Người đăng: ngaythodng
Trong biển mây.
Lý Tiểu nắm chặt lấy cột trụ, nghe thấy tiếng kêu cứu không ngớt bên tai mà
sắc mặt trở nên tái nhợt.
Không có thanh âm của Vân Hải Thương Lam.
Thanh âm cự yêu vẫy cánh cũng mất.
Chỉ còn lại tiếng gào truyền lại từ trên đỉnh đầu, cùng không biết sinh tử
không biết tương lai.
Cạch!
Đột nhiên một tiếng vang thật lớn, nóc quỳnh lâu giống như bị thứ gì xốc lên.
Tiếng kêu thảm thiết lập tức truyền lại liên tiếp, đồng thời nương theo tiếng
gió thét dần dần đi xa, cuối cùng biến mất.
"Chẳng lẽ ta cũng phải chết ở đây sao?" Lý Tiểu nhắm hai mắt, hai tay ôm lấy
cột trụ. Nghe thấy thanh âm quỳnh lâu tan ra thành từng mảnh, không ngừng có
người bị gió cuốn đi, tay của nàng ôm chặt hơn nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, chung quanh đã không có bất cứ thanh âm gì.
Tiếng kêu cứu.
Tiếng thét chói tai.
Đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Sẽ không phải chỉ còn lại một mình ta a?" Lý Tiểu biểu lộ phức tạp, ngẩng đầu
lên nhìn, sàn gác trên đỉnh đầu đã không còn. Có thể thấy rất rõ ràng một con
cự yêu đang gắp lấy yêu thân bay xuống phía dưới.
Ầm!
Chấn động to lớn bỗng nhiên truyền lại, Lý Tiểu vốn tay ôm chặt cột trụ bỗng
nhiên buông ra, cả người trực tiếp bị văng ra ngoài. Không ngừng xoay lộn từ
trên dốc núi xuống phía dưới, thế giới tại lúc này đều phảng phất như xoay
tròn.
Loại cảm giác này rất thống khổ, thế nhưng nàng rất cao hứng.
Bởi vì nàng còn có thể cảm giác được thống khổ, không giống những người khác,
đã chết ở trên bầu trời.
...
Bên trên phi chu.
"Vân Hải thành chủ, kinh hỉ sao?"
Lâm Khả Vô ở một bên cười hỏi một câu, sau đó thì xì xầm giới thiệu Vân Hải
Thương Lam cho Dương Hề hai người, khi biết được Vân Hải Thương Lam là thành
chủ Vân Hải chi đô, Dương Hề hai người đều lộ ra biểu lộ kính sợ.
Nhưng khi trông thấy hắn thời khắc này quẫn bách như vậy, quang hoàn trên
người thành chủ Vân Hải chi đô dường như cũng không phải thật sáng.
So sánh nhau, tông chủ vẫn là "chói sáng" như thế.
Hẳn là nói như thế, bọn họ chưa bao giờ thấy qua ai có khí chất hơn được tông
chủ.
Nghe thấy Lâm Khả Vô nói thế, Vân Hải Thương Lam ngượng ngùng trả lời một câu,
"Xác thực rất kinh hỉ, không nghĩ đến Ôn tông chủ..."
Lúc nói những lời này, Vân Hải Thương Lam nhìn xung quanh.
Hắn xác định đây là một chiếc thuyền —— Bởi vì có buồm, có khoang tàu.
Chỉ là, thuyền này dường như lật đổ nhận biết của hắn, bởi đây là một chiếc
thuyền biết bay.
Quả nhiên!
Ôn Bình đến từ thế lực không đơn giản, giống như những gì hắn đã nghĩ, không
phải là một tông chủ của một tông môn xuống dốc như những gì đối phương đã
thừa nhận.
Hắn hiện tại thật cao hứng, may mắn bản thân từng một lần quen biết gặp gỡ
người như thế, cho nên hôm nay mới sống tiếp được.
Không đợi Vân Hải Thương Lam tiếp tục biểu thị cảm kích, Ôn Bình nhàn nhạt
tiếp một câu, "Chuyện tiện tay thôi, không đáng nói đến. Ta ngược lại muốn
biết Vân Hải thành chủ, ngươi không ở Vân Hải chi đô sao, một mình đến đây làm
gì?"
"Ôn tông chủ... Tạ ơn. Nếu như không phải ngươi, lão hủ chỉ sợ là chắc chắn
phải chết." Vân Hải Thương Lam nhếch miệng lên, lộ dáng cười thảm đạm, "Về
phần đến đây... Cái này nói rất dài dòng. Hiện tại nói cái gì cũng vô dụng,
những hài tử kia đều đã không còn."
"Những người kia là ai?"
"Cũng là thiên tài do các đại thế lực cùng Bách Tông Liên Minh chọn lựa ra,
chuẩn bị đưa đến tứ tin thế lực ở Huyền Sắc hồ tu hành thêm một bước. Những
năm qua cũng là ta hộ tống, không có xảy ra vấn đề gì, nhưng năm nay không ngờ
được Trấn Nhạc Yêu Vương sẽ đích thân ra kiếm ăn..." Nói đến đây, Vân Hải
Thương Lam khóe miệng nổi lên đắng chát.
Hơn ba trăm người a.
Cũng là nhất đẳng thiên tài.
25 tuổi liền bước vào Thông Huyền cảnh khoảng chừng hơn 30 người —— Đây đều là
những người mà các đại thế lực bình thường nâng như nâng trứng hứng như hứng
hoa. Nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này, khiến bọn họ
đều mất mạng.
