Ba Pháo


Người đăng: ngaythodng

Móng vuốt đen nhánh dạng móc câu dưới ánh mặt trời hiện ra hàn mang lạnh lẽo
thê lương.

Bây giờ sánh ngang nó cũng chỉ có con mắt của Không trưởng lão, cặp huyết mâu
kia lộ ra sát ý uy áp kinh khủng, khiến người căn bản không dám can đảm đối
mặt nó.

Hắn không biết đoàn tử quang ban nãy là gì, thế nhưng năng lượng kinh người ẩn
chứa trong đó lại khiến hắn sợ hãi trong lòng. May mắn bây giờ hắn đã đến đây,
sẽ không để cho đối phương phóng thích ra lần thứ hai!

Móng vuốt của hắn ngay cả núi cũng có thể bóc ra.

Trừ những tên Yêu Vương Trấn Nhạc trời sinh có được xác ngoài bất khuất kia
thì không có bất cứ Yêu tộc gì dám để hắn cào một phát.

Thuyền biết bay này làm từ gỗ, xé nát nó, rất đơn giản!

"Đi chết đi!"

Sau khi quát to một lần nữa, hắc trảo đã rơi xuống.

Nhưng ngay lúc đó, nét mặt của hắn bỗng nhiên ngưng lại.

Bởi móng của hắn áp tới cách thuyền biết bay chưa được một trượng thì im bặt
mà dừng, linh thể hắc trảo của hắn từng xé nát vô số Yêu tộc bây giờ lại không
tạo ra được sức công kích nào cả.

Thanh niên kia mang theo con chó đứng ở trên mạn thuyền, hắc trảo của bản thân
chỉ cách hắn có một trượng, nhưng chính khoảng cách một trượng này lại như xa
xăm vạn dặm, khó có thể vượt qua!

Đùng!

Vang lên một tiếng nổ to!

Động tĩnh hấp dẫn người này của phi chu lập tức tiêu thất ở phía Thiết Sơn các
xa xôi!

Hắc trảo không thể xé nát phi chu.

Thế nhưng tử sắc quan đoàn lại nổ ở chủ điện Thiết Sơn các.

Tử sắc quang đoàn tức tốc tràn ra, trong nháy mắt san bằng tất cả các đại điện
của Thiết Sơn các có thể quan sát Sơn Hải thành từ xa thành bình địa. Mà tử
sắc quang đoàn kia sau khi thôn phệ hết các cổ điện khổng lồ lại vẫn chưa có
thỏa mãn, khí lãng bỗng nhiên tỏa ra quét sạch mọi thứ ở chung quanh, khiến
cho các phân điện cùng những kiến trúc khác ở quanh đó tức khắc hóa thành bình
địa —— Cổ điện ngàn năm cứ thế biến mất ở trước mắt mọi người.

Trước đó một khắc, người ở cách xa mấy ngàn mét chỉ cần ngẩng đầu lên thì có
thể trông thấy sự tồn tại của chủ điện Thiết Sơn các, hùng vĩ như thế, thánh
địa trong lòng của biết bao nhiêu người.

Nhưng giờ khắc này lại biến mất!

...

Bên trong Kỳ Binh học viện.

"Chuyện này..."

Bọn người Kim Vinh kinh ngạc đến mức không khép miệng được, một lúc sau, Kim
Vinh mới nói với Khuê trưởng lão một câu: "Hiện tại biết mạng của ngươi có thể
giữ được là may mắn cỡ nào chưa?"

Khuê trưởng lão sờ lên đầu, lau mồ hôi lạnh, mạnh mẽ gật đầu.

...

Trên bầu trời.

Vân Hải Thương Lam đứng ở phía sau một con Dực tộc đại yêu, ở bên cạnh hắn có
hai người đáng đứng, dĩ nhiên chính là phu phụ Hô Lan.

Bọn họ sau khi nghe thấy động tĩnh thì tới.

Khi thấy chủ điện Thiết Sơn các bị hủy diệt trong nháy mắt, cả người hắn trở
nên ngây dại.

"Thuyền của Ôn tông chủ lại có thủ đoạn tấn công nhường này." Vân Hải Thương
Lam kinh ngạc thì thầm, hắn không có ý thức được, phu phụ Hô Lan đã nghe được
những lời này của hắn.

