Còn Sống, Quan Trọng Hơn Hết Thảy


Người đăng: ngaythodng

Nương theo tiếng rống to, tiếng gầm gừ bắt đầu khuếch tán lan ra chung quanh
giống như gợn sóng, xua tan mây mù trên bầu trời.

Mây mù tiêu tán, lộ ra chính là con Dực tộc Yêu Vương đang rống kia, nó đang ở
ngay trên đỉnh đầu con cự yêu chở quỳnh lâu. Giống như mây đen che phủ ánh
nắng rực rỡ.

Đó là một con hắc điểu.

Giống diều hâu.

Giống quạ đen.

Tóm lại giống hết tất cả nhưng lại cũng đều không giống.

Nó cứ như thế giãy cánh chậm rãi bay xuống, mục tiêu rất rõ ràng, chính là con
cự yêu chở quỳnh lâu.

"Tông chủ, ngài xem kia." Trong hai mắt Lâm Khả Vô lóe ra vẻ kinh ngạc, người
đứng trên boong thuyền, một tay cầm chặt lấy mạn thuyền, một tay khác nhịn
không được giơ lên chỉ con Dực tộc Yêu Vương kia.

"Thật lớn a."

"Đã gần như trăm trượng đi."

Dương Hề hai người đứng trên boong thuyền, nhịn không được cảm thán liên tục.

Hai người đều thấy qua Thần Huyền cảnh đại yêu, thân thể khổng lồ tựa như là
mây đen giăng khắp trời. Mà khi trông thấy Dực tộc cự yêu này, thì cảm giác
giống như đang đứng dưới núi cao.

"Tông chủ, chúng ta xác định trực tiếp xuyên qua?" Lâm Khả Vô ngược lại không
lo lắng cách làm Ôn Bình là sai, bởi vì tông chủ chưa bao giờ làm chuyện hồ
đồ, "Tông chủ, ngài không phải sẽ đi giúp..."

Nói được một nửa, thấy Ôn Bình không có phản ứng lại hắn, Lâm Khả Vô đành phải
ngượng ngùng im miệng, tự mình nhìn mình.

Ôn Bình đương nhiên sớm đã trông thấy Trấn Nhạc Yêu Vương ẩn trong tầng mây,
khi nó hiện ra thân thể, hắn vẫn còn có chút kinh ngạc. Bởi vì dù sao thì đây
cũng là lần đầu tiên hắn tận mắt thấy Trấn Nhạc cảnh Yêu Vương.

Yêu Vương ở cấp bậc này, thời gian sống chí ít phải hơn 300 năm, nó nếu như để
mắt đến con mồi nào, với kinh nghiệm 300 trăm năm đi săn của nó, hẳn không có
khả năng để cho con mồi chạy trốn.

"Khôn Đa, mau trốn!" Hiển nhiên, khi Trấn Nhạc cảnh cự yêu hiện ra, Vân Hải
Thương Lam không còn hào khí như ban nãy, lập tức mở miệng nói cự yêu chở
quỳnh lâu trốn nhanh, không cần để ý đến bất cứ thứ gì.

Cự yêu bỗng nhiên vỗ cánh mấy lần, đánh bay hơn mấy trăm con Dực yêu dây dưa ở
chung quanh, sau đó đột ngột thu hồi hai cánh, lao xuống dưới giống như mũi
tên, không còn để ý đến an nguy của những người trong quỳnh lâu.

"Cứu mạng!"

"Ai tới cứu ta."

Bên trong quỳnh lâu, tiếng kêu to không dứt bên tai.

Thế nhưng con cự yêu tên là Khôn Đa này của Vân Hải Thương Lam lại không hề
bận tâm, tình cảnh ở bên trong quỳnh lâu, bọn họ va phải địa phương nào, bị
thứ gì đè lên... Những chuyện đó đều không quan trọng.

