Người đăng: ngaythodng
Nếu như là nhị tinh Tuyền Qua thần tượng khác, hắn sẽ không kính đối phương
như thế, đặc biệt là lúc này lại càng không thể.
Thế nhưng Hô Lan lại không giống, sau lưng hắn thế nhưng là tam tinh Tuyền Qua
thần tượng, lực lượng quá lớn, Thiết Sơn các căn bản không thể cưỡng cầu Hô
Lan làm gì.
"Hô Lan đại sư thì xem ra vẫn phải đi nhờ Nghiêm Chính." Dù sao đi nữa thì
Nghiêm Chính cũng là người quản sự của Bách Tông Liên Minh, lực lượng sau lưng
cũng không thể khinh thường, Hô Lan hẳn sẽ nể mặt hắn.
Đương nhiên, hắn chỉ cảm thấy hẳn sẽ như thế.
Cũng không phải nhất định sẽ như thế.
Sau khi thì thầm dăm ba câu xong, Thiết Mộc Hợp vung tay ra hiệu cho mọi người
rời đi, Kim Vinh kia trước mắt là cửa ải dễ đột phá nhất, hắn nhất định biết
một ít tin tức rất quan trọng.
Chỉ là Kim Vinh trầm mặc, khẳng định do sợ bị trả thù.
Chuyện này hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, hai Trấn Nhạc cảnh
của Thiết Sơn các cũng để đối phương nghênh ngang rời đi, vậy thì Kỳ Binh học
viện kia căn bản giống như sâu kiến. Nhưng thứ giống như sâu kiến này lại là
tâm huyết cả đời của Kim Vinh.
"Khoan đã, trước dùng lợi dụ dỗ. Chỉ cần hắn nói ra tất cả những thứ hắn biết,
lão phu hứa cho hắn một bản Huyền cấp trung phẩm mạch thuật." Huyền cấp trung
phẩm mạch thuật, đây chính là thứ mà Thần Huyền cảnh tha thiết mơ ước.
"Tông chủ... Như thế có đáng giá không. Chúng ta trực tiếp uy hiếp không phải
sẽ..."
"Hai bên cũng có khổ riêng, uy hiếp khẳng định không được. Đặc biệt là loại
người sống mấy trăm năm như hắn, lo nghĩ quá nhiều. Đi, đi làm chuyện này, tóm
lại, ta phải nhanh chóng thấy được kết quả."
"Rõ!"
Không trưởng lão gật đầu, trầm mặc đi ra ngoài.
Thiết Mộc Hợp sau khi đọc qua tờ giấy, đứng dậy một mình trở lại tông môn, bắt
đầu dọn dẹp và sửa chữa lại địa bàn.
Lúc này, Thiết Sơn tông cần hắn đứng ở địa phương sáng nhất.
Cho tất cả mọi người niềm tin!
...
Lại nói tới Ôn Bình.
Sau khi mang mọi thứ trở lại phòng bếp, Tử Nhiên tới theo.
"Ôn tông chủ, lão thân có thể giúp gì không?"
Ầm!
Ôn Bình thoáng vung tay, một đạo mạch khí bắn ra đóng sập cửa lại.
"Không cần, đừng quấy rầy ta là được."
Tử Nhiên đứng ở trước cửa, biểu lộ ngưng lại, nhưng lại không hề tức giận, dù
lần đây là lần đầu tiên trong trăm năm qua có người đóng cửa ngăn nàng lại.
Thùng thùng!
Thùng thùng!
Đang lúc quay người rời đi, Tử Nhiên nghe thấy có tiếng đao chém lên thớt phát
ra từ trong phòng bếp.
"Đây là?"
Đặc biệt là sau khi nghe thấy thanh âm liên tục không gián đoạn, nàng càng tò
mò.
Làm linh thiện lại cần dùng đao như thế?
