Người đăng: ngaythodng
"Ta cũng không có nói như thế." Ôn Bình trả lời.
"Vậy thì tại sao vừa rồi Ôn tông chủ lại thở dài?" Nàng đã dành hết tất cả hy
vọng lên người Ôn tông chủ, bởi vì Ôn tông chủ là Tuyền Qua thần tượng duy
nhất có thủ đoạn có thể phân biệt ma thạch một cách đơn giản mà nàng được
biết.
Ôn Bình ngây người một lúc, bấy giờ mới ý thức được ban nãy mình thở dài cũng
không phải là tự nói ở trong lòng, lên tiếng: "Thói quen thường ngày mà thôi."
"May quá."
Tử Nhiên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Bình thì nói tiếp: "Tử Nhiên đại sư, ta xem qua tay của ngươi. Thời gian
mười năm thì bệnh đã trở nên nguy kịch, muốn trừ bỏ cũng là một chuyện đơn
giản. Ta có biện pháp, nhưng con người ta xưa nay chưa bao giờ làm chuyện
không có lợi, ta phải được một thứ gì đó tượng trưng tư ngươi..."
"Ôn tông chủ không ngại nói thẳng, nếu như là bạch tinh thì cứ nói ra số
lượng." Nghe thấy Ôn Bình mở miệng đã nói ngay ra chuyện mười năm, nàng không
hề chần chờ. Hơn nữa là một tam tuyền Tuyền Qua thần tượng, kiếm bạch tinh là
chuyện hết sức dễ dàng, vì tay của mình, tiêu tốn chút bạch tinh, cho dù dốc
hết tất cả cũng là chuyện đương nhiên.
"A..." Ôn Bình đang muốn ra một số lượng nhất định thì bỗng nhiên giật mình,
hắn bỗng nhiên nghĩ tới, hệ thống nhắc tới tầm quang trọng của Kiến Mộc Thụ
Diệp cùng Sinh Mệnh Xì Gà thì hiển nhiên bạch tinh không hề quan trọng ở trước
mặt Tử Nhiên như thế được, nếu thế chả khác gì kéo thấp giá trị của Kiến Mộc
Thụ Diệp xuống, "Bạch tinh thì thôi... Cần nhiều lắm, sợ rằng Tử Nhiên đại sư
không bỏ ra nổi, ta lại có cảm giác thua thiệt."
"Vậy..."
"Giúp ta làm một tấm tam tuyền Tuyền Qua Đồ, thấy sao?"
"Ôn tông chủ quả thật nhân nghĩa... Nếu như tay ta có thể bình phục, Ôn tông
chủ chỉ cần tìm ta, lão thân tất nhiên sẽ chế tác tam tuyền Tuyền Qua Đồ cho
tông chủ." Nàng cảm thấy Ôn Bình có thể mở miệng đòi 1000, thậm chí 2, 3000
viên bạch tinh, đồng thời nàng cũng nhất định sẽ cho, thế nhưng Ôn Bình lại
lựa chọn không cần mà chỉ đưa ra một yêu cầu như thế.
Cho dù là làm Tuyền Qua Đồ cả đời cho Ôn Bình thì cũng làm sao?
"Được, một lời đã định."
Ôn Bình vui mừng.
Quả nhiên, không cần bạch tinh thu hoạch lớn hơn.
Đúng rồi.
Ôn Bình bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.
Tử Nhiên tại sao không nhắc tới chuyện Phong thuộc tính?
Sự xuất hiện của nó, hẳn là một viên đạn hạt nhân trong giới Tuyền Qua thần
tượng a?
Hay nói cách khác, Hô Lan căn bản không nói chuyện này cho Tử Nhiên.
Sau khi hàn huyên dăm ba câu nữa, Tử Nhiên vẫn như cũ không nhắc tới chuyện
này, Ôn Bình biết rõ, Hô Lan thật sự chưa nói tới.
Có thể hắn có tư tâm của mình ở bên trong.
Sau khi thôi nghĩ ngợi, Ôn Bình lên tiếng: "Vậy chuyện này cứ quyết định như
thế đi, ta trước đi thành trì lân cận một hồi, mua chút thiên tài địa bảo làm
linh thiện cùng mua vật liệu làm Tuyền Qua Đồ."
Nói xong, lập tức chuẩn bị ôm quyền rời đi.
Thời gian quá gấp.
Ôn Bình thậm chí không có đi tới uống ly trà ở trên bàn kia.
Cho dù nó tỏa ra một hương thơm ngạt ngào mê người.
Đúng lúc này, Tử Nhiên vội vàng mở miệng: "Ôn tông chủ, không cần vội. Ở chỗ
ta có rất nhiều thiên tài địa bảo, muốn thứ gì cứ mở miệng nói ra là được,
thành thị gần đây nhất cũng cách tới vạn dặm, tới lui cũng tốn không ít thời
gian. Về phần vật liệu làm linh thiện, lão thân giao cho đệ tử là được, nàng
có thể nhanh chóng đi mua về."
"Việc này..."
"Ôn tông chủ, đệ tử kia của ta chỉ cần một ngày là có thể vừa đi vừa về, có
việc giao cho nàng, rất nhanh."
"Cũng được."
Nói xong, Ôn Bình lấy ra danh sách trước kia đã chuẩn bị sẵn.
Nhưng sau khi Tử Nhiên nhận xem thì ngây ngẩn cả người.
Không phải nói rõ thứ ghi ở trên đó hiếm có khó kiếm bao nhiêu. Mà là giá của
những thứ đó quá rẻ, cộng hết lại cũng chỉ có giá bảy tám viên bạch tinh.
Quý nhất cũng chỉ có lá của Nguyệt Quang Phụ.
