Người đăng: ngaythodng
Mấy trăm người đồng thời quay đầu.
Khi trông thấy người tới, không hẹn mà cùng khom người, trong hai mắt, trong
lúc giơ tay nhấc chân lộ ra một tia sùng kính.
Ở Sơn Hải thành, đại nhân vật xác thực không ít, càng là không thiếu đại nhân
vật nửa bước Trấn Nhạc cảnh. Thế nhưng là trong mắt mọi người thì bọn họ đều
không thần thánh bằng Kim Vinh viện trưởng, bởi vì Kim Vinh viện trưởng là
người bồi dưỡng, bảo vệ bọn họ —— Bọn họ có thể hưởng thụ thân phận thành
viên của tam tinh thế lực cao thượng trong Sơn Hải thành, có thể đạt được sự
tôn kính của người khác trong Sơn Hải thành, cũng là bởi vì có Kim Vinh cường
đại đứng ở phía sau.
"Viện trưởng."
"Viện trưởng tốt."
Thanh âm của mọi người vang lên liên tục.
Cái này có khác biệt rất lớn so với qua loa cung kính.
Kim Vinh chỉ phất tay với mọi người, cũng không nói gì thêm, bởi vì bước tiến
của hắn là dồn dập —— Nhiễm trưởng lão báo cho hắn biết tin tức Lâm Khả Vô bị
Khuê trưởng lão gây khó dễ.
Khuê trưởng lão người kia hắn biết, là một người thẳng tính, chỉ cần nhận định
chuyện gì thì sẽ nói đến đen, ý định đánh trả thù cho đệ tử thì nhất định sẽ
làm được. Mấy ngày nay không có gặp được Lâm Khả Vô, hắn đoán là Nhiễm trưởng
lão sẽ không khuyên nổi Khuê trưởng lão, chỉ là không nghĩ đến Khuê trưởng
không ngờ lại hành động không chút kiêng kỵ gì, nghĩ ra cách để đại đệ tử ra
tay.
Một cái Thông Huyền hạ cảnh có thể thắng Thông Huyền trung cảnh, nhưng sao
có thể thắng Thông Huyền thượng cảnh?
Một mầm mống tốt, nếu như bị Khuê trưởng lão phế đi, hoặc ghi hận Kỳ Binh học
viện, kế hoạch thu đồ của hắn coi như ngâm nước nóng.
Đầu năm nay, hạt giống tốt xuất hiện trong "ngày thăng long" đều bị ngụy tứ
tinh, tứ tinh thế lực tuyển chọn.
Bao giờ mới tới phiên hắn?
"Dừng tay!"
Kim Vinh lại lần nữa hô to một tiếng, mặc dù hắn cũng không biết tình hình của
giác đấu trường.
"Viện trưởng, ngài rốt cuộc đã đến." Nhiễm trưởng lão vội vàng tiến lên nghênh
đón, đôi mi giãn ra như trút được gánh nặng.
Kim Vinh liền vội vàng hỏi: "Tiểu tử kia sao rồi?"
"Hắn thắng Quý Đông."
Nhiễm trưởng lão vội vàng tăng tốc bước chân nghênh đón Kim Vinh đi đến phía
giác đấu trường.
Kim Vinh nghe nói như thế, đại hỉ, miệng đều mừng rỡ không khép lại được, vội
vàng mỉm cười nói, "Tiểu tử này thật đúng là bảo bối, không uổng công ta mấy
ngày nay một mực nhớ thương hắn. Thông Huyền hạ cảnh thắng Thông Huyền thượng
cảnh, cử chỉ xưa nay chưa từng có a!"
Nhiễm trưởng lão nhìn xem bộ dáng tươi cười của Kim Vinh, nếp nhăn trên mặt
lại hiện ra, nói tiếp " "Viện trưởng... Chỉ là hắn đã gia nhập tông môn thế
lực, ngươi chỉ sợ không thu được. Ngay sau đó tông chủ của bọn họ cũng ở đây,
sau khi Quý Đông thua, Khuê trưởng lão đã nổi giận đùng đùng, hiện tại vừa vặn
cùng người kia phân cao thấp kìa." Tóm lại, hết thảy đều loạn, nàng là không
biết nên xử lý như thế nào.
