Lau Mặt Sàn


Người đăng: ngaythodng

"Một ngày."

Thời gian rất ngắn, tương đương một phần ba mươi của thời hạn nhiệm vụ 30
ngày. Thế nhưng mục tiêu của nhiệm vụ lần này rất phiền phức, cần trăm vạn
người biết đến một tông môn tên là Bất Hủ tông.

Nhưng hiện tại hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ có thể lựa chọn đi
một bước xem một bước, Ôn Bình lập tức ra đưa ra một cái chỉ thị cho hệ thống,
thiết lập mục tiêu thứ nhất của chuyến đi này, "Hệ thống, mục tiêu là Sơn Hải
thành."

Thật ra hắn vốn là không biết nên đi đâu, chỉ cần gặp phải đại thành thì liền
dừng lại.

Về phần Vân Hải Thương Lam có thể trở thành "hướng dẫn viên du lịch" hay không
thì Ôn Bình không quan trọng. Chỉ cần biết Thiết Sơn các ở đâu là đủ, chuyện
hắn muốn biết đợi đến khi Sơn Hải thành lại nghe ngóng cũng không sao.

Nói xong, Ôn Bình trả lại địa đồ làm từ da thú.

Địa đồ của thế giới này được vẽ quá thô sơ, nếu như phải sử dụng nó, tám chín
phần mười là sẽ lạc đường. Hệ thống lại định vị chính xác hơn, cho nên dù là
địa đồ gì đi nữa, ở trong mắt những ngày này thì rất trân quý nhưng ở chỗ hắn
thì chẳng khác gì gân gà.

Theo mệnh lệnh của Ôn Bình, phi chu lập tức xoay chuyển thân thuyền, đi đến
hướng đông bắc. Người ở trên phi chu không nhận ra sự chuyển động này. Vân Hải
Thương Lam sau khi biết được Ôn Bình muốn đi Sơn Hải thành, trên mặt lộ ra vui
mừng.

"Ôn tông chủ, lão hủ biết rất nhiều về Sơn Hải thành. Trăm năm qua, đại khái
có khoảng ba bốn năm là ở trong Sơn Hải thành, nếu như cần, lão hủ nguyện đi
theo Ôn tông chủ tiến đến Sơn Hải thành."

"Ừm?"

Vân Hải Thương Lam làm sao lập tức đổi chủ ý rồi?

Vân Hải Thương Lam vội vàng nói tiếp, "Lão hủ không biết Ôn tông chủ cũng đi
Huyền Sắc hồ, cho nên mới nói để Ôn tông chủ thuận tiện thả ta xuống dưới.
Thực không dám giấu giếm, lão hủ lúc tuổi còn trẻ đã từng là khách khanh lão
sư của một tam tinh học viện, nếu như Ôn tông chủ vào Sơn Hải thành có việc,
lão hủ có lẽ có thể giúp được một chút. Chỉ cầu Ôn tông chủ mang theo ta đi
đoạn đường này, nếu không không có Dực yêu, lão hủ chẳng biết bao giờ mới có
thể đến được Huyền Sắc hồ."

Trong không trung, kia là xa mấy vạn dặm.

Nhưng nếu như đến mặt đất, có trọng sơn trùng điệp ngăn cản, tăng thêm sơn
mạch trải dài không theo một đường thẳng, cuối cùng là mặt hồ mênh mông, chỉ
có thể lựa chọn ngồi thuyền —— Lộ trình kia sẽ chỉ gấp bội.

Bên ngoài rừng rậm cũng là lãnh địa của Yêu tộc, hắn một thân một mình đi qua
như thế, phiền phức tất nhiên không ngừng.

Con đường này, chỉ khi không còn đường nào để đi thì hắn mới chọn.

"Cùng đường?"

"Cùng đường."