Hô Lan khẽ giật mình, tay chỉ phi chu: "Vân Hải huynh, Bất Hủ tông trên phi
chu ka... Là Ôn tông chủ?"

"Ừm."

Vân Hải Thương Lam gật đầu theo bản năng.

Trong thấy Vân Hải Thương Lam chậm rãi gật đầu, Hô Lan cùng phu nhân ở bên
cạnh hai mặt nhìn nhau một hồi, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt.

Rất khó tưởng tượng, một ngoan nhân dám biến Thiết Sơn các trở thành trò cười
trong "ngày thăng long", ở thời điểm rời đi trực tiếp dẹp yên chủ điện Thiết
Sơn các, lại là người luôn lễ độ bác ái ở cùng bọn họ mấy ngày nay.

...

Ầm!

Một bỗng người bỗng nhiên chui ra khỏi phế tích.

Người ngày một thân kim sắc cẩm y, có tướng cao to lực lưỡng. Tay trái tay
phải lập lòe hai cái xích hồng sắc mạch môn tỏa ra ánh sáng đặc biệt, mà chỗ
khiến người ta chú ý tới nhất chính là hồng sắc mạch môn ở chỗ ngực của hắn ——
Mạch môn thứ ba —— Tụ Thần.

Mạch môn thứ ba to hơn mạch môn thứ nhất thứ hai một khoảng lớn, lơ lửng cách
ngực nửa mét. Dưới sự lập lòe của nó, toàn bộ thân thể của nam nhân mặc cẩm y
được bao phủ bởi một lớp dung nham, dung nham trở thành hộ giáp của hắn, dưới
sự phát nổ của tử sắc quang đoàn không ngờ lại chẳng bị chút thương tích gì,
chỉ có hơi chật vật mà thôi.

"Chuyện gì xảy ra!"

Người này hét to một tiếng.

Nhưng mà chung quanh không có ai có thể trả lời câu hỏi này của hắn.

Cùng lúc đó, Ôn Bình ở trên phi chu mở miệng: "Pháo thứ hai, chuẩn bị."

Ôn Bình đứng cách hắc ưng chỉ trong gang tấc chậm rãi mở miệng, thậm chí Không
trưởng lão hóa thành hắc ưng có thể trông thấy rõ ràng khẩu hình của hắn khép
mở.

Tử sắc quang đoàn ngưng tụ, Không trưởng lão không ngừng sử dụng móng vuốt,
cánh, thậm chí là thân thể va vào phi chu, thế nhưng phi chu lại không hề bị
lay động dù chỉ một chút.

Ầm!

Một tiếng nổ to lại vang lên!

Nhìn xem tử sắc quang đoàn lao tới phía Thiết Sơn các, Không trưởng lão vội
vàng hóa thành kinh hồng đuổi theo quang đoàn, đồng thời hắn quát to lên: "Kim
trưởng lão, ngăn trở quang đoàn này!"

Cẩm y nam nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn lại hướng phát ra tiếng nói, khi
trông thấy Không trưởng lão đã lộ ra yêu thân đuổi theo tử sắc quang đoàn kia,
hắn lập tức minh bạch.

Ầm!

Ba mạch môn cùng chấn động.

Tay phải lập tức ngưng tụ ra một cự chùy khổng lồ như từ dung nham biến thành,
liệt diễm hừng hực.

Quơ nó, cẩm y nam nhân nghênh đón tử sắc quang đoàn.

Đùng!

Chùy cùng quang đoàn va mạnh vào nhau.

Tử sắc quang đoàn lập tức nổ tung ở trên bầu trời Thiết Sơn các, lại không
ngừng lan ra, vẫn như cũ bao trùm toàn bộ địa bàn bên ngoài chủ điện Thiết Sơn
các.

Quảng trường đón người mới đến, chấp pháp điện, tàng kinh các... Bây giờ đều
trở thành tro bụi.

Mặc dù tất cả mọi người của Thiết Sơn các hiện tại đều đang tìm kiếm tung tích
của địch nhân ở trong Sơn Hải thành cho nên thương vong không bao nhiêu, thế
nhưng tàng kinh các tích lũy mấy trăm năm qua lại trở thành cát bụi.