Người vào tông môn, không phải dễ cướp như thế.
Một khi đoạt, đó chính là tử địch.
Mặc dù không có đoạt, nhưng Khuê trưởng lão lại đối chọi gay gắt với tông chủ
tông môn người ta, càng không dễ xử lý.
Đi giúp Khuê trưởng lão, tất cả mọi thứ tựa hồ cũng không phải đối phương sai.
Nói giúp ngoại nhân, lại sẽ để cho Khuê trưởng lão thất vọng đau khổ.
Nhưng, Kim Vinh lại tuyệt đối không quan tâm đến chuyện của Khuê trưởng lão,
phảng phất chỉ nghe được nửa câu đầu mà Nhiễm trưởng lão đã nói, "Tiểu tử kia
có chỗ rồi sao? Là tông môn mấy sao?"
"Ngài tự mình xem đi. Bên trong Sơn Hải thành, ta chưa thấy qua loại chế phục
tông môn mà bọn họ mặc."
"Đến từ ngoại thành?"
Lông mày của Kim Vinh lập tức nhíu lại
Trong lúc nói chuyện thì đã tới giác đấu trường.
Bây giờ, Ôn Bình ngừng lại cử động lấy Lang Nguyệt Kiếm từ trong Tàng giới ra,
thuận theo đoàn người tách ra nhìn tới phía cuối, sau khi trông thấy người
tới, song mi giãn ra, vẫn là bộ dáng giống như không có chuyện gì xảy ra.
"Kim Vinh viện trưởng tới." Uyển Ngôn thấp giọng thì thầm một câu, mặt không
khỏi lộ ra vẻ khẩn trương.
Niềm vui sướng mà Lâm Khả Vô mang lại cho nàng lập tức biến mất không sót lại
một chút.
Viện trưởng vừa đến, cục diện trở nên không thể ngăn cản chuyện đã xảy ra.
Đương nhiên, trừ nàng, bọn người Dương Hề không có biểu lộ dư thừa. Cho dù là
Lan Bằng, cũng không có sợ hãi giống như Uyển Ngôn, bởi vì mấy ngày nay, đi
theo Ôn Bình đã gặp không ít cường giả.
Tựu lấy Vân Hải Thương Lam đến nói, khi hắn từ trong miệng La Mịch biết được
đối phương vậy mà là cường giả nửa bước Trấn Nhạc, hắn cảm thấy mình đã tiếp
nhận sự thật Ôn Bình đột nhiên trưởng thành đến một độ cao mà hắn chỉ có thể
ngưỡng mộ.
"Không có chuyện gì, yên tâm đi." Lâm Khả Vô một tay nắm lấy tay Uyển Ngôn,
tính toán xua tan sự bối rối trong Uyển Ngôn.
Uyển Ngôn lập tức nhìn chăm chú Lâm Khả Vô một hồi, sự chắc chắn của Lâm Khả
Vô giúp nàng cảm thấy an tâm không ít, nhưng là nàng vẫn không nhịn được nhìn
lại phía đoàn người tách ra kia, bộ pháp rời đi không khỏi thêm nhanh hơn một
chút.
"Đừng xem."
Ôn Bình theo đó mở miệng, thúc giục đám người đi ra ngoài giác đấu trường,
muốn phải nhanh rời khỏi Kỳ Binh học viện.
"Dừng lại!" Nhưng mà, Khuê trưởng lão tựa hồ không nguyện ý thả hắn rời đi,
vừa đi một bước, liền truyền lại thanh âm quát tháo của Khuê trưởng lão.
Trông thấy Kim Vinh đi đến bên cạnh, lập tức chuyển đề tài, "Viện trưởng,
chính là người này mang theo đệ tử đến khiêu khích Kỳ Binh học viện ta. Liên
tục làm tổn thương hai tên đệ tử của ta, càng là trọng thương nhiều tên học
viên nội viện, xin viện trưởng chủ trì công đạo."
Nhiễm trưởng lão một mực lấy cớ viện trưởng mong muốn thu Lâm Khả Vô làm đệ tử
để cản hắn.
Hiện tại Lâm Khả Vô đã gia nhập thế lực khác.
Kim Vinh, tất nhiên giúp hắn!
"Ngươi a."