Vân Hải Thương Lam lập tức gật đầu, sau đó cảm thấy nói như thế có thể có chút
đường đột, rất có thể để Ôn Bình sinh lòng đề phòng, vội vàng giải thích, "Ôn
tông chủ cứ tự nhiên, lão hủ thật sự muốn đi Sơn Hải thành. Hộ tống đệ tử xảy
ra chuyện, nhất định phải đi Bách Tông Liên Minh truyền tin cho những tông môn
kia, không có ý tứ gì khác. Như nếu không tin, Ôn tông chủ có thể..."

"Bách Tông Liên Minh có thể truyền tin?" Ôn Bình cắt ngang lời của Vân Hải
Thương Lam, phảng phất nghe không hiểu trọng điểm giải thích của Vân Hải
Thương Lam, chuyển đề tài, hé miệng liền nhắc đến chuyện truyền tin, "Các phân
hội Bách Tông Liên Minh có thể truyền tin cho nhau được không?"

"Có thể, chỉ cần Ôn tông chủ muốn, Tín Chuẩn của Bách Tông Liên Minh có thể
lập tức truyền đạt thông tin mà người mong muốn trong khoảng thời gian rất
ngắn." Nghe thấy Ôn Bình hỏi thăm vấn đề khác, Vân Hải Thương Lam nhẹ nhàng
thở ra.

Ôn Bình không có đề phòng mình nhiều thì cũng tốt, có thể tránh cho đến lúc đó
lại xảy ra hiểu lầm gì.

Bây giờ, Ôn Bình thì là trong lòng lặng yên hỏi hệ thống, "Hệ thống, ta có
thể mang thêm một người đi Huyền Sắc hồ sao?"

Mỗi lần nhiệm vụ du lịch đều có nhân số hạn chế, sau khi thăng cấp phi chu mới
có thể mang theo được ba người. Hắn không biết mang theo Vân Hải Thương Lam
thì hệ thống có đưa lệnh cưỡng chế đối phương xuống phi chu hay không, cho nên
tranh thủ thời gian hỏi một chút.

"Chở khách trong thời gian ngắn thì hệ thống sẽ không can thiệp, thế nhưng nếu
như chở khách đi xa, từ trên bản chất đến nói là không cho phép, nhiệm vụ du
lịch chỉ có thể mang theo ba người thông hành."

"Có biện pháp nào sao?" Ôn Bình biết, thêm một người khá am hiểu về Sơn Hải
thành, chuyến này sẽ bớt đi rất nhiều đường quanh co. Vân Hải Thương Lam lại
đúng lúc là người hắn cần.

"Nhiệm vụ du lịch quy định mang theo người ở trong tông môn, mang theo người
ngoài tông môn thì là vi phạm quy củ. 100 giây sau hệ thống sắp mở mở cưỡng
chế na di, đưa người lên phi chu trái phép xuống dưới mặt đất. Đương nhiên,
nếu như túc chủ có thể thuyết phục người phạm quy trở thành người phục vụ thì
sẽ không trái quy củ."

"Người phục vụ?"

"Ác Linh kỵ sĩ, chó săn vì cam đoan an toàn sinh mệnh của túc chủ, là người
phục vụ. Chỉ cần phục vụ túc chủ, lại không thể thiếu, mới có thể được ngồi
trên phi chu trong lúc thực hiện nhiệm vụ du lịch."

"Không thể thiếu, vậy ta để hắn cũng bảo hộ an toàn cho ta, như thế có tính
là không thể thiếu hay không?"

"Không tính. Người này được túc chủ cứu, tính là người được bảo hộ, không thể
sử dụng phục vụ bảo hộ túc chủ."

"Vậy hắn lại có thể làm gì?"

"Túc chủ tự đưa ra quyết định, chẳng qua là có thể không thiếu hay không lại
do hệ thống quyết định. Hiện tại bắt đầu đếm ngược: 99..."

"Không thể thiếu." Ôn Bình cắn môi, hai mắt dò xét trên dưới Vân Hải Thương
Lam, cố gắng trong đầu suy tư thứ bản thân không thể thiếu, "Đúng rồi, lau mặt
sàn có tính không?"

Phi chu đang cần dọn dẹp, trong trong ngoài ngoài đều cần.

Đây coi như là tất yếu đi?