Tuy nói con đường tu hành, không ai cam đoan bản thân có thể sống lâu, thế
nhưng bọn họ lại chết dưới móng Yêu tộc lúc còn trẻ, hoặc nhiều hoặc ít vẫn là
khiến người cảm thấy có chút tiếc hận.
Khiến cho hắn đau lòng vẫn là đại yêu Khôn Đa theo mình xông xáo nhiều năm,
mấy chục năm nay, hai người giống như là huynh đệ. Thế nhưng hôm nay lại vĩnh
biệt không một nói một lời.
"Vân Hải thành chủ, bây giờ ngươi tính sao rồi?" Hắn cơ bản không biết gì về
Huyền Sắc hồ, Vân Hải Thương Lam không giống, mỗi năm đi, nếu có hắn làm
"hướng dẫn viên du lịch", vậy liền tiết kiệm nhiều việc.
Vân Hải Thương Lam trầm mặc một hồi, lên tiếng trả lời: "Ôn tông chủ thuận
tiện thì cho ta xuống đi thôi. Ta còn muốn đi Huyền Sắc hồ... Chuyện này phải
đi thông báo một chút. Chờ lão hủ từ Huyền Sắc hồ trở về, nhất định sẽ tự thân
bái phỏng Ôn tông chủ, bày tỏ lòng cảm kích."
Nói xong, Vân Hải Thương Lam móc ra một cái bạch sắc tam giác lệnh từ trong
ngực —— Bên trên viết một chữ VÂN.
Vân Hải Thương Lam nói tiếp: "Đây là Thành Chủ Lệnh của lão hủ, Ôn tông chủ
nếu như cần, ở Vân Hải chi đô giống như ta ở Vân Hải chi đô vậy... Mặc dù vật
này không đủ để biểu đạt lòng cảm kích của ta, nhưng còn xin Ôn tông chủ nhận
lấy thứ non nớt này, chờ khi ta từ Huyền Sắc hồ trở về..."
"Đi."
Ôn Bình ngắt lời hắn, cũng không có đi nhận lệnh bài.
Với người khác, lệnh bài kia có thể như trân bảo, thế nhưng với hắn, đối đãi
hắn như thành chủ ở Vân Hải chi đô thì lại làm sao? Cao hơn thân phận tông chủ
Bất Hủ tông của hắn a?
"Không cần lôi ra những thứ đồ chơi hư này, chuyến này ta cũng là đi Huyền Sắc
hồ. Nếu ngươi năm nào cũng đi Huyền Sắc hồ, vậy có một số việc ta muốn hỏi
ngươi." Đến Huyền Sắc hồ, tùy tiện tìm người hỏi cùng hỏi nửa bước Trấn Nhạc
cảnh là hai khái niệm khác nhau, "Chỉ cần ngươi trả lời vấn đề của ta, coi như
ta không có phí công cứu ngươi."
"Ôn tông chủ cũng là đi Huyền Sắc hồ, vậy thì tốt quá." Vân Hải Thương Lam
vui mừng, có cảm giác như tìm được chỗ dựa.
Loại cảm giác này đã không còn xuất hiện kể từ khi hắn tiếp nhận Vân Hải chi
đô cách đây 70 năm.
Lúc hắn nhắm mắt chờ chết, một suy nghĩ bỗng nhiên lóe lên rồi lặn tâm trong
lòng, bây giờ lại hiện lên —— Làm trâu làm ngựa cho người cứu hắn. Nhưng mà
Vân Hải Thương Lam tranh thủ thời gian lắc đầu.
Vội vàng giấu kín ý nghĩ này —— Đương nhiên, hắn nhất định sẽ hết lòng tuân
thủ hứa hẹn này.
Chờ sau khi kết thúc chuyện này, Vân Hải chi đô sẽ quy hàng!
"Ôn tông chủ, ngài nói thẳng đi, biết gì nói nấy."
Ôn Bình không biết suy nghĩ hiện tại của Vân Hải Thương Lam, trực tiếp mở
miệng hỏi: "Ta muốn biết, Thiết Sơn các ở đâu?"
"Thiết Sơn các..."
Vân Hải Thương Lam lập tức tìm trong đầu những ký ức liên quan đến Thiết Sơn
các.
"Ôn tông chủ, ngươi nói là tứ tinh tông môn Thiết Sơn các a?"
"Ừm."
Ôn Bình vui mừng, thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên giống như hắn nghĩ, Thiết
Sơn các là tứ tinh thế lực.
Vân Hải Thương Lam biết nó, vậy khẳng định biết nó ở đâu.
Vân Hải Thương Lam nói tiếp: "Lão hủ nhớ kỹ Thiết Sơn các ở Sơn Hải thành, ở
chỗ ta có một phần địa đồ Huyền Sắc hồ... Sơn Hải thành chính là ở đây, phía
tây nam Huyền Sắc hồ."
Nói xong, Vân Hải Thương Lam lấy ra một tấm địa đồ bằng da thú từ trong Tàng
giới, chỉ trỏ.
"Ôn tông chủ nếu như cần, bản đồ này coi như tặng ngươi là quà cảm tạ." Địa
đồ khó lấy hơn Tuyền Qua Đồ, thế nhưng so với ân cứu mạng của Ôn Bình, thứ này
đưa ra ngoài cũng không có gì.
Ôn Bình tiếp nhận địa đồ bằng da thú, hai mắt tường tận xem xét địa đồ, chợt ở
trong lòng lặng yên hỏi hệ thống.
"Hệ thống, đi Sơn Hải thành phải bao lâu?"
"Sau khi đến Huyền Sắc hồ sẽ phải tốn thêm một ngày." Hệ thống trả lời.