Người đăng: ngaythodng
Sáng sớm tinh mơ, Sơn Hải thành trở nên ấm áp. Đây là địa phương đầu tiên trên
thế giới này mà Ôn Bình cảm nhận được chênh lệch nhiệt độ cực lớn trong ngày,
ban ngày nhiệt độ hẳn là khoảng 30 độ, mà ban đêm thì có thể xuống dưới 0 độ,
khiến cho nước có thể ngưng kết lại thành một lớp băng thật dày.
Tuy nhiên, chỉ mới sáng sớm được nửa canh giờ, nhiệt độ có thể nhanh chóng
tăng lên mấy chục độ. Loại tốc độ này, rất nhanh, có cảm giác như bản thân
đang ở giữa hai miền băng lửa. Bởi vì canh giờ trước đó, có lẽ ngươi còn đắp
lên một lớp chăn bông thật dày, nhưng chỉ chốc lát, ngươi liền phải thay đổi
lụa mỏng.
Sau khi rời giường, Ôn Bình cố ý dẫn Lâm Khả Vô ba người ăn một chút đặc sản
của Sơn Hải thành.
Nhưng mà Lâm Khả Vô lại không quá quan tâm đến những món ăn ngon đặc sắc này.
"Tiểu tử này, cả hồn cũng mất rồi." Ôn Bình ở một bên bất đắc dĩ bật cười,
nhưng hắn cũng hiểu, biết Lâm Khả Vô muốn kiếm được Uyển Ngôn, sau đó chứng tỏ
tình cảm của mình là xứng với nàng.
Thật ra, hắn cũng muốn cấp tốc tìm được phụ mẫu, tạo lại một mái ấm cho mình,
thế nhưng việc này căn bản không gấp được.
Tiểu di đã là Trấn Nhạc thượng cảnh.
Vậy thế lực liên quan đến phụ mẫu hẳn phải khồng lồ như núi Thái Sơn, trước
mắt hắn không thể chen chân được.
Vân Hải Thương Lam nói tục nói: "Ôn tông chủ, hôm nay có muốn đi xem thi đấu
tuyển chọn một chút hay không? Có thể tới tham gia thi đấu tuyển chọn, chí
ít thập tam trọng cảnh, đồng thời tuổi tác rất nhỏ, nếu như ở tại ba hồ thì
đều là nhất đẳng thiên tài. Có lẽ sẽ xuất hiện một hai người có dị mạch."
Nói thật, hắn thật sự muốn đi xem.
Cũng không phải hắn cảm thấy những đứa bé kia đánh nhau phấn khích đến cỡ nào,
mà là thịnh hội này đáng giá tốn thời gian để đi xem một chút.
"Không được, ta còn có chuyện khác." Ôn Bình lắc đầu, nhã nhặn từ chối lời mời
nhiệt tình của Vân Hải Thương Lam, "Ngươi có thể dẫn bọn người Lâm Khả Vô đi
xem một chút, học tập ưu điểm của những người khác một chút."
"Được thôi, Ôn tông chủ, vậy chúng ta liền đi trước." Nói xong, Vân Hải Thương
Lam đã đứng dậy.
Lâm Khả Vô vội vàng buông đồ ăn trong tay xuống, một tay nắm lấy tay Dương Hề,
nói, "Đi, sư tỷ."
"Ta còn chưa ăn no đâu?" Dương Hề một mặt không tình nguyện.
"Vừa đi vừa ăn... Tông chủ, chúng ta đi trước."
Nói xong, Lâm Khả Vô dắt lấy hai người đi theo Vân Hải Thương Lam lên xe thú,
vội vã không nhịn nổi đi. Ôn Bình tiếp tục ăn hai miếng, thanh toán bữa ăn,
rồi cũng rời khỏi khách sạn.
Ôn Bình tự nhiên là đi tìm người nghe ngóng chuyện về Thiết Sơn các.
