Người Bên Cạnh Tuyền Qua Thần Thượng Đều Không Bình Thường


Người đăng: ngaythodng

Hải Long sơn.

Bên vách núi giống như đầu một con rồng, thác nước cao trăm trượng trút xuống
khiến cho đảo nhỏ tĩnh mịch này thêm một chút ồn ào êm tai. Ở dưới thác nước
này có một căn phòng nhỏ.

Căn phòng nhỏ xây dựa lưng vào núi, có chút vận vị nhà nông.

Nếu không phải cây trước cửa tản ra linh khí, hiển lộ rõ ràng sự bất phàm của
nó; nếu không phải có một thiếu nữ không quá mười tám xuân xanh đang ngồi ở
bên khung cửa, vuốt ve hai viên Ám Dạ Thạch trị giá trăm viên bạch tinh; ai
cũng không sẽ không nhìn căn phòng nhỏ này nhiều lần, ai cũng sẽ không nghĩ
tới nơi đây bất phàm.

Hai viên Ám Dạ Thạch được nữ tử cầm trong tay, dưới ánh nắng ôn hòa của mặt
trời lộ ra một mặt nhẵn nhụi của nó, nhưng chỉ cần là ánh sáng, chiếu lên nó
sẽ bị nó thôn phệ.

Cho nên mặt kệ nó nhẵn nhụi tới đâu chăng nữa cũng không lóe ra chút quang
trạch.

"A Hương, khách nhân tới."

Lúc này, ở một góc của căn phòng, một phụ nhân đang khom người vùi đầu bỗng
nhiên mở miệng.

Nữ tữ ngừng mân mê Ám Dạ Thạch, nhướng mày, lên tiếng trả lời: "Sư phụ, Tiểu
Vọng ở dưới núi, có nó đó."

Hiển nhiên, nàng hơi khó chịu khi bỗng nhiên có khách tới.

Nhưng thật không biết, nàng là chán ghét người sống, hay là không thích bị
người khác cắt ngang niềm vui của mình.

"Tạc Xỉ là Yêu tộc, sinh ra tính khí nóng nảy, còn không đi xuống xem một
chút." Tiếng quở trách của phụ nhân vang lên, khiến cho nữ tử tên là A Hương
vội vàng cất đi viên Ám Dạ Thạch trong tay.

Khi nàng ra khỏi căn phòng.

Miệng dẩu lên bắt đầu lầm bầm làu bàu.

"Táo bạo không tốt hơn sao?"

"Không có việc gì lại muốn tới đây kiếm sư phụ, bọn họ không cảm thấy phiền
nhưng ta phiền muốn chết đi được."

"Tiểu Vọng phát cáu cho xem, để bọn họ biết, Hải Long sơn không phải nơi mà ai
cũng có thể tới được."

Khi nàng lầm bầm đi xuống dưới núi, đoàn người Ôn Bình ở bên bờ cát đã men
theo con đường nhỏ đi vào trong rừng.

Tạc Xỉ lập tức vung vẩy Lang Nha Bổng, nhe răng trợn mắt căm tức nhìn Ôn Bình,
cũng ngay ở thời điểm này, Ôn Bình cảm thấy thiên địa quanh mình bỗng nhiên có
chút biến hóa.

Vốn lá cây mỏng manh lại trĩu nặng xuống, cây giống như cũng còng "lưng"
xuống.

Tất cả mọi thứ chung quanh dường như trở nên nặng.

"Chuyện gì xảy ra?"

Uyển Ngôn sau khi cảm thấy bả vai trở nên nặng thì giật mình.

Lâm Khả Vô vội vàng tiến lên đỡ.

Ầm!

Ầm!

Tạc Xỉ thuận thế vung Lang Nha Bổng xuống dưới mặt đất, vốn nhìn qua Lang Nha
Bổng chỉ có mấy chục cân, bây giờ lại giống như là cự chùy nặng mấy chục cân
nện xuống mặt đất cho vang dội.

"Vậy mà lại có trọng lực."

Ôn Bình lập tức thử giật giật thân thể, trọng áp hẳn là ba lần.

Bằng vào điểm này cũng đã có thể khiến cho một tu sĩ Thần Huyền hạ cảnh không
thể phát huy ra thực lực vốn có, bởi vì ở đây, trên lý luận thì bất cứ ai bước
đi cũng sẽ khó khăn.

Nhưng mà, Tạc Xỉ lại không bị ảnh hưởng.

Ngược lại, lực lượng của nó lại tăng lên mấy lần.

"Cáp Cáp." Sau khi thử thể nghiệm áp lực bình thường này ở trên người mình, Ôn
Bình lập tức cất bước đi tới phía trước, đồng dạng không chịu ảnh hưởng là ba
người Lâm Khả Vô.

So với Trọng Lực trận.

Thật ra thì Trọng Lực trận mà Tạc Xỉ này tạo ra chẳng khác gì như gặp sư phụ.

Sau khi nghe thấy Ôn Bình lên tiếng, chó săn lập tức nhe móng về phía Tạc Xỉ,
trong hai mắt lập tức toát ra lam sắc hỏa diễm.

"Ô."

Tạc Xỉ còn đang kinh ngạc khi trông thấy bọn người Ôn Bình không bị ảnh hưởng
gì, sau khi trông thấy ánh mắt của chó săn thì mặt thú lập tức ngưng lại.

"Gâu gâu!"

Chó săn sủa hai tiếng.

Ôn Bình thực sự nghe hiểu, chó săn đang cảnh cáo Tạc Xỉ.

Bị cho săn cảnh cáo như thế, Tạc Xỉ vội vàng thu lại Trọng Lực trận, bởi vì
Tạc Xỉ có thực lực Thần Huyền hạ cảnh, còn chó săn lại có được khí tức của
Trấn Nhạc cảnh cùng địa ngục.