Nhưng với nàng thì mấy viên bạch tinh thực sự quá ít —— Không thể sánh bằng
thương tích của nàng được.
Nàng lập tức liếc nhìn Ôn Bình, lên tiếng hỏi: "Ôn tông chủ, đây là?"
"Mua không được?"
"Không... Những thứ này, xác định là sử dụng để chữa trị tay của lão thân?"
"Chẳng lẽ không phải?" Ôn Bình hỏi ngược lại một câu, rốt cục cũng rảnh rỗi
bưng chén trà ở trên bàn lên, nhấp một ngụm.
Tử Nhiên lại lần nữa nhìn hai mắt Ôn Bình, thu hồi ánh mắt tò mò, sau khi nói
hai câu liền rời khỏi phòng, không có mấy bước đã biến mất ở phía cuối con
đường trong rừng.
Thời gian rất trân quý.
Nàng không dám chậm trễ.
...
Bên hồ.
"Sư phụ? Ngài nghiêm túc chứ?"
Bách Niệm Hương liếc mắt nhìn bọn người Lâm Khả Vô ở cách đó không xa vài lần,
nàng thực sự đã dẫn những người này du ngoạn Hải Long sơn.
Hiện tại lại bảo nàng làm chân chạy.
Chẳng lẽ muốn mình làm tất cả những chuyện mà mười năm này mình chưa bao giờ
làm?
Tử Nhiên không biết Bách Niệm Hương hiện tại lại có cảm xúc này, nói tiếp:
"Đây là dùng để trị tật ở tay của vi sư, đi nhanh về nhanh!"
"Được, nếu như vì sư phụ thì ta đi. Thế nhưng... Sư phụ, ta là vì ngươi chứ
không phải thật sự là chân chạy..." Tiếp nhận danh sách, Bách Niệm Hương bỗng
nhiên móc ra một chiếc còi, thổi một hơi!
Một tiếng giòn tang nhộn nhạo lên.
Ở trong bước bỗng nhiên phát ra động tĩnh rất lớn.
Một con hắc sắc ngư đột ngột nhảy ra khỏi mặt nước, hóa thành một nam nhân
trung niên chỉ mặc một chiếc quần cộc quỳ gối ở trước mặt Tử Nhiên.
"Tử thư, Tử Nhiên đại sư."
Tử Nhiên khẽ gật đầu, biểu thị là bản thân đang chào hỏi, hàn huyên hai câu
xong thì nàng liền rời đi.
Bách Niệm Hương rất tự nhiên nói ra hai câu: "Mang ta đi Bình Hải thành."
"Vâng."
Ngư yêu trả lời, lại lần nữa trở lại trong nước hiện ra yêu thân.
"Sư phụ, ta vì ngươi mới... Không phải là chân chạy cho người khác." Bách Niệm
Hương liếc nhìn sang phía thác nước, sau đó lại nhìn bọn người Lâm Khả Vô,
"Đừng có chạy lung tung... Các ngươi lúc đến gặp phải Tạc Xỉ rất táo bạo, Thần
Huyền cảnh đều sợ, không nên đi trêu chọc nó, trông thấy nó nằm rạp trên mặt
đất là được rồi."
Nằm sấp đại biểu cho thần phục!
Gâu gâu!
Chó săn sủa lên hai tiếng, biểu thị trả lời.
Trông thấy bọn người Lâm Khả Vô không để ý tới mình, Bách Niệm Hương quay đầu
lại, cũng lười khuyên bảo.
Thầm nghĩ: Bị nện chết thì bị bện chết đi, đều là một đám người không nghe
khuyên bảo, rõ ràng mạnh nhất mới chỉ có Thông Huyền hạ cảnh.
"Đi."
Ra lệnh một tiếng, Bách Niệm Hương biến mất ở trên mặt hồ.
Mà đoàn người La Mịch đi ở trên đường, thực sự đi không nổi nữa.
Bởi vì Lâm Khả Vô hai người ở phía sau lưng một mực nói ngon nói ngọt không
ngừng, thực sự khiến người ngột ngạt.
"Chúng ta cứ đi đi."
"Lan thúc, chúng ta đi."
Nói xong, La Mịch hai người lôi kéo Lan Bằng chạy đi.
Tới khi Lâm Khả Vô phát hiện ra chỉ có hai người bọn họ ở bên hồ thì đã là ban
đêm.
Đương nhiên, chuyện này nói sau.
Sau khi bọn người La Mịch rời đi, cả ba lập tức trở lại căn phòng nhỏ tìm Ôn
Bình.
Nhưng mà bây giờ Ôn Bình đã không còn ở trong căn phòng nhỏ kia.
Nếu như muốn làm linh thiện, tự nhiên phải đi tới phòng bếp, hơn nữa nhất định
phải là phòng bếp tốt nhất.
Căn phòng nhỏ kia không thể làm linh thiện được.
Ở sau lưng hòn đảo này, hóa ra còn một căn lầu, xây dựng dựa lưng núi, trông
khá hùng vĩ.
Phòng bếp này, vừa vặn phù hợp.
Cứ như thế, qua một đêm, tới chạng vạng tối ngày thứ hai, Bách Niệm Hương rốt
cục cũng trở lại.
Chỉ là, nàng rất khó chịu!
"Hắc thúc, ngươi nói sư phụ sao lại như thế... Đây nhất định không phải thứ sư
phụ muốn, sư phụ sao lại muốn những thứ rẻ mạt như thế này, tổng cộng chỉ có 8
viên bạch tinh... Khẳng định là của người tên là Ôn tông chủ kia... Sư phụ lại
muốn ta làm chân chạy cho hắn." Bách Niệm Hương tức giận thở phì phò, dẫm chân
xuống hắc ngư ở phía dưới.