Muốn Mang Đi Uyển Ngôn


Người đăng: ngaythodng

"Ta..."

Cảm nhận được nhiệt độ nong nóng ở trên mặt, trong đầu Uyển Ngôn hiện lên một
tia bàng hoàng mờ mịt.

Nàng không biết mình có nên gật đầu hay không, nhưng nàng biết, Lâm Khả Vô có
thể đạt đến Thông Huyền cảnh trong thời gian ngắn ngủi như thế chắc chắn đã
phải trả giá rất lớn. Khổ cùng mệt mỏi tuyệt đối là chuyện như cơm bữa.

Có một nam nhân nguyện ý cố gắng vì nàng như vậy, nàng rất thỏa mãn.

"Chừng nào thì ngươi học được những lời như thế này rồi?" Sau khi khóc chính
là nụ cười tươi rói.

"Bộc lộ cảm xúc mà thôi."

Lúc này tự nhiên không thể nói là tông chủ dạy hắn.

Một khi nói ra thì sẽ phá hư bầu không khí nha.

"Vậy ngươi nguyện ý..." Mới hỏi thăm được nữa câu thì một mùi hương thoang
thoảng thơm ngát bất ngờ ập vào mặt.

Uyển Ngôn ôm lấy hắn.

...

Nội viện Kỳ Binh học viện.

Ở trong một ngọn tháp cao, một phụ nhân bước nhanh lên trên tầng cao nhất, gõ
cửa phòng làm việc của viện trưởng. Nếu như ngày thường thì phụ nhân căn bản
không dám đến quấy rầy viện trưởng, thế nhưng hôm nay lại khác.

Thanh niên tên là Lâm Khả Vô kia quả thực khiến nàng cảm thấy được thế nào gọi
là kinh diễm.

Không mở mạch môn đã có thể phóng ra hỏa xà.

Lại lấy thực lực Thông Huyền hạ cảnh ép chặt đối thủ Thông Huyền trung cảnh.

Từng chuyện xảy ra khiến nàng cho rằng Lâm Khả Vô là một nhân tài hiếm thấy,
tốt hơn những người trong thi đấu tuyển chọn kia. Kỳ Binh học viện không có
lựa chọn bao nhiêu danh ngạch ở trong trận thi đấu tuyển chọn kia, cho nên cơ
hội này ắt không thể bỏ qua.

Vừa rồi nàng cố ý hỏi những người quen biết Lâm Khả Vô, sau khi biết hắn đến
từ Minh Kính hồ thì lập tức đi đến gặp viện trưởng, để viện trưởng cho ra phúc
lợi, sớm thu lấy thiên tài không ngại xa mười vạn dặm tới tham gia thi đấu
tuyển chọn này.

Sau khi mở cửa gõ, Kim Vinh mang theo hồ lô mạ vàng đang đứng ở bên cửa sổ
uống, nhưng khi nghe phu nhân nói một câu, Kim VInh lập tức thu lại hồ lô,
"Viện trưởng, tìm được thân truyền đệ tử mà ngài luôn cần."

"Sao?"

"Ở ngay trong học viện của chúng ta, Thông Huyền hạ cảnh, một côn quật ngã
Thông Huyền trung cảnh Hắc Mi..."

"Hắc Mi, đệ tử của Khuê trưởng lão?"

"Vâng." Phụ nhân gật đầu.

"Đi!"

Kim Vinh vui mừng, hắn biết rõ thực lực của Hắc Mi ra sao, một người đã ở
Thông Huyền trung cảnh gần mười năm. Tuy không phải là người nổi bật trong
Thông Huyền trung cảnh nhưng hắn cũng không phải là hạng giá áo túi cơm.

Có thể giải quyết hắn chỉ trong một gậy, loại người như thế này nếu xuất hiện
trong thi đấu tuyển chọn thì nhất định sẽ bị Thiết Sơn các thu nhận.