Ôn Bình lẩm bẩm đi tới trước: "Phóng thích Trọng Lực trận, áp chế thực lực của
đối phương xuống chỉ có hai ba thành, tăng lực lượng của mình lên gấp bội,
thậm chí gấp nhiều lần. Thiên phú vô địch của yêu vật này trong cùng cảnh lại
càng thêm đáng sợ. Quả nhiên, năng lực của Tạc Xỉ không hề đơn giản. Cùng năng
lực phóng thích sương mù ngăn cản mạch khí của Hắc Trạch tuy phương thức thực
hiện khác nhau nhưng hiệu quả lại giống nhau đến kỳ diệu." Quả nhiên là thế
giới rộng lớn, không yêu nào không có.

Nhưng lúc đi tới trước được một khoảng, cách Tạc Xỉ chưa tới mười bước, biến
cố giống như sinh ra!

"Tiểu Vọng, không được vô lễ!"

Đúng lúc này, trong rừng truyền lại một thanh âm.

Nhưng thanh âm này là do con người phát ra, đi ra cũng là một người.

Đó là một nữ tử trẻ tuổi, dáng người uyển chuyển, mặc một thân đạm phấn sắc y
phục, quả thực là một nữ tử xinh đẹp.

Chỉ là cảnh giới chỉ có Thông Huyền hạ cảnh, không tính là cao.

Trước độ cao như tam tuyền Tuyền Qua thần tượng thì Thông Huyền lại trông có
hơi nhỏ bé.

Khi nữ tử bước ra, trông thấy có mấy cái hố tạo ra từ Lang Nha Bổng, nữ tử rất
không kiên nhẫn mở miệng: "Các ngươi chạy loạn làm gì, không thấy có đại yêu
đang ở đây trông coi sao?"

Nói xong, lại lạnh lùng liếc nhìn bọn người Ôn Bình.

"Muốn gặp sư phụ thì đi theo ta, không rõ trong đầu nghĩ gì, Tạc Xỉ cũng không
nhận ra sao? Hắn giận dữ, phóng xuất ra áp lực, ngươi chạy cũng chạy không
thoát." Vừa đi tới trước, nữ tử vừa thì thầm.

May mà nàng tới kịp lúc.

Chậm một chút, bọn họ sẽ chọc giận Tạc Xỉ.

Đến lúc đó, Tạc Xỉ nên cho một chùy thì...

Hiện tại Ôn Bình còn chưa hiểu rõ tại sao nữ tử này lại cáu kỉnh như thế,
thuận thế móc ra một thứ từ trong Tàng giới, "Đây là tín vật mà Tử Nhiên đại
sư cho ta, nàng bảo ta tới đây gặp nàng."

"Vậy cũng không thể chạy loạn. Các ngươi nguyên một đám luyện thể cảnh, Thông
Huyền cảnh, lỡ như Tạc Xỉ nổi giận thì tất cả các ngươi trốn không thoát." Nữ
tử nhìn cũng không nhìn mà trả lời ngay.

Chỉ là sau khi nói xong thì nàng tỏ ra kinh ngạc.

Vậy mà sư phụ lại viết thư mời người tới Hải Long sơn.

Thật không thể tưởng tượng nổi!"

"Tiểu Vọng, tiếp tục trông coi." Sau khi căn dặn Tạc Xỉ một câu, nữ tử dẫn đám
người đi tới phía thác nước.

Lâm Khả Vô ở sau lưng Ôn Bình lắc đầu cười một tiếng: "Người kia là ai a?
Thông Huyền hạ cảnh mà làm oai lắm không bằng."

"Ừm!"

Dương Hề hoàn toàn không cho đối phương sắc mặt tốt.

Bời vì nàng tự nhiên không thiếu nợ đối phương thứ gì, cho nên không cần phải
xem sắc mặt nàng.

"Ta thật sự oai? Vậy tùy các ngươi nghĩ sao nghĩ, nếu như là oai, Bách Niệm
Hương ta liền lộ ra sự thật là ta 18 tuổi đã đạt tới Thông Huyền hạ cảnh, mà
không phải đi xuống cứu các ngươi khỏi tay Tạc Xỉ." Bách Niệm Hương nói xong,
lắc đầu âm thầm cười khổ.

Thầm nghĩ: Những người này thật không biết tốt xấu.

Mình cứu bọn họ, bọn họ không nói cảm ơn thì cũng thôi.

Lại còn nghĩ mình ra oai!

Với lại, đây là Hải Long sơn, các ngươi có thể lên bờ là sư phụ ban ân cho các
ngươi, các ngươi muốn sao nữa?

Thia Địa hồ, 108 hồ, bao nhiêu đại nhân vật tứ tinh thế lực muốn gặp sư phụ.

Chẳng lẽ từng người đều phải mặt niềm nở tiếp đón sao?

Bây giờ, Ôn Bình không biết suy nghĩ trong lòng Bách Niệm Hương, thấy nàng
thay đổi sắc mặt thì chỉ cười xòa, đang định cắt ngang bệnh lầm bầm của nàng
thì lại nghe thấy nàng lên tiếng.

"Đừng tưởng các ngươi quen sư phụ thì muốn đi đâu cũng được... Tạc Xỉ không
phải là người, tới lúc đó lục thân không nhận..." Nói xong, nàng bỗng nhiên
đoạt bức thư trong tay Ôn Bình.

"Gâu!"

Chó săn lập tức tức giận sủa một tiếng.

Ác Linh kỵ sĩ cũng ở tới bên cạnh Ôn Bình kề tai nói muốn đánh mông nàng.


Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn - Chương #417