Tính Cưỡng Chế Của Phong Chi Cấm Cố Thuật


Người đăng: ngaythodng

Lần này tiễn Ôn Bình rời đi, Hô Lan nhanh nhảu hơn, lúc Ôn Bình có ý định rời
đi thì hắn đã đứng ngay ở phía ngoài cửa, tránh phát sinh chuyện lần trước chỉ
chớp mắt Ôn Bình đã rời đi.

Với hắn, thời điểm chia tay thì phải trịnh trọng lưu luyến chia tay để bày tỏ
tình cảm quyến luyến không nỡ của bản thân —— Giống như không ai không như
thế.

Chỉ có mỗi Ôn Bình căn bản không thích như thế.

Nếu không cũng sẽ không nói lời từ biệt xong rời đi ngay.

"Ôn tông chủ yên tâm, chuyện tin tức cứ giao cho lão phu." Vân Hải Thương Lam
cùng vợ chồng Hô Lan đều đứng ở ngoài cửa son vẫy tay, đưa mắt tiễn xe thú dần
dần đi xa.

Bây giờ, sau khi trở lại khách sạn đón tiếp Lan Bằng thì xe ngựa đi thẳng
hướng Kỳ Binh học viện, Ôn Bình thầm hỏi thăm hệ thống, mục đích tự nhiên là
vì tính toán thời gian đi Hải Long sơn, qua đó để lập nên kế hoạch của hai
mươi ngày sau này.

Hắn chắc chắn sẽ trở lại Sơn Hải thành một chuyến, không thể không nắm lấy tin
tức của Bích Nguyệt Phiêu Linh.

Thế nhưng sau 20 ngày thì hệ thống sẽ mở ra đường trở về, đây là tính cưỡng
chế, cho nên phải dự trữ một ít thời gian dành cho phụ thân. Trước khi đến nơi
này, Ôn Bình thật sự là lần đầu tiên cảm thấy thời gian lại gấp gáp đến như
thế.

Rõ ràng trên thế giới này, chỉ cần tới Thần Huyền cảnh là tuổi thọ có thể tăng
gấp bội.

"Tông chủ, quá nhiều người của Thiết Sơn các." Còn đang nghĩ ngợi, La Mịch rụt
đầu nhô ra ngoài xe thú lại.

Lan Bằng cũng len lén liếc một hồi.

Trong hai mắt toát lên một tia khẩn trương.

"Không sao cả." Ôn Bình nhàn nhạt trả lời, ánh mắt thi thoảng liếc thấy người
phu xe lấm lét. Tuy nhiên Ôn Bình cũng không hề quan tâm, bản thân mang theo
con chó vàng rất dễ thấy.

Nhưng mà Thiết Sơn các quả thật là "giàu xụ".

Vì muốn tìm ra mình trong Sơn Hải thành, không ngờ mỗi tiểu đội đều do Thần
Huyền cảnh dẫn đội.

Thấp nhất cũng là Thần Huyền hạ cảnh.

Cao nhất có cả Thần Huyền thượng cảnh.

Nhiệm vụ của những lão tổ tam tinh thế lực này, hiện tại lại biến thành hộ vệ
trên đường phố, gặp người liền hỏi có thấy một thanh niên mang theo con chó
vàng hay không —— Xem ra, trận chiến diễn ra vào ban đêm cách đây mấy ngày kia
quả thực gây ảnh hưởng không nhỏ.

Cũng không lâu lắm, cửa sân Kỳ Binh học viện đã hiện ra trước mắt, xa phu dừng
xe thú lại, sau đó lập tức chìa tay muốn tiền, "Tiền bối, đã đến Kỳ Binh học
viện, ngài nhìn xem cho một chút."

Ôn Bình tự nhiên đưa cho mười mấy kim tệ, xa phu không nói gì, thu xong thì
đi.

Nhìn xem xe thú càng đi càng xa, Dương Hề ở bên cạnh Ôn Bình mở miệng: "Tông
chủ, chúng ta có thể hỏi hộ vệ một phen, nếu như Uyển Ngôn tỷ tỷ ở đây thì Khả
Vô sư đệ nhất định ở trong học viện."

Dương Hề từng bị Lâm Khả Vô lôi kéo đến Kỳ Binh học viện tản bộ vài vòng cho
nên bây giờ mới dám đánh cược.

"Ừm."