"Viện trưởng, ta muốn nói trước một câu. Người kia ngay cả mạch môn cũng không
mở đã có thể khu động hỏa diễm, hỏa diễm hóa xà, luyện thể cảnh có thể khinh
thường Thông Huyền hạ cảnh. Còn nữa... Hắn chỉ khoát tay thôi đã có thể khiến
cho Thông Huyền trung cảnh không thể động đậy." Vế sau là điều khiến cho nàng
kinh hãi nhất.

Rõ ràng Hắc Mi khí thế như hồng!

Nhưng đối phương khoát tay, Hắc Mi không thể động đậy được giống như tay chân
bị trói lại vậy.

"Có loại mạch thuật huyền diệu như thế ư?"

Trong ánh mắt của Kim Vinh lóe lên một tia kinh nghi, bước đi nhanh hơn.

Nhưng khi đi tới giác đấu trường, Lâm Khả Vô đã sớm mang theo Uyển Ngôn rời
khỏi học viện.

Xuất phát từ tò mò, Kim Vinh đi xem thương thế của bọn người Lâm Sơn.

Chín người bị thiêu bỏng.

Vô Cấu Chi Thể cũng không thể ngăn cản được nhiệt độ cực nóng kia.

May mắn là những người này không bị nguy hiểm đến tính mạng, vây xem Hắc Mi,
xương cốt gãy rất nhiều, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại từ trong hôn mê. Có thể
sống sót được hay không vẫn còn là một ẩn số.

"Viện trưởng!"

Phụ nhân liếc nhìn Kim Vinh.

Kim Vinh trực tiếp mở miệng: "Chờ lúc hắn trở lại thì lập tức báo cho ta biết,
chuyện của bọn Hắc Mi, ngươi đi khuyên Khuê trưởng lão đừng xúc động."

Phụ nhân khẽ gật đầu.

Thế nhưng nàng có thể nghĩ đến, Khuê trưởng lão nếu như biết thương thế của A
Côn cùng Hắc Mi nặng như thế thì sẽ tức giận hối hận cỡ nào!

...

Nháy mắt đã đến đêm.

Trên đường phố Sơn Hải thành.

Lâm Khả Vô cười nắm lấy tay Uyển Ngon, sóng vai bước đi trong Sơn Hải thành
dưới bóng đêm, cảm nhận được cảm giác mịn màng truyền lại từ bàn tay ngọn thon
dài kia, cảm nhận được cảm giác hạnh phúc khi Uyển Ngôn đứng ở bên cạnh mình.

Hắn say.

Lâm Khả Vô hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người chung quanh.

Bọn họ ghen tị cũng được.

Ghen ghét cũng chẳng sao.

Đều là chuyện không liên quan tới hắn.

Cứ như thế, Lâm Khả Vô hưởng thụ cuộc sống như thế trong ba ngày. Tuy nhiên,
hắn một mực không nói ra chuyện mình sắp phải rời khỏi nơi này. Bởi vì hắn cảm
thấy, những lời ly biệt này nói càng chậm càng ổn.

Tối hôm đó, sau khi đưa Uyển Ngôn về học viện, Lâm Khả Vô ngồi xe thú trở lại
khách sạn mà Ôn Bình trú ngụ.

Ôn Bình sau khi trở về, vừa hay trông thấy Lâm Khả Vô chờ chực ở dưới lầu, hắn
còn chưa lên tiếng thì Lâm Khả Vô đã vội vàng đứng dậy hành lễ, sau đó rất
nhiệt tình chào hỏi bọn người Dương Hề.

Loại trạng thái kia giống như số đào hoa.

"Nghịch tập rồi?"

Ôn Bình bất thình lình hỏi thăm một câu.

"A?" Hiển nhiên, Lâm Khả Vô không có nghe hiểu câu hỏi này.

Ôn Bình chỉ có thể đổi sang một câu hỏi khác dễ hiểu hơn: "Nàng đáp ứng ngươi
rồi?"

"Vâng."

Lâm Khả Vô nhếch miệng cười một tiếng.

Nhưng lập lức gặp phải Dương Hề cùng La Mịch ghét bỏ.

"A!"

"Vẻ mặt này của Lâm sư huynh (Lâm sư đệ) thật là ngu."

Hai người lần lượt chửi bậy.

