ngoài.
Việc cấp bách, chính là trước hết để cho lão tổ chữa khỏi vết thương.
...
Bất Hủ tông.
Đảo mắt qua vài ngày nữa.
Phi chu kiến tạo ốc thăng cấp thành công, phi chu thăng cấp mà Ôn Bình mong
đợi đã lâu cũng giáng lâm.
Bất quá, hiện tại trong tay hắn không có nhiều bạch tinh, hết thảy mới chưa
tới 200 viên, rất có thể không đủ thăng cấp phi chu.
"Xem ra cần phải đi Vân Hải chi đô một chuyến bán Tuyền Qua Đồ trong tay." Đi
Vân Hải chi đô, vừa đến một lần là mười ngày, trước mắt hắn thật đúng là không
giành ra nổi mười ngày thời gian.
"Xem trước phi chu một phen đi."
Ôn Bình vội vàng đi xuống dưới lòng đất, tiến vào trong Phi chu kiến tạo ốc.
Đầu tiên là buồm!
Ánh mắt của Ôn Bình dừng ở trên phần giới thiệu buồm sau khi thăng cấp.
Năm lá buồm, tốc độ phi hành tăng phúc hai thành, đồng thời có tỉ lệ kích phát
đi nhanh, trong khoảng thời gian ngắn tăng phúc năm thành tốc độ phi hành.
"Buồm này không tệ a."
Tốc độ phi hành tăng phúc hai thành, vậy thì tăng tốc không phải chỉ một chút
xíu nha.
Nói đến, hắn thật đúng là cảm thấy đau đầu vì tốc độ phi hành. Thiên Địa hồ
tổng cộng có 108 hồ, nhưng là bây giờ đi Huyền Sắc hồ đều cần bảy tám ngày,
chớ nói chi là đi tới chỗ xa hơn.
Tương lai hắn khẳng định là phải đi tới chỗ xa hơn.
Dù sao thì nhiệm vụ du lịch hệ thống liền sẽ tuyên bố không định kỳ, nếu như
về sau làm nhiệm vụ, vừa đến một lần bay đều phải bay nửa năm, vậy thì quả
thực quá lãng phí thời gian.