Người đăng: ngaythodng
"Phường chủ, chúng ta đuổi theo không?"
Hộ vệ sau lưng do dự nhìn mị phụ, mà mị phụ chỉ phối hợp đi đến địa phương
chủy thủ rơi xuống, nhặt lên chủy thủ, muốn thu lại, nhưng không ngờ lại thấy
thanh chủy thủ của mình trở nên cong veo.
"Vậy mà..."
Người kia rõ ràng chỉ gảy ngón tay cái mà thôi.
"Phường chủ, chúng ta đuổi theo không?" Tiếng dò hỏi của hộ vệ lại vang lên.
"Không đuổi, chúng ta đi đến bên ngoài nhìn xem." Nói xong, mị phụ thu hồi
chủy thủ, lòng vẫn còn sợ hãi rẽ ra ngõ nhỏ.
Vừa đi chưa được mấy bước liền nghe thấy ba tiếng nổ phát ra từ sâu trong ngỏ
hẽm, phá vỡ không gian yên tĩnh của gần phân nửa thành.
Một trưởng lão Trấn Nhạc cảnh nhảy dựng cả người lên không khoảng mười trượng,
hai con ngươi giống như mắt ưng nhìn xuống phía dưới, sau cùng cố định ở một
chỗ, trong lúc rơi xuống bỗng nhiên giương cung cài tên.
Chỉ nghe ba tiếng vút vút vút, trong chớp mắt liền bắn ra ba mũi tên.
Ba tiếng nổ kia chính là thanh âm phát ra của tiễn sau khi bắn xuống.
Nếu như có người ở trong không trung thì có thể trông thấy, vẻn vẹn ba mũi tên
lại có thể tạo nên ba cái hố to dài mười trượng trên mặt đất, căn nhà làm từ
gỗ bây giờ trở nên yếu ớt giống như một khối đậu hũ.
Dưới ba mũi tên này, một góc của Đức Thanh phường đã không sót lại chút gì.
Nhưng mặc dù là như thế, người của Thiết Sơn các cũng không có dự định dừng
tay, sau khi rơi xuống đất lại tiếp tục truy kích.
Thần Huyền cảnh đang dự định đi đến phía này, nghe được động tĩnh như thế thì
tranh thủ thời gian dừng bước lại, đều lựa chọn thối lui trốn xa ra ngoài ngàn
mét. Bởi vì hai tên nửa bước Trấn Nhạc cảnh xuất thủ, một khi bị tác động đến,
trừ phi là Thần Huyền thượng cảnh, nếu không cửu tử nhất sinh.
Mà những người chạy đến xem kịch, trông thấy quang trụ trùng thiên kia, mặc kệ
là tam tinh thế lực hay là ngụy tứ tinh thế lực, không ai dám áp lại quá gần.
Tuy nhiên, bọn họ đều tụ tập ở trên nhà cao tầng trong thành, ngắm nhìn Đức
Thanh phường.
Có người dám động đến người của Thiết Sơn các ở Sơn Hải thành, chuyện này lần
đầu tiên xảy ra, đáng giá đứng ở đây quan sát cả đêm không ngủ.
Bọn họ đứng ở trên nhà cao tầng, vừa hay trông thấy ba cái hố to dài gần mười
trượng kia.
Biểu lộ nháy mắt ngưng kết!
"Uy lực một mũi tên của Truy Phong trưởng lão nội môn Thiết Sơn các không ngờ
lại kinh khủng như thế!" Tộc trưởng của một ngụy tứ tinh thế lực đứng xa trông
thấy cảnh tượng như thế không khỏi cảm thán một tiếng.
Một tên Thần Huyền thượng cảnh khác cũng cảm khái theo, nói: "Bọn họ rốt cục
làm gì mà lại khiến cho Truy Phong trưởng lão ra tay, đường chủ của chấp pháp
đường ra tay, khẳng định không chỉ đơn giản là một chấp sự nội môn bị bắt đi
như thế đâu."
Ầm!