Căn cứ phán đoán của hắn, người của Thiết Sơn các hẳn là trợ thủ, không thể
nào thế lực của mẫu thân được, tiểu di có thực lực Trấn Nhạc thượng cảnh kia
chính là minh chứng tốt nhất.
Mà khiến cho một tứ tinh thế lực cam nguyện trợ thủ, vậy khả năng lớn nhất chỉ
có thể là thế lực mà Thiết Sơn các ở dưới trướng.
Tiểu đệ giải quyết vấn đề thay đại ca, tình huống hết sức hợp lý giống như
những gì hắn cùng Bích Nguyệt Phiêu Linh đã suy đoán.
...
Một bên khác, Vân Hải Thương Lam dẫn theo Lâm Khả Vô hai người tới diễn võ
trường, bởi vì là nửa bước Trấn Nhạc cảnh cho nên rất nhanh kiếm được một chỗ
ở trên cao thoải mái nhìn xuống chung quanh diễn võ trường, có trên trăm cái
đài cao, trên đài cao bày biện bàn vuông ghế vuông.
Ở trên cao nhìn xuống, có thể trông thấy toàn bộ diễn võ trường.
"Người thật nhiều a." Sau khi đến nơi, Dương Hề nhịn không được cảm thán, từ
trên cao nhìn xuống diễn võ trường, người vây quanh bên ngoài diễn võ trường
thực sự quá nhiều, hôm qua nàng chen trong đám người nhưng không cảm giác
được có nhiều người như vậy.
Vân Hải Thương Lam cười trả lời, "Thi đấu tuyển chọn hàng năm, người vây xem
chí ít có 10 vạn, thật ra lúc mới bắt đầu thì người không tính là nhiều, chờ
mấy ngày nữa, lại đến xem thi đấu tuyển chọn, bên ngoài diễn võ trường, hẳn là
chỗ đặt chân cũng không còn."
La Mịch ở một bên đặt câu hỏi, "Lão thành chủ, ngài trước kia cũng từng tham
gia sao?"
"Không có, năm xưa ta một mực đi theo phụ thân tu hành, lúc phụ thân còn thì
ta sẽ đi du lịch chung quanh, khi phụ thân ta mất thì ta tiếp quản Vân hải chi
đô." Vân Hải Thương Lam chậm rãi nói.
Nhìn ra được, hắn thích nói những chuyện trước kia của mình cho bọn người
Dương Hề nghe, đồng thời biểu lộ cũng mang theo một chút cảm giác hiểu ra,
giống như trưởng bối đang kể lại sự tích huy hoàng thời tuổi trẻ cho hậu bối
nghe.
Dương Hề hai người vừa nghe Vân Hải Thương Lam kể chuyện xưa, vừa nhìn diễn võ
trường ở phía dưới. Thế nhưng Lâm Khả Vô thì là một người ở một bên, đứng sát
mép hàng rào, hai con ngươi một mực nhìn xuống phía dưới, có thể thấy dược đám
người qua lại hiện trên hai con ngươi.
...
"Uyển Ngôn, cố lên."
Mấy tỷ muội tốt cao giọng hô lên lúc Uyển Ngôn mới cất bước..
Cùng theo tiếng hô của các nàng, đám người chung quanh cũng hô to theo.
Bọn họ cũng là người của Kỳ Binh học viện, quen biết Uyển Ngôn từ nửa tháng
trước. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Uyển Ngôn là người mà Lâm sư huynh
thích, bọn họ nhất định phải cổ động.
"Uyển Ngôn, tất thắng!"
"Uyển Ngôn, tất thắng!"
Trong tiếng hô động viên của bọn họ, Uyển Ngôn từ trong đám người cất bước,
muốn đi lên lôi đài mà vạn người chú mục.
Bỗng nhiên, bên tai truyền lại tiếng nói nhỏ.
"An tâm đi, chỉ cần ngươi thắng đối thủ, cữu cữu ta đáp ứng Tiểu Lâm, nhất
định thu ngươi vào nội viện. Hơn nữa gia hỏa Tiểu Lâm này đã hỏi chuyện giúp
ngươi, vào nội viện, Thần Huyền cảnh trưởng lão trực tiếp thu ngươi làm đệ
tử."
