Xa Phu Huynh Đệ


Người đăng: ngaythodng

Mặc dù không vui, thế nhưng hắn lại không có cụp mặt xuống, bộ dáng ủ rũ cúi
đầu.

Với hắn mà nói, chí ít đã thấy hi vọng.

Tìm được Uyển Ngôn, đây chẳng qua là vấn đề thời gian.

Vân Hải Thương Lam vỗ vỗ bả vai Lâm Khả Vô, cười nói "Tiểu tử, sẽ có cơ hội.
Thi tuyển chỉ mới bắt đầu ngày đầu tiên, kế tiếp còn có sáu ngày, gần vạn
người chờ đây."

"Ừm."

Lâm Khả Vô khẽ gật đầu.

Một bên Dương Hề, La Mịch, hai người rất tò mò về người mà Lâm Khả Vô muốn
tìm. Lúc ở bên ngoài diễn võ trường, tiếng người ồn ào, hai người vẫn không có
hỏi Lâm Khả Vô muốn tìm người nào.

Hiện tại lên xe thú, yên tĩnh thật nhiều, là thời điểm hỏi.

"Lâm sư huynh, ngươi muốn tìm ai a?"

"Ngươi không phải người của Minh Kính hồ a?"

Hai người lên tiếng hỏi thăm.

Lâm Khả Vô ngượng ngùng cười một tiếng, "Là một người bạn."

"Đúng, bằng hữu... Bằng hữu hắn thương." Vân Hải Thương Lam trực tiếp vạch
trần sự thật, chợt cười ha hả. Chó săn cũng cảm nhận được bầu không khí vui
vẻ, sủa hôi mấy tiếng.

Vân Hải Thương Lam cười muốn đi sờ sờ đầu con chó săn, thế nhưng bị nó huơ
trảo đẩy ra.

"Còn không cho sờ." Vân Hải Thương Lam bất đắc dĩ cười một tiếng, liếc mắt
nhìn con chó vàng có bề ngoài không tương xứng với thực lực này, lại bắt đầu
trêu ghẹo Lâm Khả Vô, "Tiểu tử, chuyện gì đâu mà lại ngại, người ngươi thích ở
Huyền Sắc hồ, đây là chuyện rất bình thường."

"Ha ha... Lão thành chủ nói không sai, chính là người thương." Bị Vân Hải
Thương Lam nói ra chân tướng, Lâm Khả Vô cũng không che giấu.

"Quào, Lâm sư đệ lợi hại, thích nữ hài tử vậy mà ở Huyền Sắc hồ luôn."

Dương Hề lời này chỉ đơn thuần trêu ghẹo.

Bởi vì còn có đoạn dưới.

"Nếu như thế... Lâm sư đệ, ngươi mời chúng ta một bữa cơm đi, sớm chúc mừng
ngươi tìm được người thương."

"Ta đồng ý." La Mịch vội vàng nói tiếp, "Ngươi ở tông môn một mực hô hào mời
khách, chính là không có động tĩnh."

"Chờ sau khi thấy được lại mời."

Lâm Khả Vô nhe răng cười một tiếng, sau đó thó đầu ra ngoài cửa sổ xe.

Trông thấy mấy người còn đang nói líu ríu không ngừng, Ôn Bình mở miệng, "Kiếm
khách sạn ở gần đây ở lại đi, ngày mai đến diễn võ trường cũng thuận tiện...
Vân Hải thành chủ, đi gần nhất khách sạn đi."

"Được."

Vân Hải Thương Lam khẽ gật đầu.

Chỉ chốc lát, xe thú đứng ở bên ngoài một khách sạn tên là Trấn Hồn ốc, Vân
Hải Thương Lam vốn định mở miệng hỏi thăm tiểu nhị ở cổng xem có phòng trống
hay không, kết quả mới hé miệng chưa kịp nói thì tiểu nhị đã trả lời.

"Có phòng!"

Vân Hải Thương Lam lời đến khóe miệng, chỉ có thể nuốt trở vào.