Kim Vinh không thể làm gì liếc mắt Khuê trưởng lão. Ánh mắt lập tức hướng phía
trước nhìn lại, rơi thẳng vào trên bọn người Ôn Bình.
Nếu như đối phương cũng là tam tinh thế lực.
Vậy hắn chắc chắn sẽ không để đối phương toàn thân trở ra, mặc kệ là có lý
cũng tốt, vô lễ cũng được.
Kỳ Binh học viện không muốn trở thành trò cười.
Càng không muốn ngày thứ hai trên đường phố cũng bắt đầu lưu truyền bê bối
của Kỳ Binh học viện.
Thế nhưng là, không nhìn không biết.
Vừa nhìn thì giật mình.
Áo trắng quen thuộc đập vào mi mắt.
Hắn đến nay cũng không có cách quên, cảnh tượng mấy ngày trước đây Hô Lan đại
sư đi ra ngoài nghênh đón những người này. Không chỉ có hắn, hắn tin tưởng
ngày đó những người kia không có ai có thể quên.
Tam tinh thế lực, đến nay không ai có thể khiến cho Hô Lan đại sư đi ra ngoài
nghênh đón qua.
Lại xem con chó vàng ở bên cạnh Ôn Bình kia!
Càng xem chỉ khiến sau lưng hắn phát lạnh!
Đây chẳng phải là người mà Thiết Sơn các hôm nay nổi điên muốn tìm ra sao?
Kỳ Binh học viện mạnh hơn, cũng không dám giết chấp pháp đường trưởng lão
Thiết Sơn các trong "ngày thăng long" như đối phương.
"Ngươi a!" Lần này không còn là không thể làm gì, mà là chỉ phẫn nộ tiếc rèn
sắt không thành thép, ánh mắt tức giận liếc qua, trừng cho Khuê trưởng lão đầu
đầy mây mù, không rõ ràng cho lắm.
"Viện trưởng..." Khuê trưởng lão vừa định mở miệng nói chuyện, đã thấy Kim
Vinh bước nhanh tới bước mấy bước, nhảy qua giác đấu trường, đi tới phía
đoàn người Ôn Bình, khiến người ta cảm thấy sợ hãi tột độ.
Trông thấy Ôn Bình lấy ra kiếm, trong hai con ngươi đã ngưng hiện ra một chút
sát ý, Kim Vinh vội vàng hô: "Bằng hữu, lại dừng tay nghe ta nói một lời!"
"Có việc mau nói."
Ôn Bình tay đã nắm Lang Nguyệt Kiếm, chuẩn bị giáo huấn Khuê trưởng lão đã gọi
hắn dừng lại hai lần.
Hắn hiện tại muốn rời khỏi Sơn Hải thành, đang lo không có địa phương lưu danh
phát dương thanh danh Bất Hủ tông, nếu như Kỳ Binh học viện nguyện ý trợ công,
hắn cầu còn không được.
"Bằng hữu này của ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, không biết thực lực của
tiền bối. Như hắn nếu có chỗ nào mạo phạm, còn xin tiền bối rộng lòng tha thứ,
ngài đại nhân không chấp tiểu nhân." Hắn cảm thấy Khuê trưởng lão là điên thật
rồi, đối phương đều chuẩn bị đi, nhưng hắn vẫn cứ gọi đối phương ngừng lại,
hiện tại làm mình phải làm sao để dịu đi sát ý sống động khôn cùng của đối
phương đây.
Không có cách, chỉ có thể trước lôi kéo làm quen.
May mắn chính mình không nói gì thêm chọc giận đối phương.
"Không biết tiền bối xưng hô như thế nào?"
Đồng thời vung tay lên, để Nhiễm trưởng lão giải tán đám người vây xem.
Chỉ sợ Ôn Bình nếu thật sự động thủ, tác động đến những học viên nội viện này.
Bây giờ, dưới sự thúc giục của Nhiễm trưởng lão thì đã có một nhóm học viên
tản ra ngoài, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Viện trưởng trong lòng bọn họ tựa như là núi lớn, thần thánh cao thượng, mà
viện trưởng lại cung kính với người trước mắt này như thế, đối phương tất
nhiên đã siêu việt Thần Huyền cảnh.