Ôn Bình khẽ gật đầu, thu hồi ánh mắt dõi theo xe thú đi xa.

Vừa ngẩng đầu, cửa sân Kỳ Binh học viện liền hiện ra ở trong mắt. Không thể
không nói, Sơn Hải thành quả thật là Sơn Hải thành, cửa của một tam tinh thế
lực còn rộng hơn Di Thiên tông ở Di Thiên đảo.

Người ra vào thì tất cả cũng đều là thanh niên tài tuấn, từng người tư chất
bất phàm khiến người ta cảm thấy như một học phủ cao cấp.

"Tông chủ, bọn họ xem giúp ta, hôm nay Uyển Ngôn sư tỷ vẫn không có..." Dương
Hề đang định nói Uyển Ngôn không hề rời khỏi học viện, thì nghe thấy một đám
người từ ngoài học viện ùn ùn đi tới.

Vừa đi vào bên trong vừa bàn luận một chuyện gì đó.

"Ngươi không có gạt ta chứ?"

"Lừa ngươi làm gì, tiểu tử kia bị Khuê trưởng lão bắt được. Còn cả Uyển Ngôn
kia nữa, Khuê trưởng lão mới thu làm quan môn đệ tử thì giờ lại bị trục xuất
sư môn. Nếu như là lừa ngươi, ta sao phải cố ý gọi ngươi từ diễn võ trường
tới?"

"Vậy thì đáng xem đây."

Một đoàn ngược không tự chủ được bước đi nhanh hơn.

"Tông chủ."

Dương Hề ở một bên hô lên.

Ôn Bình trả lời, "Đi, vào xem."

"Ta có lệnh bài vào viện mà Uyển Ngôn sư tỷ cho." Nói xong, Dương Hề vội vàng
lộ ra một lệnh bài màu đen, hộ vệ nhìn thoáng qua rồi nói nửa canh giờ sau
phải ra ngoài, sau đó để đám người Ôn Bình tiến vào.

Chính là đi theo con đường lúc trước đã đi, mới đi được mấy trăm mét đã thấy
có rất nhiều người hội tụ thành dòng người cùng đi tới một chỗ.

Ôn Bình cũng hòa theo dòng người đi tới sát mép của một giác đấu trường hình
cái hố cực lớn. Mặc dù Ôn Bình mặc dị phục dẫn theo một con chó xuất hiện ở
đây, nhưng rất nhiều người chỉ cổ quái liếc hắn mà thôi.

Chứ không có quá nhiều biểu lộ.

Cũng không có ý thức được Ôn Bình chính là người hiện tại được truyền ầm lên
trên đường phố —— Đây chính là dưới đĩa đèn thì tối.

Ôn Bình sau khi tới gần, trông thấy Lâm Khả Vô tay nắm Thiêu Hỏa Côn đang cùng
người trong hố nhìn nhau. Người đối diện hắn là cường giả Thông Huyền thượng
cảnh, cả hai hơn kém nhau hai cảnh giới nhỏ.

Dưới tình huống giương cung bạt kiếm, hai người lại chậm chạp không có động
thủ đánh nhau, trêu cho người vây xem thổn thức không thôi.

Bởi vì có một phụ nhân Thần Huyền cảnh đang ở bên trong hòa giải, ngăn trở
trận chiến này xảy ra.

"Nhiễm trưởng lão, ngươi là trưởng lão của học viện, không nói chuyện cho
người mình mà bây giờ lại còn giúp đỡ cho hai kẻ ngoài viện, có chơi quá a?"
Khuê trưởng lão ở trên khán đài lạnh lùng nói với phụ nhân.

Phụ nhân tiếp tục dùng lí lẽ biện luận, không ngừng lý luận với Khuê trưởng
lão.

Đối mặt cảnh tượng này, Ôn Bình mất đi tâm tư xem náo nhiệt, trực tiếp để La
Mịch hô Lâm Khả Vô.

La Mịch vội vàng nhón mũi chân, cất cao giọng hô: "Lâm sư huynh, chúng ta phải
đi rồi."

Hô to một tiếng, lập tức đảo loạn cảnh tưởng hiện tại.

Khi mà Lâm Khả Vô đưa mắt nhìn lại, khóe miệng lộ ra nét mừng, thì mấy trăm
người ở trên đài cũng cùng nhìn lại.