Bất đắc dĩ, chỉ có thể quay đầu lại hỏi thăm Ôn Bình.

"Ôn tông chủ, bằng không thì ở đây đi."

Ôn Bình trả lời, đồng thời cất bước đi xuống xe thú, "Được, chúng ta tối nay ở
lại đây đi."

"Tiền bối mời vào trong." Tiểu nhị lập tức niềm nở tiếp đón, đang lúc Vân Hải
Thương Lam cũng chuẩn bị đi vào, tiểu nhị xoay người lại, "Xa phu huynh đệ,
xe thú ngừng ở hậu viện đi, ta dẫn ngươi đi."

Xa phu?

Vân Hải Thương Lam ngây ra một lúc.

Chợt lông mày run lên, trợn mắt nhìn xem tiểu nhị, tức giận nói "Lão hủ giống
xa phu sao?"

Khí thế của nửa bước Trấn Nhạc lập tức ập tới, giống như Thái sơn đè lên người
tiểu nhị.

Tiểu nhị sắc mặt lập tức trắng bệch, người trong khách sạn nghe thấy động tĩnh
vội vàng chạy ra, một người tiếp nhận xe thú, một người khác vội vàng nói xin
lỗi, "Tiền bối, thật xin lỗi, lời nói vô tâm."

Vân Hải Thương Lam vẫn như cũ căm tức nhìn mấy người.

Bởi vì chưa có một ai gọi hắn là xa phu, chuyện này với hắn chính là một loại
vũ nhục.

Ngay lúc muốn phác tác thì nghe thấy Dương Hề ở bên trong hô một tiếng, "Lão
thành chủ, tông chủ hỏi ngài muốn phòng gì?"

"Mà thôi."

Nghe thấy Dương Hề gọi mình, Vân Hải Thương Lam đành phải áp xuống lửa giận.

Tốn thời gian cùng những người này cũng không có ý nghĩa.

"Hừ."

Hất lên ống tay áo, Vân Hải Thương Lam đi vào trong phòng.

Hắn đi lần này, mấy tên tiểu nhị kia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ
trong lòng đây là tông môn gì a, xa phu không ngờ lại cũng là nửa bước Trấn
Nhạc, đây cũng quá kinh khủng, kém chút xông họa lớn.

"Đi."

"Làm việc."

Mấy người lòng vẫn còn sợ hãi nhanh đi làm việc.

Tuy nhiên, chuyện mặc dù qua, nhưng ký ức hôm nay khiến họ trước khi chết cũng
không quên được.

...

Đêm xuống.

Sơn Hải thành vẫn như cũ chìm trong biển hân hoan náo nhiệt, bởi vì chỉ cần tu
luyện đến luyện thể cảnh thì có thể không ngủ không nghỉ trong bảy ngày, cho
nên ở Sơn Hải thành, tất cả cửa hàng cũng là không đóng cửa.

Lâm Khả Vô bọn họ không giống, sớm nằm ở trên giường chìm vào mộng đẹp.

Ngay nửa đêm trên đường phố, ba tên nữ tử áo xanh chậm rãi đi trên đường phố,
đi lại nhẹ nhàng, tư thái thướt tha. Ba người đều khoảng chừng hơn hai mươi
tuổi, đang tuổi trẻ trung.

Trang sức dưới bóng đêm, ba tên nữ tử áo xanh trông càng xinh đẹp hơn ban
ngày, mà chỉ cần là nữ nhân xinh đẹp thì sẽ có nam nhân ưa thích. Cho nên ở
bên cạnh bọn họ, không thiếu thanh niên tài tuấn.

Một thanh niên mắt ngọc mày ngài tay nắm trường kiếm đang kề bên cạnh một nữ
tử áo xanh. Có lẽ hắn biết nói những chuyện khác không đủ để để hắn tiếp cận
nữ tử, cho nên hắn nói chủ đề cũng là nữ tử không thể không tiếp.

