Người đăng: ngaythodng
"Đỡ được."
Uyển Ngôn nhoẻn miệng cười.
Mũi thương đâm vào trên vỏ kiếm, tuy lực lượng khổng lồ theo đó vọt tới, thế
nhưng Uyển Ngôn chung quy là chặn. Lập tức muốn kéo giãn khoảng cách, sau đó
rút kiếm đối địch, thế nhưng là lúc mới muốn lui, lại phát sinh biến cố.
"Kiếm chưa ra khỏi vỏ, liền muốn chặn Đoạn Long Thương của ta?" Thanh niên mày
kiếm nhếch lên, lộ ra một tia khinh thường, hiển nhiên là vì Uyển Ngôn nhoẻn
miệng cười nhẹ nhõm.
Đương nhiên, đây không phải là cường giả châm biến kẻ yếu hơn mình, mà là thật
sự xem thường. Bởi vì Đoạn Long Thương chuyên sử dụng để phá phòng ngự, mà một
nữ nhân không hiểu rõ Đoạn Long Thương lại còn đang đắc chí vì ngăn được một
thương của hắn.
Dứt tiếng, thương bỗng nhiên biến hướng, vung lên một phát, sau đó đập xuống,
một mạch mà thành. Mang theo kình phong, để toàn bộ lôi đài lập tức lờ mờ bụi
bẩn, người xem chung quanh thì tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Mà Uyển Ngôn vừa chặn lại pha vung thương kia, tay còn đang giữ ở động tác
trước đó, căn bản không kịp đón đỡ trường thương kia nện xuống. Nàng chỉ có
thể lựa chọn cấp tốc lui lại, may mà sau lưng có hơn hai mươi bước có thể lui.
Thế nhưng, tiết tấu của trận đấu này, hoàn toàn bị thanh niên kia nắm đến
sít sao, một thương này nàng lui cũng trốn không thoát.
Căn cứ theo kinh nghiệm trước đây của nàng mà xem thì chỉ có bỏ một số thứ.
Ầm!
Trường thương nện xuống, nện trên lôi đài phát ra âm thanh lớn, kình phong tản
ra trực tiếp xua tan bụi bẩn trên luận võ đại. Sau đó lại nghe được một cái
tiếng vang, kiếm trong tay Uyển Ngôn bị đánh bật ra rơi xuống dưới luận võ
đài.
"Có ý tứ, dùng vỏ kiếm nhọn đỡ bớt lực lượng Đoạn Long Thương của ta, thừa cơ
lui ra sau." Thanh niên khẽ cười một tiếng, "Tuy nhiên, một người luyện kiếm
như ngươi, kiếm cũng bị ta đánh bay thì sao đánh với ta?"
Thanh niên trầm mặc lại, không động.
Bởi vì hắn cảm thấy trận chiến đấu này đã kết thúc.
Một nữ nhân, luyện thể cao thâm đến đâu cũng không thể nào mạnh hơn nhục thể
của hắn, về phần thực lực tổng hợp chớ nói chi là bằng được hắn khi còn cầm
thương.
"Đầu hàng đi."
Uyển Ngôn không có trả lời, bình tĩnh đứng.
Thế nhưng người ở chung quanh luận võ đài lại là sôi trào.
"Đồ đần mới gọi tên Uyển Ngôn là ai a?" Thanh Y lập tức nhìn sang phía Lâm Khả
Vô.
"Nếu như không phải tên kia, Uyển Ngôn làm sao lại chắp tay nhường tiên cơ cho
người ta, sao có thể thua được?" A Côn sắc mặt có chút âm lãnh, liếc mắt đến
phía đám người phát ra tiếng la.
Nhưng mà, không có kết quả.
Cũng không có phát hiện là ai vừa rồi đang gọi Uyển Ngôn.
"Nội viện không có hi vọng." Thanh niên họ Lâm thở dài, một khi thua, cữu cữu
của A Côn cữu sẽ chỉ có thể để Uyển Ngôn vào ngoại viện. Mà một khi tiến vào
ngoại viện, Thần Huyền cảnh sẽ không thể thu làm đệ tử.
Chuyện hắn làm chẳng khác gì uổng phí công phu!
"Lâm sư đệ, nếu không mua cái a?" A Côn ở một bên vội vàng bày mưu tính kế.
Bách Tông Liên Minh xác thực có quy định, tam tinh thế lực tối đa tuyển một
trăm người. Thế nhưng không có thế lực nào thực sự tuân thủ, một khi thi đấu
tuyển chọn xong xuôi, các đại thế lực liền sẽ liên hệ những người vốn muốn lôi
kéo nhưng do thiếu danh ngạch nên đành phải bỏ qua.
Cứ như thế, liền sinh ra một con đường khác.
Có thể mua danh ngạch!
Tam tinh học viện nội viện, chỉ cần tư chất đạt đến tiêu chuẩn, 50 viên bạch
tinh, là đủ!
"Tự nhiên."
Sư đệ họ Lâm khẽ gật đầu.
Nương theo hai người đối thoại, người cầm thương trên luận võ đài lên tiếng
lần nữa, "Đã không nhận thua, lại ăn ta một thương!"
Mũi thương lắc một cái, tiếng xé gió lập tức xẹt qua bên tai.
Kiếm rơi dưới lôi đài, mà không ai có thể đến gần lôi đài cho nên tự nhiên
không thể ném lên giúp nàng.
Cho nên hắn không có ý định dùng Đoạn Long Thương.
"Xem kia!" Đột nhiên, trong đám người bạo phát ra tiếng của một người, đám
người lập tức thuận theo thanh âm nhìn lại. Nguyên bản kiếm nằm ở dưới đất,
vậy mà trực tiếp ra khỏi vỏ, bay.