Linh thiện bình thường đều là một dạng giống như canh hoặc cháo để cho thân
thể dễ hấp thu. Ngẫu nhiên cũng có một số loại giống như các món ăn, thế nhưng
không có thứ gì cần phải dùng đao để chặt liên tục a?
"Xem ra lão thân kiến thức hạn hẹp, loại thủ đoạn này của Ôn tông chủ xem ra
là phương pháp bất truyền a..." Sau khi cảm thán hai câu, Tử Nhiên bỗng nhiên
nói nhỏ với không khí.
"Trong ba mươi trượng, không cho phép bất cứ ai tới gần. Nếu như có người lạ
lẫm, giết thẳng, mặc kệ hắn là người của thế lực nào." Ngụ ý, cho dù là Trấn
Nhạc cảnh xâm nhập thì cũng sẽ giết.
Đương nhiên, nàng cũng chỉ nói thế thôi.
Nàng tin tưởng, không có bất cứ ai dưới tình huống chưa được cho phép lại dám
xâm nhập Hải Long sơn.
Tiếng nói phát ra, trong không khí truyền lại một tiếng ừ.
Linh hoạt kỳ ảo, lúc ẩn lúc hiện.
Nếu như ngẩng đầu nhìn, liền có thể trông thấy ở phía trên lầu, có một con
thanh sắc tiểu điểu, hai con ngươi linh động như là bách linh.
Bây giờ, trong phòng bếp, Ôn Bình đang sử dụng song đao chặt xuống liên tục
làm nhân bánh.
Thịt thú vật, hỗn tạp thiên tài địa bảo, trong khoảnh khắc liền bị đảo như ảnh
đập nghiền.
So với việc này, Ôn Bình cảm khái nhất chính là tốc độ chặt thịt nhân bánh.
Thần Huyền cảnh cùng Thông Huyền cảnh hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Lúc ở Bất Hủ tông, Thông Huyền cảnh cần một hai canh giờ mới có thể làm được
thịt nhân bánh, hiện tại, một khắc đồng hồ đã đủ.
Nhưng, do rời khỏi phòng bếp của hệ thống cho nên quá trình nấu trở thành vấn
đề lớn nhất. Phòng bếp của hệ thống có thể tự động điều chỉnh nhiệt độ, khắc
phục những chỗ sai lầm. Còn ở chỗ này thì lại không có được nhiều sự giúp đỡ
đến như thế —— Chỉ có thể một mực thủ bên cạnh nồi.
Sau khi cho lá của Nguyệt Quang Thụ vào trong nhân thịt, Ôn Bình chuẩn bị lấy
ra lá của Kiến Mộc Thụ chứa trong hộp ngọc cất trong Tàng giới. Vốn hắn định
sử dụng nó để khử độc cho bản thân, đề phòng trên đường gặp phải một số hoa cỏ
hoặc thời tiết kỳ lạ. Bởi vì thiên nhiên đáng sợ ngay ở chỗ đó, thứ không biết
sẽ rất dễ mất mạng.
Với Ôn Bình thì Thiên Địa hồ là một vùng đất hắn không quen biết.
Với Tử Nhiên, trong sủi cảo Ôn Bình làm ra lại trộn lẫn mười chiếc lá của Kiến
Mộc Thụ, lá của Kiến Mộc Thụ nhưng có thể dung hợp với bất cứ loại thiên tài
địa bảo nào, cho nên không cần lo nó phá hư toàn bộ linh thiện. Mà làm cho bản
thân ăn thì Ôn Bình chỉ đơn giản cho hai mảnh lá, trừ dùng để nâng cao một
chút cảm giác ra thì không còn tác dụng gì nữa.
Cứ như thế, thời gian trôi qua từng li từng tí.
Sáng sớm hôm sau, trong thời điểm Ôn Bình còn đang nấu sủi cảo, Tử Nhiên rời
giường chuẩn bị dạy bảo Bách Niệm Hương.
Đây là việc bắt buộc mỗi ngày.
