Ai Cũng Đánh Không Lại


Người đăng: ngaythodng

"Ta..."

La Mịch giang một tay chỉ lại mình, có chút không hiểu.

"Nàng bị sao thế?" Dương Hề ở bên cạnh hỏi.

Vốn bọn họ muốn tới đây tu luyện một phen, luyện Ngự Kiếm Thuật, dù sao cũng
đã ra ngoài nhiều ngày, chơi lâu như vậy rồi.

Nghề nghiệp tinh thông với người cần cù mà hoang phế với sự chơi đùa.

Vừa tu luyện vừa giải thích cho Uyển Ngôn biết sơ qua về Ngự Kiếm Thuật, dù
sao thì ở Bất Hủ tông cũng có rất nhiều loại mạch thuật, pháp thuật, tốt nhất
nên tu luyện một loại.

Thế nhưng Bách Niệm Hương bỗng nhiên đứng ra nói muốn khiêu chiến.

Chuyện này là sao?

Bách Niệm Hương nói tiếp: "Con đại yêu các ngươi mang theo kia đã đánh Tiểu
Vọng, hiện tại ta muốn trả thù cho Tiểu Vọng. Là ngươi, tới đơn đấu với ta! Ta
cũng không ăn hiếp ngươi, ngươi đã mới luyện thể thất trọng, ta tuyệt không mở
mạch môn!"

"Vậy cũng không tính là ăn hiếp?"

Uyển Ngôn lập tức lên tiếng bất bình.

Không mở mạch môn, vậy cũng coi như ngang thập tam trọng cảnh a.

Thậm tam trọng cảnh giới đánh luyện thể thất trọng, là cùng một cấp bậc chiến
đấu sao?

Với lại, bọn họ căn bản không có sai sử Cáp Cáp đi đánh cái con cầm Lang Nha
Bổng kia.

Bách Niệm Hương lại chỉ một lần nữa, nhưng lần này là chỉ cả La Mịch, Dương Hề
và cả Uyển Ngôn: "Nếu như không dám, vậy thì cùng lên đi. Ta vẫn sẽ không mở
ra mạch môn."

"Ngươi..."

Dương Hề bị La Mịch cắt ngang.

La Mịch nói: "Nếu ngươi muốn luận bàn với ta, vậy thì tới đi. Lâm sư huynh,
các ngươi lui ra sau một chút. Nhưng, trước tiên phải nói cho rõ, kiếm của ta
không dễ thu lại, ngươi cẩn thận một chút."

"Im."

Bách Niệm Hương mỉm cười không quan tâ, sau đó đứng ở tư thế khắc quyền, "Cho
dù ngươi sử dụng kiếm cũng đánh không lại nắm đấm của ta."

Lúc này, La Mạch cách Bách Niệm Hương khoảng năm mươi mét.

La Mịch lập tức lộ bộ dáng tươi cười giảo hoạt, Uyển Ngôn lo lắng nhưng cũng
được Lâm Khả Vô trấn an lại, chỉ nghe hai tiếng leng keng.

Song kiếm ra khỏi vỏ!

Hóa thành hai đạo bạch mang lập tức bay ra ngoài.

"A!"

Bách Niệm Hương giật mình, thấy bạch mang đã tới phía nàng.

Vội vàng nắm lên một tảng đá, nhanh chóng ném qua phía thanh kiếm đang bay
tới. Đồng thời, cả người nàng mượn tảng đá này xông tới phía trước.

Ở tại Hải Long sơn, những tảng đá này đều cứng như cương thiết.

Sử dụng bọn chúng để mở đường, rất thích hợp.

Chỉ là nàng lại không ngờ được, vốn tưởng chọn được một quả hồng mềm, không
nghĩ tới lại có thể thôi thúc hai thanh kiếm bay lên, còn lợi hại hơn cả Lâm
Khả Vô ban nãy.

Ầm!

Ầm!

Tảng đá trong nháy mắt bị cắt thành hai mảnh đá vụn rơi ở trên đường.

"Không thể nào?"

Lúc giật mình, bạch mang bỗng nhiên ở trước người mình bẻ ngoặt bay lên trên
trời, tránh va phải nàng. Thế nhưng, bạch mang tuy tránh nàng nhưng lại chưa
từ bỏ ý đồ, lập tức bay trở lại.

"Đừng sử dụng thân thể để ngăn cản, Vô Cấu Chi Thể nhập môn không thể ngăn nổi
đâu. Trừ phi, ngươi thật muốn cho tay chân ngươi dính phải vết sẹo rất khó xóa
đi được." Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của La Mịch, khi nhớ lại một
màn ban nãy, nàng vội vàng thu hồi suy nghĩ sử dụng nắm đấm để phá kiếm.

Hiện tại thân thể của nàng không cứng bằng tảng đá mà nàng mới ném đi khi nãy!

Khi nhìn lại La Mịch, hắn từ đầu tới cuối duy trì một khoảng cách an toàn nhất
định với mình, chính mình đi tới trước, La Mịch sẽ lùi ra sau.

Vốn với tốc độ của nàng, đuổi kịp La Mịch là chuyện dễ như trở bàn tay, thế
nhưng hai thanh kiếm kia lại cứ dây dưa không bỏ, từ bốn phương tám hướng liên
tục bay tới khiến cho động tác của nàng bị hạn chế. Không nói tới có cơ hội
tiếp cận La Mịch, hiện tại ngay cả phương pháp thoát thân cũng không có, đến
bây giờ nàng cũng chưa nghĩ ra được biện pháp gì tốt.

"Làm sao lại như thế? Hắn không phải mới luyện thể thất trọng sao..."