Một màn này, người trông thấy kinh ngạc vạn phần!
Khi kiếm bay đến phía Uyển Ngôn, đám người càng là kêu sợ hãi liên tục.
"Nhân kiếm hợp nhất!"
"Chỉ có cảnh giới nhân kiếm hợp nhất mới có thể để kiếm quay trở lại tay."
Một số cao tầng của các thế lực ngồi trên đài vốn không có hứng thú gì với
Uyển Ngôn một lần nữa để ý đến nàng.
Ầm!
Trường kiếm rơi xuống dưới chân Uyển Ngôn.
Uyển Ngôn thuận thế nắm kiếm lên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, lập
tức vung tay lên, mũi kiếm truyền lại một tiếng lệ minh, đúng là thanh âm phát
ra từ kiếm khí kia. Nương theo lấy thanh âm này, Uyển Ngôn mở miệng.
"Toát Thập Tam Kiếm."
Võ pháp viên mãn, ra!
Thanh niên cầm thương nháy mắt sắc mặt đại biến, một thương đâm ra lập tức
muốn thu hồi, thế nhưng là chậm.
Lưỡi kiếm mang theo kiếm khí màu xanh lam chém xuống liên tục mười ba nhát.
Kiếm thứ nhất, thanh niên lui một bước!
Kiếm thứ hai, thanh niên lui thêm bước nữa!
Thương trong tay nghiễm nhiên được sử dụng như tấm thuẫn. Khi thứ mười ba kiếm
rơi xuống, trường kiếm rời khỏi tay, giống như là ngựa hoang thoát khỏi cương
chạy trong đám người, cắm xuống khe hở của gạch trên mặt đất.
"Ta thắng!" Uyển Ngôn kiếm lại khẽ động, đã gác lên cổ thanh niên.
"Thắng!"
"Uyển Ngôn, ngươi quá lợi hại!"
Bọn người Thanh Y lập tức bộc phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Mà người ngồi ở trên đài cao, thật nhiều người đều ưu ái Uyển Ngôn.
"Có thể để kiếm trở lại bên cạnh mình, đây là đụng chạm đến cảnh giới nhân
kiếm hợp nhất không giả, nhưng không có cách để kiếm trở lại trong tay mình,
xem ra nàng cũng không thể làm được chân chính nhân kiếm hợp nhất." Nói chuyện
là một lão ẩu, tu vi Thần Huyền cảnh, cũng là người phụ trách của tam tinh
thế lực đến nơi đây.
"Được rồi, thỏa mãn đi, thiên phú kiếm đạo của nàng này không tồi. Nếu như
mở ra mạch môn, kiếm pháp tất nhiên siêu quần, cảnh giới có thật sự là nhân
kiếm hợp nhất hay không, lại có quan hệ gì."
Lần này, nói chuyện là một thanh niên, cảnh giới tương tự lão ẩu, thế nhưng
hắn là trực tiếp từ trong Tàng giới xuất ra một tấm lệnh bài, đưa tay đưa cho
người hầu ở bên cạnh, "Đi đưa cho người thắng trận ở lôi đài số 3."
"Vâng."
Người hầu lập tức nhảy xuống.
Ngoài ra, còn có mười mấy người cũng đi đến phía Uyển Ngôn.
Nhất tinh thế lực, nhị tinh thế lực biết bản thân không đoạt nổi, cho nên
không có lấy ra đệ tử lệnh.
"Khả Vô sư huynh đây là muốn làm gì?" La Mịch tựa ở trên đài, trong lòng có
chút bất đắc dĩ.
Vạn chúng nhìn trừng trừng, vậy mà ngự kiếm quấy nhiễu tranh tài.
Hắn vì người mình thích, có chút quá mức đi.
Đồng dạng, Dương Hề cũng nhìn ra Lâm Khả Vô mới sử dụng Ngự Kiếm Thuật, nhưng
hắn cũng không có ý tứ gì khác, chú ý chút trực tiếp là dừng lại trên người
Uyển Ngôn, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút.
"Đó chính là nữ nhân mà Khả Vô sư huynh thích, cảm giác bình thường nha, tư
chất kém Nhạc Nhạc thật nhiều đâu."
La Mịch lập tức bó tay rồi.
"Sư tỷ, lời này của ngươi nếu như để cho Triệu Tình sư tỷ nghe thấy, không
biết có trở mặt với ngươi hay không." La Mịch cười ha ha một tiếng, hắn cảm
thấy có khả năng, dù sao Triệu Tình sư tỷ không ít lần "ngược đãi" Nhạc Nhạc
sư huynh bởi vì Dương Hề.
Khi La Mịch lại đưa ánh mắt hướng xuống dưới, trông thấy Lâm Khả Vô đang cố
sức gạt ra khỏi đám người.
Không cần phải nói, hắn biết Khả Vô sư huynh là nhớ nhung đến điên rồi.
Đúng lúc này, Uyển Ngôn đối mặt với mười mấy tấm lệnh bài đột nhiên đưa đến,
có chút không biết phải làm gì.
"Cô nương, nội môn Sơn Lưu tông tam tinh ta hoan nghênh ngươi."
"Thuẫn Kiếm tông chúng ta hoang nghênh ngươi... Cũng là luyện kiếm, Thuẫn Kiếm
tông chúng ra rất thích hợp ngươi."
Một đoàn người mồm năm miệng mười nói xong.
Lâm Khả Vô đã chậm rãi đẩy ra cách Uyển Ngôn chỉ có mấy chục bước.
"Uyển Ngôn!"
Lâm Khả Vô thấp giọng hô lên, mang trên mặt nụ cười tươi rói, phảng phất như
lữ nhân gặp rủi ro trong sa mạc trông thấy ốc đảo.