"Yêu Vương làm sao lại ra kiếm ăn." Vân Hải Thương Lam nắm lấy lông cự yêu lúc
lao xuống dưới sắc mặt rất khó coi. Hắn bây giờ căn bản không có cách xác định
bản thân có thể mang nhóm thiếu nam thiếu nữ này rời khỏi đây một cách bình
yên được hay không, hắn hiện tại chỉ hi vọng trong những người này có một bộ
phận có thể sống được là được rồi.

Không phải chết hết, đó chính là may mắn lớn nhất.

Vậy hắn coi như cũng có một câu trả lời cho Bách Tông Liên Minh, cho những tứ
tinh tông môn kia.

"Chạy?"

Bỗng nhiên, Trấn Nhạc Yêu Vương trên đỉnh đầu mở miệng nói tiếng người, lại
còn là ngữ khí mang theo một phần khinh thường.

Cự yêu chở quỳnh lâu lao xuống dưới với tốc độ rất nhanh, nhưng con Dực tộc
Yêu Vương miệng nói tiếng người lại đuổi càng nhanh. Nếu như một bên là mũi
tên rơi xuống, như thế một bân khác chính là lưu tinh (*sao băng).

Vút ——

Chỉ là trong nháy mắt, liền đã đến bên cạnh.

Chỉ trong phút chốc, ba đạo hắc mang bỗng nhiên xẹt qua trời cao, rơi xuống
giống như ba đạo đao mang, lướt qua phía sau con cự yêu chở quỳnh lâu, xuyên
qua bụng, mạnh mẽ bức cho thân thể con cự yêu phải dừng lại.

"Khôn Đa!"

Vân Hải Thương Lam hô lớn một tiếng, bởi vì cự yêu đồng bạn của mình đã không
còn động tĩnh.

Hắn đã nghĩ sẽ không trốn thoát được.

Nhưng không nghĩ đến, ngay cả cơ hội bỏ trốn cũng không có.

Yêu thân không lồ tách thành hai đoạn theo tiếng hô của hắn, một đoạn mang
theo quỳnh lâu rơi xuống mặt hồ, đoạn còn lại mang theo Vân Hải Thương Lam rơi
xuống một cái đảo ở trên hồ.

Rơi xuống mặt đất ở độ cao ngàn trượng, hắn làm nửa bước Trấn Nhạc cũng sẽ
chết.

Về phần những tu sĩ luyện thể lẫn Thông Huyền cảnh ở bên trong quỳnh lâu kia
thì lại càng không cần phải nói, cơ hội sống sót gần như là không. Tuy nhiên,
cảnh tiếp theo con Trấn Nhạc Yêu Vương kia đột nhiên lao xuống theo, móng vuốt
bắt lấy một đoạn yêu thân chở quỳnh lâu kia.

Trấn Nhạc Yêu Vương sau khi bắt được một đoạn yêu thân, cũng không có tiến
hành truy kích lên thân Khôn Đa, mà là phái ra một ngàn Dực tộc đại yêu chen
lấn nhau đến chia sẽ đoạn yêu thân kia cho tộc nhân.

Vân Hải Thương Lam bây giờ sắc mặt như tro tàn, nắm lấy lông vũ không thả,
không lựa chọn xuất thủ phản kích, chỉ có thể nhìn mặt đất cách mình càng ngày
càng gần —— Thời khắc này, hai chữ tử vong đã kề sát phía sau lưng.

Lúc này, hắn lựa chọn nhắm mắt lại.

Nghênh đón tử vong đến.

Cũng ngay lúc hắn nhắm mắt lại, một ý nghĩ hoang đường chợt lóe lên trong đầu
—— Nếu như có người có thể đến cứu hắn một mạng, nửa đời sau làm trâu làm ngựa
cũng nhận —— Còn sống, quan trọng hơn hết thảy.

"Tông chủ, cứu sao?" Phi chu đang bay đuổi theo đoạn yêu thân rơi xuống kia,
Lâm Khả Vô đã đưa tay ra ngoài. Chỉ cần lúc tiếp cận giang tay ra, thì có thể
đỡ Vân Hải Thương Lam lên phi chu.