"80..." Hệ thống đếm ngược im bặt mà dừng, "Lau mặt sàn phi chu, thuộc về phục
vụ không thể thiếu. 79..."

"Vậy tại sao lại tiếp tục đếm ngược?"

"Hắn cũng không có bắt đầu tiến hành phục vụ."

"Chậm một chút." Ôn Bình lập tức kết thúc cuộc nói chuyện với hệ thống, ánh
mắt dừng lại trên người Vân Hải Thương Lam, "Vân Hải thành chủ, chở ngươi đi
một đoạn cũng được."

Vân Hải Thương Lam vui mừng, "Đa tạ Ôn tông chủ... Lão hủ cũng là nửa bước
Trấn Nhạc, nếu như ở không trung gặp phải phiền phức, lão phu nguyện là người
xuất thủ trước tiên, hộ tống thuyền bay trên không này, hộ giá mọi người."

Nhưng mà, Ôn Bình trên mặt cũng không có cười ý, cũng không tán thưởng.

Điều này làm cho Vân Hải Thương Lam ý thức được còn một đoạn sau.

"Tuy nhiên... Trên phi chu có một quy củ, cho dù là ta, cũng không thể phá
hư. Mỗi một lần ra ngoài, phi chu chỉ có thể chở 3 vị khách trừ ta ra, cho nên
Vân Hải thành chủ, trong chế độ quy củ, ngươi là không cho phép lên phi chu."

"Ừm?"

Quả nhiên, đây chính là đoạn dưới, thế nhưng Ôn tông chủ chỗ nói cái quy củ
này, để hắn thực sự không hiểu.

Làm gì có loại quy củ này?

Là vì an toàn?

Ôn Bình không để ý đến Vân Hải Thương Lam không hiểu, nói tiếp: "Tuy nhiên,
nếu như Vân Hải thành chủ nguyện ý làm một ít chuyện cho ta cùng phi chu, quy
củ này tự nhiên sẽ vô hiệu với ngươi."

"Ôn tông chủ xin yên tâm, nếu như gặp nguy hiểm, lão hủ sẽ là người đầu tiên
xông lên." Nghe thấy phải làm vài việc, hắn thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không
phải muốn đuổi hắn xuống dưới, cũng không đáng kể.

"Chúng ta không cần ngươi bảo hộ."

"Vậy ý của Ôn tông chủ là?" Vân Hải Thương Lam giật mình ở chỗ cũ.

"Hiện tại trên phi chu của ta chỉ thiếu một người lau mặt sàn, quét dọn vệ
sinh, nếu như ngươi nguyện ý làm thì lưu lại. Nếu như không nguyện ý, sau 40
hô hấp nữa, ta sẽ đưa ngươi xuống dưới."

Nói xong, Ôn Bình trực tiếp lấy ra một chiếc khăn tay —— Thứ này hắn vốn chuẩn
bị sử dụng để rửa mặt.

Nhìn khăn tay, Vân Hải Thương Lam không biết nên nói cái gì, "Lau......
sàn..."

Hắn nhưng là nửa bước Trấn Nhạc.

Lau sàn nhà, đây là công việc của người hầu.

"Ôn tông chủ, không có chuyện khác để làm sao?"

"Hiện tại trên phi chu chỉ thiếu người lau mặt sàn, nếu như Vân Hải thành chủ
nguyện ý làm thì lưu lại. Không nguyện ý, sau 30 hô hấp ta sẽ đưa ngươi xuống
dưới. Ôn Bình ta chưa từng gây khó cho người ta."

Ôn Bình lộ ra vẻ mặt ngươi có làm hay không cũng không sao cả.

"Làm! Làm!"

Vân Hải Thương Lam bất đắc dĩ cười khổ.

Trở lại mặt đất, kia là hạ hạ sách, có lựa chọn tốt, ai nguyện ý đi thực hiện
hạ sách kia.

Thấy Vân Hải Thương Lam có chút không tình nguyện tiếp nhận khăn tay, mấy
người Lâm Khả Vô ở bên cạnh không biết nên nói cái gì.


Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn - Chương #384