Đoàn người Ôn Bình lập tức trở thành tồn tại giống như hạc giữa bầy gà.

Mấy trăm đôi mắt đồng loạt nhìn sang.

"Uyển Ngôn, chúng ta đi thôi." Lâm Khả Vô phất tay với hai người La Mịch, lại
đánh mắt cho Uyển Ngôn ở trên đài ra hiệu rời khỏi giác đấu trường. "Tông chủ
tới đón chúng ta."

Lúc này, Khuê trưởng lão vốn đang bị Nhiễm trưởng lão quấy rầy lập tức lách
qua Nhiễm trưởng lão, đi tới mép rào ngăn hô to một tiếng: "Quý Đông, động
thủ! Đòi lại công đạo giúp sư đệ ngươi."

Dứt tiếng, Khuê trưởng lão lập tức nhìn sang Ôn Bình bằng ánh mắt lạnh lùng.
Mà ngay lúc này, Quý Đông ở trên giác đấu trường cũng bước đi tới phía Lâm Khả
Vô, một bước chính là xa mười mét.

Không ai kinh ngạc.

Bởi vì Quý Đông ở Kỳ Binh học viện, tốc độ của Quý Đông sư huynh là nhanh
nhất.

Thông Huyền thượng cảnh đã có được tốc độ của nửa bước Thần Huyền.

Mặc dù chỉ trông thấy bước đi một bước, thế nhưng thật ra lại không phải.

"Đón một đao của ta rồi đi." Quý Đông cười gằn rút đao ra, chậm rãi tới gần
Lâm Khả Vô.

Người xem ở đây lập tức hô to lên.

Đương nhiên, trận giác đấu này cũng không đặc sắc, căn bản chính là một trận
đấu mang tính nghiền ép —— Thông Huyền thượng cảnh, giết Thông Huyền hạ cảnh
chỉ cần một đao —— Lâm Khả Vô tuy có được lực lượng có thể miểu sát Thông
Huyền trung cảnh như Hắc Mi, thế nhưng Thông Huyền hạ cảnh dù sao vẫn là Thông
Huyền hạ cảnh, tốc độ vĩnh viễn không thể vượt qua Thông Huyền thượng cảnh.

Cứ như thế, Lâm Khả Vô ngay cả công kích cũng không thấy rõ.

Nói gì tới phản kích?

Nhưng lúc này, khi Khuê trưởng lão không thăm dò ra được cảnh giới của Ôn Bình
thì trên mặt có chút biến hóa.

Tuy như thế nhưng hắn vẫn duy trì thái độ vốn có, "Vị bằng hữu này, người của
ngươi ở trên giác đấu trường, nhất định phải đánh xong mới có thể rời đi, đây
là quy định của Kỳ Binh học viện ta, ai cũng không thể ngoại lệ."

Nghe thấy câu nói này của Khuê trưởng lão, Quý Đông không còn rảo bước mà đi
nữa.

Thân thể hắn bỗng nhiên hóa thành một đạo hắc ảnh, tựa như tia chớp phóng tới
phía Lâm Khả Vô.

"Nhanh lên, cần phải đi." Ôn Bình giống như không nghe không thấy, đứng ngay
dậy.

"Tiền bối, cứu Khả Vô!" Uyển Ngôn trông thấy Ôn Bình như muốn đi, vội vàng cao
giọng hô to.

Dứt tiếng, Quý Đông đã ở gần ngay trước mắt.

Nhưng chính ngay lúc này, nguyên bản thân thể di động ở tốc độ cao giống như
tia chớp bỗng nhiên dừng bặt lại.

Giống như là bị ai đó níu lại.

Nguyên bản nụ cười gằn ở trên mắt vào thời khắc này bỗng trở nên cứng lại,
trong hai mắt lộ ra một phần hoảng sợ.

Bởi vì hắn cảm thấy thân thể mình hoàn toàn không cử động được.

Cho dù dùng sức bao nhiêu đi nữa, có giãy dụa cũng không thể thoát.

Nếu như lúc này Lâm Khả Vô cho mình một côn thì nguy.

Hắn tự nhân thân thể của hắn không có cứng rắn như tấm thuẫn của Hắc Mi!

"Không!"

Nhưng mà sợ điều gì thì sẽ gặp ngay điều đó.

Hắc sắc côn kia lập tức đập ngay tới phía ngực hắn.


Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn - Chương #410