"Kéo hắn lên." Ôn Bình khẽ gật đầu, chợt nhìn sang Trấn Nhạc Yêu Vương dắt một
đoạn yêu thân khác không có vào trong mây.

Những người bên trong quỳnh lâu kia sinh tử khó nói, tám chín phần mười là
không sống nổi nữa, có thể cứu Vân Hải Thương Lam cũng không tệ. Vân Hải
Thương Lam, chỉ là thuận tay, vẫn là có thể cứu một chút.

Đột ngột, một tiếng giận mắng vang tận mây xanh.

Vân Hải Thương Lam không cam lòng mở mắt ra.

"Lão tử giết chết các ngươi."

Trên khuôn mặt già nua của Vân Hải Thương Lam lộ ra vẻ phẫn nộ trước khi chết
cũng phải kéo theo một cái đệm lưng, hai cái mạch môn đồng thời rung động, ở
giữa không trung trực tiếp ngưng hiện ra hơn trăm ngàn thủy tiễn.

Sau một khắc, những thủy tiễn này ập đến phía đỉnh đầu của lít nha lít nhít
Dực tộc đại yêu đang đuổi đến.

Ba bốn tiễn liền có thể giết chết một con Dực tộc đại yêu.

Hơn ngàn thủy tiễn ập đến, lập tức khiến cho liên miên bất tận Dực tộc đại yêu
rơi xuống dưới.

"Bắt lấy ta!" Đột nhiên, Vân Hải Thương Lam nghe được bên tai truyền lại một
giọng nói.

Hắn tưởng đâu mình nghe nhầm, không có đi để ý đến.

Thế nhưng là trông thấy một tay bỗng nhiên xuất hiện, cũng hướng đến phía hắn,
Vân Hải Thương Lam biểu lộ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất —— Hắn đưa
tay bắt lấy bàn tay hắn nhìn thấy kia giống như muốn nắm lấy dây leo trên vách
đá.

Khi hai cánh tay bắt cùng một chỗ, Vân Hải Thương Lam trực tiếp bị Lâm Khả Vô
dùng sức kéo một cái, kéo vào trong phi chu.

Ầm!

Sau khi vào trong phi chu, Vân Hải Thương Lam đâm vào trên mạn thuyền, cả
người bỗng nhiên bắt lấy mạn thuyền đứng dậy.

"Ôn tông chủ!"

Trông thấy mặt Ôn Bình, Vân Hải Thương Lam biểu lộ lập tức vừa mừng vừa sợ.

Mừng chính là bản thân an toàn.

Sợ là không ngờ Ôn Bình tông chủ Bất Hủ tông lại cứu mình.

Ôn Bình mỉm cười, ngẩng đầu lên tiếng chào, "Vân Hải thành chủ, đã lâu không
gặp."

"Đa tạ ân cứu mạng của Ôn tông chủ." Nói xong, Vân Hải Thương Lam lập tức nhìn
ra ngoài, lít nha lít nhít Dực tộc đại yêu kia bây giờ đang ở chung quanh bầu
trời tìm kiếm tung tích của hắn.

Thế nhưng là hắn đã ở cách bọn hắn ngoài ngàn mét.

Điều này khiến cho trái tim bấp bênh bên bờ sinh tử của hắn cũng dần bình yên
lại, thở phào nhẹ nhõm.

"Cửu tử nhất sinh a."

Ầm!

Vân Hải Thương Lam không để ý đến uy nghiêm của Trấn Nhạc, như một tiểu dân
tỉnh lẻ đặt mông ngồi trên boong tàu.

Sau đó, ánh mắt của hắn bắt đầu quét qua người mấy người Lâm Khả Vô, hắn từng
gặp Lâm Khả Vô, hai người Dương Hề thì lạ mặt, tuy hiện tại hắn không có tâm
trạng đứng dậy chào, thế nhưng vẫn lên tiếng chào ba người.


Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn - Chương #382