Người đăng: ngaythodng
"Đi."
Ôn Bình khom người vỗ vỗ đầu Cáp Cáp, an ủi tâm tình của nó.
Về phần Ác Linh kỵ sĩ, không có mệnh lệnh của Ôn Bình thì nó sẽ không thực
hiện bất cứ chuyện gì quá đáng.
Cách đó không xa, Tạc Xỉ đang giơ tay ô ô hô hoán.
Dường như muốn nói cho Bách Niệm Hương biết được chuyện gì đó, thế nhưng nàng
lại không quan tâm tới, ngược lại còn quay đầu lại trách mắng Tạc Xỉ một câu.
Tạc Nghiễn tuy rằng hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút thông hiểu nhân tính, thế
nhưng dù sao nó cũng còn nhỏ, cũng không có năng lực nói chuyện. Trông thấy
Bách Niệm Hương không hiểu rõ ý của mình thì đành buồn bả trở lại trong rừng,
trước khi đi cũng có liếc mắt nhìn con chó săn bằng ánh mắt vẫn còn sợ hãi.
"Các ngươi biết Hô Lan sư huynh?" Bỗng nhiên, Bách Niệm Hương quay lại liếc
nhìn con chó nhưng không lý đến, chỉ hỏi thẳng một câu. Hiển nhiên, ban nãy
nàng đã nhìn qua nội dung được ghi trong bức thư.
"Ừm."
Ôn Bình khẽ gật đầu.
Khi mà Bách Niệm Hương một lần nữa xoay người sang chỗ khác, Ôn Bình bắt đầu
quan sát tỉ mỉ cô gái này.
18 tuổi có thể đạt tới Thông Huyền, tư chất như thế quả thật không thể chê.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, mặc kệ đi tới đâu, tương lai thành tựu tất
nhiên sẽ không chỉ dừng lại ở Thần Huyền.
Sau khi thôi nghĩ ngợi thì mọi người đã tới gần Long uyển.
Liếc mắt nhìn thác nước hình đầu rồng ở đằng xa, sau đó Ôn Bình lại liếc nhìn
phụ nhân ở trong vườn hoa. Tướng mạo, thân thể duy trì ở khoảng năm mươi tuổi,
nhưng tuổi thực tế sợ rằng phải có một hai trăm.
"Sư phụ, bọn hắn tới... Bọn hắn từ Sơn Hải thành tới đây, đây là thư do ngài
ghi." Nói xong, Bách Niệm Hương đi qua định đưa bức thư cho phụ nhân ở trong
vườn hoa kia, nhưng vừa đi, liếc mắt nhìn bọn Lâm Khả Vô, "Trong viện chỉ có
một người được đi vào, các ngươi chỉ có thể chờ ở bên ngoài."
Nhưng thanh âm răn dạy bỗng nhiên vang lên.
Là phụ nhân kia mở miệng.
"A Hương, không được vô lễ! Đều tới đây ngồi đi..."
Sau khi răn dạy, nàng đứng dậy, nở nụ cười nhìn Ôn Bình, trong hai mắt lộ ra
một tia kinh hỉ.
"Sư phụ."
Bách Niệm Hương hô lên một tiếng, không thể hiểu nỗi tại sao hôm nay lại để
cho nhiều người như thế tiến vào trong viện.
Nhưng mà, Tử Nhiên lại không hề giải thích nghi hoặc cho Bách Niệm Hương, nói
tiếp: "A Hương, đi châm trà."
"Hì hì."
Bách Niệm Hương liếc mắt nhìn bọn Lâm Khả Vô, liền nghe thấy Lâm Khả Vô dẫn
đầu phát ra tiếng cười, tuy rất nhỏ nhưng nàng lại nghe thấy.
Lần này nàng tức giận đến mức dậm chân.
Cho dù khi đi vào trong phòng bếp, pha loại trà thường này hay dùng, nàng vẫn
không ngừng dậm chân để phát tiết cơn giận của mình.
Nàng không hiểu rõ, sư phụ xưa nay chưa bao giờ để cùng một lúc hai người tiến
vào trong viện, vậy mà hôm nay lại phá lệ.
Làm hại mình bị cười nhạo.
"Ôn tông chủ, lão thân trông mong ngươi đã lâu." Tử Nhiên lập tức thủ thế ra
hiệu, Ôn Bình liếc qua có thể thấy rõ là nàng đang run.
Có cảm giác giống như bị bệnh Parkinson.
Nhưng mà không có nghiêm trọng giống như bệnh Parkinson.
Tử Nhiên tự nhiên xem thấu ánh mắt của Ôn Bình, ngượng ngùng cười một tiếng,
sau đó nói tiếp: "Đã khiến Ôn tông chủ chê cười... Đều ngồi đi, ở xa tới là
khách."
"Tạ ơn tiền bối."
Bọn người Lâm Khả Vô vội vàng trả lời, ở sau lưng Ôn Bình tìm ghế ngồi xuống.
Sau đó trông thấy Bách Niệm Hương bưng mâm gỗ đi ra, cũng bắt đầu sắp chén pha
trà ở trên bàn trước mặt mọi người.
Lâm Khả Vô cứ thế nở nụ cười nhìn Bách Niệm Hưng, không có cảm xúc dư thừa ở
trong đó, thế nhưng Bách Niệm Hưng trông thấy biểu lộ của Lâm Khả Vô lại tức
giận kiếm chỗ phát tiết.
Ầm!
Lúc chén trà rơi xuống trước người Lâm Khả Vô thì dùng lực hiển nhiên nặng
không ít.
Lúc này, Lâm Khả Vô đứng dậy nói: "Tông chủ, chi bằng chúng ta ra ngoài một
hồi vậy."