Một lão giả bỗng nhiên rút nút hồ lô mạ vàng trong tay, uống một ngụm rượu,
khóe miệng lộ ra một nụ cười khẽ.
"Tóm lại, khẳng định là chuyện không bình thường. Cũng không biết, bọn họ có
thể thoát khỏi tay song hùng của chấp pháp đường là Truy Phong và Khiếu Phong
hay không. Một xa một gần, rất khó thực hiện a."
Theo lão giả mở miệng, đám người không khỏi xem nhìn thêm vị viện trưởng Kỳ
Binh học viện này vài lần.
"Kim Vinh, sao ngươi lại biết Khiếu Phong trưởng lão cũng đến đây?" Một nam
nhân trung niên Thần Huyền thượng cảnh dò hỏi.
"Truy Phong, Khiếu Phong, hai người cho đến bây giờ đều là cùng ra tay. Lần ra
tay gần đây nhất là 50 năm trước, các ngươi đều còn trẻ nên không biết là
chuyện bình thường. Năm mươi năm trước, bọn họ đã có thể hợp lực giết chết
một cái Yêu Vương nửa bước Trấn Nhạc. Yêu Vương, các ngươi chắc biết hết nhỉ,
trong cùng cảnh nghiền ép Nhân tộc chúng ta. Thế nhưng hai vị trưởng lão Truy
Phong và Khiếu Phong ra tay, trong vòng mười chiêu liền thắng. Hiện tại thực
lực của bọn họ, hẳn là không có địch thủ dưới Trấn Nhạc, Sơn Hải thành, có thể
thắng được bọn họ, không đủ một bàn tay."
Kim Vinh biểu lộ có phần nghiêm trọng, lại hớp một ngụm rượu, cười ngạo nghễ.
Hắn là lần đầu tiên kiêu ngạo vì tuổi của mình, bởi vì có thể biết được
những thứ mà những vãn bối này không biết.
...
Bây giờ, ở sâu trong ngõ hẻm.
Ôn Bình đã trở lại bên cạnh Lan Bằng, không còn thấy người được lôi theo mà
trong tay lại thêm một bộ y phục. Tương tự, mặt của Lan Bằng cũng biến hóa trở
thành một gương mặt xa lạ.
"Vốn nghĩ giữ lại một bộ để bản thân chơi đùa, không nghĩ đến lại có đất dụng
võ." Lúc bọn người Lâm Khả Vô mua vòng trắng Hoán Kiểm Hí, hắn thuận tay mua
luôn một đôi, vừa vặn dùng ở trên người Lan Bằng bị phong cấm mạch môn.
"Lan thúc, thay đổi y phục, đi trước." Ôn Bình hất y phục lên, lập tức xoay
người lại, nhìn xem hai tên cường giả nửa bước Trấn Nhạc cảnh đã đuổi tới chỉ
cách có trăm mét.
"Ngay trước lão phu mặt thay quần áo, có ý nghĩa sao?" Lão giả cầm trường kiếm
trong tay đứng chắp tay, ngay ở trăm bước trước Ôn Bình.
Lan Bằng sau khi tiếp nhận y phục, cũng không có thay đổi, mà là kéo xuống
vòng trắng, tái hiện mặt mũi của mình, cao giọng nói: "Ta trở lại cùng các
ngươi, tuy nhiên các ngươi phải bỏ qua hắn."
Đang khi nói chuyện, trong tay chẳng biết lúc nào nhiều hơn một thanh kiếm ——
Chính là vũ khí được lấy ra từ trong Tàng giới của Bạch chấp sự, vốn hắn muốn
mang ở bên người, nhưng lúc này chỉ có thể dùng để tự tử.
Bọn họ không phải là không muốn bản thân chết sao?
Vậy liền lấy cái chết bức bách.
Chỉ cần Ôn Bình có thể bình yên rời khỏi, hắn cũng không đáng kể.
Ầm!