Lâm Khả Vô trợn nhìn hai người một hồi, không có trả lời mà quay sang nói với
Ôn Bình: "Tông chủ, có thật là ngày mai chúng ta phải rời đi không?"

"Hẳn là vậy." Ôn Bình trả lời.

"Vậy ngài xem Uyển Ngôn, nàng có thể gia nhập Bất Hủ tông hay không?"

"Chỉ cần nàng nguyện ý."

"Tạ ơn tông chủ." Nghe thấy câu trả lời của Ôn Bình, nụ cười trên mặt Lâm Khả
Vô càng trở nên tươi hơn.

...

Màn đêm buông xuống, Lâm Khả Vô mang theo câu trả lời của Ôn Bình dành cho hắn
ngồi lên xe thú chạy đi.

Vào sáng sớm hôm sau, hắn lập tức đạp trên ánh nắng ban mai đi đến Kỳ Binh học
viện. Tuy nhiên, chuyến đi lần này của hắn lại có mục đích khác.

Sau khi trông thấy Uyển Ngôn, nắm lấy tay nàng, Lâm Khả Vô rất thỏa mãn mang
nàng đi ra phía ngoài học viện.

Sau khi dỗ ngon dỗ ngọt vài câu, Lâm Khả Vô mở miệng.

"Uyển Ngôn, theo ta đi có được hay không." Vừa nghĩ đến bản thân vài ngày sau
sẽ rời đi, Uyển Ngôn một mình ở đây chưa quen cuộc sống ở nơi này, không có
chỗ dựa ở Sơn Hải thành, hắn lập tức sốt ruột.

Uyển Ngôn cười hỏi: "Hôm nay lại muốn dẫn ta đi đâu?"

"Đi Đông hồ, ngươi không phải luôn muốn trở nên mạnh hơn phụ thân ngươi sao?
Theo ta đi..." Chỉ cần gia nhập Bất Hủ tông, liền những người như phụ thân
hắn, không ngoài mười năm vững vàng vượt qua.

"Đi Đông hồ..."

Uyển Ngôn không nghĩ ra Lâm Khả Vô sẽ nói như vậy.

Về vấn đề này, nàng luôn có đáp án.

Đó chính là không thể.

Tình yêu quan trọng, nhưng thứ nàng mong muốn theo đuổi cũng rất quan trọng,
bằng không thì nàng cũng sẽ không lẻ loi một mình tới Sơn Hải thành.

Trông thấy Uyển Ngôn bỗng nhiên trầm mặc, Lâm Khả Vô vội vàng lên tiếng: "Chỉ
cần ngươi đi theo ta, rút khỏi Kỳ Binh học viện, ta cam đoan ngươi rất nhanh
sẽ vượt qua ta..." Lúc đang muốn nói đến chuyện Bất Hủ tông, sau lưng bỗng
nhiên vang lên một giọng nói.

"Tiểu tử, ở trong Kỳ Binh học viện ta xuất tẫn danh tiếng, tổn thương đệ tử
ta, hiện tại lại muốn giật dây quan môn đệ tử ta rút khỏi Kỳ Binh học viện,
ngươi không sợ ta sự tự thân ra tay giết ngươi sao?"

Nói chuyện chính Khuê trưởng lão.

Một nam nhân cao gầy hai mắt sáng ngời hữu thần, đi trên đường như là một cơn
gió.

Mấy hôm nay không bắt được Lâm Khả Vô, hôm nay hắn dứt khoát một mực thủ ở cửa
học viện.

"Tiền bối, học viện không phải tông môn, nó không có hạn chế học viên không
thể rời khỏi a?" Không đợi Uyển Ngôn nói chuyện, Lâm Khả Vô lập tức trả lời,
bộ dáng như không sợ bất cứ ai.

"Hôm nay lão phu đến đây không phải bàn luận chuyện này, ngươi không phải rất
biết đánh sao? Đánh với đệ tử của ta một trận!"

Nói xong, Khuê trưởng lão khẽ vẫy tay.

Một cường giả Thông Huyền thượng cảnh đi tới.


Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn - Chương #408