"Không sao, những chuyện này không sợ các ngươi biết." Tử Nhiên trả lời.
"Tiền bối, quên đi... Chúng ta vẫn nên ra ngoài cho rồi. Hải Long sơn mà ngài
ở lại thật xinh đẹp, trà cũng rất thơm." Lâm Khả Vô nắm lấy tay Uyển Ngôn, tay
còn lại bưng chén trà, tựa hồ đang chờ Bách Niệm Hương tới pha trà.
"Ha ha." Tử Nhiên cười tươi rói, ở sau khi Bách Niệm Hương bưng trà rời đi,
nói: "Như vậy đi, A Hương, mang lên một bình trà, thêm chút điểm tâm, các
ngươi qua Đình uyển bên hồ kia chơi đi, sau đó dẫn bọn hắn đi dạo cuhng quanh,
nhìn xem cảnh sắc Hải Long sơn. Ta có chuyện muốn nói với vị Ôn tông chủ này."
"A..."
Bách Niệm Hương một mặt đắng chát.
Nhìn xem Lâm Khả Vô, nàng thật sự cảm thấy miệng khô khốc.
Phải pha trà cho bọn họ.
Bây giờ lại còn phải dẫn bọn họ đi dạo chung quanh.
Nàng chưa bao giờ làm qua những chuyện như thế này a, trước kia Trấn Nhạc cảnh
của tứ tinh thế lực tới, những người kia đều phải nhìn sắc mặt của nàng —— Dù
sao thì nàng cũng là người thân cận nhất ở bên cạnh Tử Nhiên đại sư.
"Tông chủ, chúng ta đi." Nói xong, Lâm Khả Vô đã ra khỏi căn phòng.
Chó săn sủa hai tiếng rồi cũng chạy ra ngoài.
Bách Niệm Hương đành phải xách theo hộp điểm tâm, bưng ấm trà đi theo ra
ngoài.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người là Ôn Bình
cùng Tử Nhiên.
"Ôn tông chủ, lão thân đã thử qua phương pháp phân biệt rõ ma thạch kia của
ngươi, thực sự tinh diệu. Buồn cười, sử dụng phương pháp đơn giản như thế lại
có thể phân rõ Mặc Quỷ Thạch cùng ma thạch, mà ta thì lại vì vậy mà tự phế đi
đôi tay của mình." Tử Nhiên cười khổ nâng chung trà lên, thế nhưng vì tay run
cho nên kém chút hất đổ ly trà, sau khi thở dài vài tiếng thì dứt khoát đặc
chén trà xuống.
Trà trong chén là linh trà mà nàng chiếm được khi đi khắp mười hồ.
Thuộc thiên tài địa bảo.
Lúc trước kiếm được phải phí rất nhiều công phu, bây giờ lại bưng nó lên lại
khiến người thần thương.
"Tử Nhiên đại sư, có thể cho ta xem tay của ngươi một chút được không." Khi mà
Ôn Bình nói ra những lời này, Tử Nhiên lộ ra một nụ cười khẽ, vội vàng giang
tay đưa tới.
"Ôn tông chủ nếu như cần thì có thể dùng tay sờ một hồi... Lòng của y giả, lão
thân tuyệt không cho rằng Ôn tông chủ sẽ quá phận."
"Không cần, ta xem một chút được rồi."
Ôn Bình cười một tiếng, chợt mắt tập trung nhìn chằm chằm lên trên bàn tay
ngọc ngà không giống như tuổi của nàng kia.
Khó trách, nàng lại nói như thế.
Hóa ra đôi tay này được bảo dưỡng chẳng khác gì tay của một nữ hài tử hai mươi
tuổi.
Sau khi xem qua vài lần, Ôn Bình trong lòng lặng yên hỏi hệ thống: "Hệ thống,
một chén Nguyệt Quang Sủi Cảo bản thăng cấp có thể chữa trị được đôi tay này
hay không?"
"Có thể. Nếu như túc chủ không an tâm, có thể phối hợp sử dụng Sinh Mệnh Xì
Gà. Cả hai bút cùng vẽ, hẳn có thể kìm lại được thương thế của nàng."
"Chỉ có thể kìm lại?"
"Độc của nàng đã ăn sâu tận xương tủy, hẳn là trúng không dưới mười năm, một
chén khẳng định không được. Dựa theo hệ thống tính toán, độ khó trừ của nó
phải gấp mấy chục lần Mộ Oanh chi độc."
"Khó như thế?"
"Chỉ là loại trừ thì khó chứ kìm lại thì không sao cả. Túc chủ có thể kìm lại
trước, sau đó thu hoạch Tuyền Qua Đồ. Tuy nhiên, hệ thống ở đây khuyên nhủ túc
chủ một câu, Sinh Mệnh Xì Gà, Kiến Mộc Thụ Diệp cũng là sản phẩm của tông môn,
độc nhất vô nhị, lúc sử dụng xin túc chủ không nên vì cần phải hoàn thành
nhiệm vụ mà hạ thấp giá trị của bọn nó."
"A..." Quy củ này của hệ thống quả thật muốn mạng.
Lúc này hắn sao có thể mở miệng đòi bạch tinh?
Ở một mức độ tới nói, hắn cũng là một người có việc cầu người.
"Ài."
Đáng tiếc, quy củ của hệ thống, hắn cũng không thể vi phạm.
Nghe thấy Ôn Bình không khỏi thở dài một tiếng, Tử Nhiên biểu lộ ngưng lại,
dáng tươi cười nháy mắt ngưng kết, vội vàng hỏi: "Ôn tông chủ, tay của ta
không có hi vọng?"