Ôn Bình thuận tiện vung tay đánh lên ót của Lan Bằng khiến hắn ngay cả cơ hội
phản ứng cũng không có, ngã thẳng xuống đất, "Lan thúc, thật xin lỗi, không có
thời gian cùng ngươi lề mề."
Chờ đợi thêm nữa, Trấn Nhạc cảnh đến, vậy coi như thật sự có phiền toái.
Hắn hiện tại không có thủ đoạn giết Trấn Nhạc cảnh.
Lan Bằng sau khi ngã xuống đất, Ôn Bình trực tiếp xé rách y phục có ký hiệu,
muốn thay một bộ mới cho Lan Bằng.
Một màn này, ở trong mắt hai người Khiếu Phong chính là khiêu khích.
"Chấp mê bất ngộ!"
Khiếu Phong hừ lạnh một tiếng, kiếm trong tay kiếm chuyển hướng, trong hai mắt
nổi lên sát ý, cất bước tới trước. Truy Phong thì ở sau lưng giương cung cài
tên, ngân sắc mũi tên nhắm ngay trán Ôn Bình.
Chỉ cần khẽ buông tay ra!
Khoảng cách trăm mét, nửa bước Trấn Nhạc cũng trốn không thoát.
Mà bây giờ, Ôn Bình không hề động, tiếp tục làm việc đang làm của mình, "Các
ngươi trông thấy lại làm sao? Ta sẽ không để các ngươi đi ra ngõ nhỏ, mạng của
hai người các ngươi, liền xem như lợi tức." Nói xong, Ôn Bình bỗng nhiên ngẩng
đầu, đẩy Lan Bằng đã mặc y phục chỉnh tề ra sau lưng mình.
"Chết!"
Khiếu Phong cả người nổ bắn ra mà ra, trường kiếm trong tay đâm thẳng đến phía
Ôn Bình. Như không phải người sau lưng không được giết, hắn thật muốn trực
tiếp chém ra kiếm khí đếm mãi không hết, băm người này.
Kiệt.
Kiệt.
Một tràng cười âm lãnh bỗng nhiên vang lên bên tai, Khiếu Phong cả người sắc
mặt bỗng nhiên biến đổi, một cỗ cảm giác không ổn tự nhiên sinh ra. Cũng chính
là vào thời khắc này, kim sắc mạch khí bắt đầu kịch liệt ngưng kết ở trên
người.
Hắn mong muốn ngưng kết Trấn Nhạc hộ giáp, vậy mà lúc này đã muộn.
Ác Linh kỵ sĩ luôn luôn đứng ở đó.
Một thanh kiếm bùng lên lam sắc hỏa diễm đã trảm xuống dưới, chính là Phi
Tướng Kiếm của Ôn Bình!
Trấn Nhạc hộ giáp chưa thành hình căn bản ngăn không được một kiếm sau khi đã
Địa Ngục hóa, mắt thấy kiếm kia rơi xuống, Khiếu Phong chỉ có thể tận lực di
chuyển thân mình qua một bên khác, đồng thời nhấc kiếm chuẩn bị trở tay đâm
lại một kiếm.
"A!" Sự thật chứng minh, hắn suy nghĩ quá nhiều.
Một kiếm rơi xuống, cánh tay trái của hắn như là nhánh cây bị cắt xuống, lập
tức máu tươi tuôn xối xả.
Cả người lui lại mấy bước, đâm vào tường gạch ở hai bên.
"Khiếu Phong!"
Truy Phong ở sau lưng giật mình, buông thanh tiễn một mực nắm vuốt, chuẩn tâm
vẫn là đầu Ôn Bình.
Vút!
Chỉ trong phút chốc đã biến thành ngân mang lao đến sau lưng Ôn Bình.
CONVERTER: HM... KỶ NIỆM 400 CHƯƠNG THÌ KHÔNG GÌ KHÁC HƠN LÀ CẦU NGUYỆT PHIẾU
ĐỂ TRUYỆN LÊN TOP ĐỀ CỬ. THÁNG NÀY CHẲNG AI ỦNG HỘ, Ế ẨM QUÁ, AHUHU.