Trong tiếng nói của thanh niên nắm kiếm tên A Côn, thì Uyển Ngôn bước từng
bước một lên trên lôi đài.
Bộ pháp mặc dù chậm, thế nhưng rất kiên định.
Thắng?
Hẳn không phải là vấn đề.
Cho dù có vấn đề, cũng phải kiên trì.
Thắng đối thủ, vậy nàng có thể trở thành đệ tử của Thần Huyền cảnh.
Cũng ngay một khắc này, Lâm Khả Vô đứng ở trên đài cao, hai con ngươi lập tức
tập trung trên người Uyển Ngôn.
Uyển Ngôn mặc dù đổi y phục, cũng xoay lưng lại phía mình, thế nhưng động tác
nhấc chân kia quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa.
Lúc nàng bước đi, một khi khẩn trương sẽ hay lấy đầu ngón tay gãy võ kiếm.
Động tác này, hắn không thể quên được.
"Lão thành chủ, sư tỷ, các ngươi tiếp tục xem... Ta xuống dưới có việc." Nói
xong, Lâm Khả Vô cấp tốc dọc theo cầu thang leo xuống dưới, không cho bọn
người Vân Hải Thương Lam cơ hội gọi mình lại.
"Phiền phức nhường một chút!"
"Thật xin lỗi, xin nhường một chút!"
"Không có ý tứ, phiền phức nhường một chút!"
Lâm Khả Vô bước từng bước một đi đến phía lôi đài chỗ Uyển Ngôn, chen chúc qua
đoàn người, thỉnh thoảng truyền lại tiếng chửi rủa căn bản không ngăn được
hắn. Cho đến khi đứng ở mép lôi đài, hắn rốt cục bình tĩnh.
"Uyển Ngôn, cố lên!"
Lâm Khả Vô cuồng loạn hô to một tiếng.
Khiến cho đám người Kỳ Binh học viện chú ý, cũng khiến cho biểu lộ chăm chú
xem đối thủ của Uyên Ngôn lập tức biến đổi.
"Khả Vô?"
Uyển Ngôn lập tức quay đầu lại.
Trái xem một chút, phải xem một hồi, khi ánh mắt dừng lại trên người Lâm Khả
Vô ở trong đám người, nàng lộ ra dáng tươi cười.
Không nói trước tầng quan hệ yêu đương này, chỉ với quan hệ của hai người, thì
Lâm Khả Vô luôn là bằng hữu tốt nhất của nàng.
Lâm Khả Vô bỗng nhiên xuất hiện ở đây, nàng sao có thể không cao hứng.
"Cẩn thận!"
Ngay lúc lên tiếng, Lâm Khả Vô kinh hô một tiếng, Uyển Ngôn thuận thế quay
lại, chỉ thấy đối thủ đã cầm thương đánh tới phía nàng. Mũi thương điểm trên
mặt đất, bắn tung tóe ra một mảnh hỏa hoa, trong chớp mắt liền đến trước mắt.
"Ăn ta một thương!"
Người kia giận quát một tiếng, thương ra như long, sát chiêu mới ra thì đâm
thẳng đến ngực Uyển Ngôn.
Uyển Ngôn lúc này chỉ có thể nâng kiếm thủ ở trước ngực, bị động phòng ngự.
Bởi vì vừa nãy thất thần khiến đối thủ chiếm được tiên cơ, tiết tấu chiến đấu
cũng bị đối thủ đoạt trước, nàng chỉ có thể chậm rãi tìm cơ hội.
Nếu như đối thủ thấp hơn nàng một cảnh giới, vấn đề này sẽ không tồn tại.
Nhưng mà, đối thủ là một thập tam trọng cảnh lớn hơn nàng một chút, kinh
nghiệm chiến đấu nghiền ép nàng.