Nàng tuy không làm được Tuyền Qua Đồ, thế nhưng chỉ dạy người lại không có vấn
đề gì.
"Ngươi phải nhớ kỹ, đặc tính của mỗi một loại thiên tài địa bảo là không giống
nhau, bỏ ai trước bỏ ai sau phải có thứ tự. Những chuyện này ngươi cũng đã
biết, vi sư hôm nay sẽ nói tới phương pháp quấy một chút... Mỗi một tấm Tuyền
Qua Đồ cũng phải quấy mới ra vòng xoáy, điều này quyết định sự thành công hoặc
thất bại sau cùng của một tấm Tuyền Qua Đồ, cho nên phương pháp quấy thập phần
quan trọng..."
"Như thế này..."
Nói xong, Tử Nhiên bắt đầu dùng bàn tay run rẩy biểu thị phương pháp quấy.
Đương nhiên chỉ có dáng dấp.
Nhưng trong lúc Tử Nhiên dạy bảo nghiêm túc, Bách Niệm Hương lại dường như có
chút không quan tâm.
Ầm!
Cho tới khi gậy đập lên trán, Bách Niệm Hương mới khôi phục tinh thần.
"Sư phụ, ta đang nghe mà."
"Nghe gì mà nghe... Tâm không biết đã đi tới đâu rồi. Nói đi, suy nghĩ gì,
không phải cảm thấy vi sư một tay không dạy gì được cho ngươi chứ?"
"Sư phụ, ngươi hiểu lầm." Bách Niệm Hương vội vàng giải thích, "Ta đang nghĩ
tới chuyện ngày hôm qua.. Sư phụ, ngươi cảm thấy ta là loại Thông Huyền cảnh
rất yếu kia sao?"
"Bách Niệm gia, mấy trăm năm qua các ngươi thiên tư cao nhất cũng chỉ có trước
18 tuổi nhập Thông Huyền. Đếm kỹ qua trăm năm ở Thiên Địa hồ này, có được
thiên tư này cũng chỉ có mấy người mà thôi. Ngươi nói thử xem... Ngươi yếu hay
là mạnh?" Nếu như không phải bản thân là tam tuyền Tuyền Qua thần tượng, Bách
Niệm gia chưa chắc đã tặng loại bảo bối này cho nàng.
Hiện tại nàng ngược lại tốt, hỏi ngược lại mình.
"Thế nhưng, ngay cả La Mịch ta cũng đánh không lại."
"La Mịch?" Trong đầu Tử Nhiên lập tức hiện ra tướng mạo La Mịch, "Hắn chỉ mới
luyện thể thất trọng."
"Sư phụ, ngươi không biết... Hắn có thể khiến cho kiếm của hắn bay ra ngoài
công kích người. Ta dùng thực lực thập tam trọng cảnh đấu với hắn, ta hoàn
toàn không có sức đánh trả."
"Kiếm tự mình bay?"
"Vâng a, bọn họ có một ít mạch thuật kỳ lạ. Chỉ hô một tiếng, ta liền không
động dậy được, ta cảm thấy bản thân giống như bị trói lại vậy."
"Xem ra, chỗ của Ôn tông chủ này là một lưu phái mạch thuật rất đặc biệt a.
Không sao cả, có thể ra ngoài cùng tông chủ một tông thì tất nhiên là hạt
giống trong tông, ngươi không thắng nổi cũng là bình thường. Dù sao thiên địa
to lớn, ai cũng không thể nói mình bất bại được." Tử Nhiên cảm khái một tiếng,
trong đầu bắt đầu cảm thấy bất đắc dĩ khi đệ tử của mình tự ti.
Cũng ngay lúc này, Bách Niệm Hương bỗng nhiên nói: "Sư phụ, nhưng bọn họ nói,
những thứ kia chỉ tốn mấy trăm kim tệ liền có thể học. Trong tông môn ai cũng
có thể học..."