"Thanh Y, ta đã hỏi thăm rõ ràng, ngày mai Kỳ Binh học viện chúng ta tuyển
chọn đệ tử chính là Khuê trưởng lão. Khuê trưởng lão là tam trưởng lão của nội
viện Kỳ Binh học viện chúng ta, hơn nữa còn là cữu cữu của ta."

"Cữu cữu ngươi?" Nữ tử tên Thanh Y hai mắt tỏa sáng, "Vậy ngươi có thể nói tốt
giúp ta không?"

Thanh niêm nắm kiếm khóe miệng lập tức hiện ra một nụ cười mỉm, trong hai con
ngươi lóe lên một tia đắc ý.

"Ta đã nói qua với nàng, ngày mai chỉ cần ngươi vừa vào sân, nàng liền sẽ
tuyển ngươi. Chỉ là nội viện hay ngoại viện, chuyện này vẫn không có quyết
định tốt. Ta không biết tình huống cụ thể của ngươi, không dễ nói với hắn."

"Ta có thể đi vào nội viện, ta mới 26 tuổi đã luyện thể thập tam trọng. Côn
ca..." Giọng nói của nữ tử áo xanh bắt đầu trở nên ôn nhu, đồng thời hai cánh
tay đã níu tay nắm kiếm của thanh niên.

"Chuyện này lát nữa hẵng nói, đợi chút nữa hai ta tìm gian khách sạn, từ từ
nói chuyện này." Thanh niên nắm kiếm không có lập tức hùa theo nàng, nhưng đi
khách sạn này, thâm ý nhưng lớn lắm.

Nữ tử áo xanh ngơ ngác một chút, không có lập tức gật đầu đáp ứng, sau đó
nhếch môi hỏi hai người bạn khác đang nói chuyện vui vẻ cùng nam nhân bên
cạnh, "Tô Nhiên, Uyển Ngôn, các ngươi đi nội viện hay là ngoại viện?"

"Nói nhảm, Uyển Ngôn 24 tuổi, thập tam trọng cảnh, đương nhiên là nội viện a."
Nữ tử tên Tô Nhiên lên tiếng.

Uyển Ngôn khẽ gật đầu.

"Ta ngày mai nhất định sẽ cố gắng, tranh thủ được trưởng lão chọn trúng."

"Cố lên!"

Khi hai nữ động viên lẫn nhau, thanh niên nắm kiếm lên tiếng.

"Tha thứ ta nói thẳng, Uyển Ngôn, tư chất của ngươi là không sai. Thế nhưng
ngươi phải hiểu, người tới tham gia trận tuyển chọn này, tư chất của mỗi người
đều hết sức ưu tú. Tam tinh thế lực này không phải là Minh Kính hồ, nội viện
yêu cầu đệ tử phi thường cao. Ngươi... Thật ra có chút miễn cưỡng."

"Không có việc gì, bao trên người ta, nói cho cùng thì A Côn ta cũng có người
ở Kỳ Binh học viện." Thanh niên đứng ở bên cạnh Uyển Ngôn vỗ vỗ bộ ngực, lớn
tiếng hô lên.

Có loại cảm giác như sợ người khác không nghe thấy.

"Lâm sư huynh."

Uyển Ngôn lập tức vui mừng.

Nàng nhận thức người này đã có nửa tháng, biết hắn là đệ tử nội viện Kỳ Binh
học viện, thế nhưng lại không biết hắn cũng có người ở Kỳ Binh học viện. Nếu
là có người giúp đỡ, vậy vào nội viện sẽ ổn.

Đang lúc nàng chuẩn bị ngỏ ý cảm ơn, Thanh Y ở một bên cười nói "Uyển Ngôn,
thật ra gia hỏa này đã sớm nói với ta rồi. Bảo đảm ngươi tiến vào Kỳ Binh học
viện... Gia hỏa này, bản thân thẹn thùng không dám nói, hiện tại ngược lại trở
nên lớn mật a."

Lời nói của Thanh Y khiến cho mười mấy người đi chung cười vang một trận.

Thanh y, đổi lấy thông hành mười mấy người một trận cười vang.


Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn - Chương #388