"Xong... Nó sẽ khuếch tán!"

Không trưởng lão hóa thành hình người, cấp tốc rơi xuống dưới.

Kim trưởng lão cũng thoát ra khỏi vụ nổ, y phục đã nát bét không còn hình
dạng, cự chùy trong tay đã gãy thành hai đoạn —— Chật vật đến cực hạn.

Ầm!

Quang đoàn lại tới.

Lần này hai người cùng ra tay, Huyền cấp trung phẩm mạch thuật ngang nhiên bắn
ra.

Đùng!

Lần này, quang toàn bị bọn họ ngăn lại ở một nơi cách khu hạch tâm Thiết Sơn
các trăm trượng.

Nhưng khi tử sắc quang đoàn nổ tung xong, khu hạch tâm Thiết Sơn các tuy không
bị gì, nhưng cả hai người đều bị hất tung, rơi xuống đất, vô lực trơ mắt nhìn
khí lãng san bằng các kiến trúc của Thiết Sơn các thành bình địa chỉ trong
chớp mắt.

Sau mười mấy hơi thở, tất cả mọi thứ kết thúc!

Không trưởng lão từ trong phế tích đứng dậy, khóe miệng rỉ máu, chậm rãi đứng
lên trên phế tích. Nhưng hắn căn bản không quan tâm đến thương thế ở trên
người, mà chỉ nhìn chằm chằm đống đổ nát ở chung quanh, trên mặt lộ ra vẻ
thống khổ cùng giãy dụa.

"Xong!"

"Một nửa địa bàn Thiết Sơn các trở thành phế tích, cơ nghiệp ngàn năm a."

Hắn ngẩng đầu nhìn lên phi chu ở trên bầu trời.

Phẫn hận xong thì lại không thể làm gì.

Địch nhân rõ ràng ở chỗ đó.

Nhưng hắn lại không có biện pháp gì!

Hắn rất muốn đuổi theo, thế nhưng nếu như đuổi tiếp, đối phương lại phóng ra
tử sắc quang đoàn như này nữa thì...

...

"Khởi hành!"

Trên phi chu, sau khi bắn ra ba pháo, cũng chính là 600 viên bạch tinh, Ôn
Bình thôi không nhìn Thiết Sơn các.

Thật ra, nếu như không phải người của Thiết Sơn các nhất định phải chặn hắn ở
chỗ này, hắn thật không muốn bắn ra ba pháo.

Một pháo tốn 200 viên bạch tinh.

Không phải đối mặt với loại thế lực không thể không trừng trị như Di Thiên
tông thì hắn thật không nỡ lãng phí nhiều bạch tinh như thế.

May mắn thay, bạch tinh này là kiếm được từ trong Tàng giới của bọn người Truy
Phong.

Sau cơn thịt đau thì cũng có chút an ủi.

"Tông chủ, ngài thật tàn bạo!"

Lâm Khả Vô sau khi thôi nhìn, nhịn không được cảm thán một câu.

Dương Hề lập tức trợn trừng Lâm Khả Vô, nói: "Có ai nói tông chủ như thế giống
ngươi không? Là bọn họ tự tìm, lúc trước bọn họ bắt Lan thúc, đánh nát chủ
điện Bất Hủ tông sao không suy nghĩ sẽ có một ngày như thế này?"

Mấy hôm nay nghe Lan thúc kể chuyện xưa, nàng vẫn luôn phẫn nộ.

Cho nên bây giờ nàng rất sung sướng.

Cũng không có cảm thấy quá phận bao nhiêu.

"Có cả chuyện này?" Lâm Khả Vô vội vàng nhìn sang Lan Bằng: "Vậy là bọn họ
gieo gió gặt bão!"

Lan Bằng mỉm cười.

Trên mặt hiện lên một tia ngạc nhiên kinh hãi, nhìn Ôn Bình, trong hai mắt lộ
ra một tia vui mừng.

Báo thù rất triệt để, rất thống khoái.

Chỉ là, chuyện này có ảnh hưởng đến Ôn Ngôn hay không?


Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn - Chương #415