Khi càng ngày càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, kiếm làm phân tâm giờ
khắc này lại biến mất.

"Không đánh."

La Mịch lên tiếng.

Hóa ra hắn đã thu kiếm lại.

"Vì sao không đánh, ta vừa nghĩ ra biện pháp."

"Vô dụng, nếu như ngươi không mở mạch môn, chỉ dựa vào võ pháp từ nắm đấm là
căn bản không thể phá được Ngự Kiếm Thuật của ta."

"Ngươi đây là thuật pháp?"

"Đương nhiên."

"Nhưng ngươi mới luyện thể thất trọng." Luyện thể thất trọng, ngay cả nội khí
ngoại phóng cũng không làm được thì sao lại học được mạch thuật?

La Mịch cười một tiếng, lên tiếng trả lời: "Luyện thể thất trọng thì sao? Ở
Bất Hủ tông chúng ta, chênh lệch cảnh giới cho tới bây giờ đều không phải là
vấn đề."

"Vậy ta mở mạch môn đánh!"

Với La Mịch, nàng thật sự kinh ngạc.

Bởi vì cho dù là Bách Niệm gia thì cũng không ai dám nói chênh lệch cảnh giới
không phải là chênh lệch.

Nghe thấy Bách Niệm Hương nói thế, La Mịch nói: "Vậy ngươi đánh với Lâm Khả Vô
sư huynh đi, các ngươi mới là người cùng cảnh giới."

"Quá yếu, ta không rảnh." Lâm Khả Vô bỗng nhiên nói theo.

Chợt nhu tình như nước nhìn sang Uyển Ngôn.

Lập tức tiến vào trong thế giới của hai người, giảng giải Ngự Kiếm Thuật cho
Uyển Ngôn, tự động bỏ qua tất cả mọi thứ chung quanh.

Bách Niệm Hương nghe thấy câu nói này, nổi giận đùng đùng mở miệng: "Ta yếu á?
Các ngươi không phải là nhờ sử dụng kiếm này bay tới bay lui sao, nếu như
không có nó, ai trong các ngươi có thể đánh được ta? Ta là thiên tài 18 tuổi
đã tới Thông Huyền cảnh, nói thật, quyền pháp của ta là tiên thiên Hoàng cấp
thượng phẩm mạch thuật, các ngươi ai có thể chịu được?"

"Được, không sử dụng kiếm!"

"Phong!"

Lâm Khả Vô liên tục mở miệng, mạch môn theo đó run lên.

"Ta..." Bách Niệm Hương giật mình, đang muốn động thủ, nhưng phát hiện thân
thể của mình hoàn toàn không động đậy được.

Giống như bị thứ gì đó khóa chặt nàng lại.

"Hiện tại biết rõ chưa?" Nói nhỏ một tiếng, Lâm Khả Vô lúc này mới thu lại
Phong Chi Cấm Cố, "Chỉ bằng lúc ban nãy, ngươi đã chết rất nhiều lần."

Bách Niệm Hương triệt để sợ ngây người, lúc trước là kiếm pháp bay tới bay
lui, cho tới bây giờ nàng chưa thấy qua.

Khiến cho nàng phải bó tay toàn tập trước một tên luyện thể thất trọng.

Hiện tại lại xuất hiện mạch thuật mà không cần tới gần nàng cũng có thể khiến
cho nàng không thể động đậy được, càng là nghịch thiên.

"Đây là... Làm sao lại có mạch thuật huyền diệu như thế này!"

Chưa từng nghe qua lưu phái mạch thuật này ở Thiên Địa hồ!

Đối với chuyện này, đoàn người Lâm Khả Vô bất đắc dĩ cười một tiếng, quả thật
không biết nên nói gì với Bách Niệm Hương có chút cao ngạo tự cho là đúng này.

Nhưng mà ngẫm lại cũng là bình thường.

Trước khi bọn họ gia nhập Bất Hủ tông, lại có ai sẽ nghĩ tới có sự tồn tại của
loại mạch thuật này?

La Mịch ở một bên rất tự nhiên học theo giọng điệu của Ôn Bình, nói: "Muốn
học? Vậy thì gia nhập Bất Hủ tông, Ngự Kiếm Thuật, 500 kim, dạy hiểu trọn gói.
Tông môn chúng ta có rất nhiều mạch thuật, tóm lại, tuyệt đối không thể học
được ở những nơi khác. Chỉ cần muốn học, nguyện ý dùng tiền cùng bạch tinh,
tông chủ sẽ không ngăn cản ngươi, tùy ngươi học."

"Ôn tông chủ kia thật sự rộng lượng như thế?" Bách Niệm Hương lập tức rút lại
ý nghĩ báo thù, trong lúc không hề hay biết đã sinh ra hứng thú rất lớn với
những thứ mà La Mịch đã nói.

"Đương nhiên."

La Mịch lập tức vỗ tay phát ra tiếng.

"Ta không tin!" Bách Niệm Hương lắc đầu.

Thật ra nàng tin.

Chỉ là từ trong xương cốt nàng lại nói cho nàng không thể nói tin.

"Chuyện hôm nay cứ thế đi đã, ta đánh không lại các ngươi. Thế nhưng đừng
tưởng rằng mọi chuyện cứ thế qua đi..." Nói xong, Bách Niệm Hương quay người
rời đi.

Nếu đã đánh không lại.

Ở lại đây cũng không có ý nghĩa.

Nhưng mà lần này đi, trong đầu của nàng không ngừng hiện lên câu nói kia của
La Mịch.

Dạy hiểu trọn gói.

Muốn học kiểu gì thoải mái học.


Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn - Chương #421