Di Thiên Tông Lý Tiểu


Người đăng: ngaythodng

Lúc chạng vạng tối, Thính Vũ các hoàn thành thăng cấp.

Sau khi thăng cấp hai lần Thính Vũ các thì Ác Linh kỵ sĩ đã có sức mạnh của
nửa bước Trấn Nhạc, về phần nội trí thương điếm thì không thể đổi mới ra thứ
gì, chỉ có tăng số lượng mua được Kiến Mộc Thụ Chủng mỗi ngày.

Tuy nhiên Ôn Bình cũng không thất vọng về chuyện này, sau khi thêm chút lục
dịch cùng Hỏa Linh Tinh cho điện thủ, còn chưa tới lúc nửa đêm hắn cũng đã đến
Nhiễu sơn.

Lại an bài tu hành nửa tháng một tháng xong xuôi, cuối cùng căn dặn tất cả
trưởng lão vài câu, khi cách nửa đêm còn một canh giờ thì điều khiển phi chu
rời khỏi Nhiễu sơn. Bởi vì lần này nhiệm vụ thời gian ngắn ngủi.

Chuyện lần này hắn muốn làm và bắt buộc phải làm thật sự rất nhiều.

Sau khi Ôn Bình rời đi, chúng đệ tử ngượng ngùng trở lại Khu ký túc xá.

Sáng sớm hôm sau, mọi người vẫn là tu hành như thường lệ, chỉ có Phong chi cốc
không thể mở ra khiến đám người cảm thấy thiếu một chút gì đó. Lúc đang
chuẩn bị ăn điểm tâm, Long Kha cất bước đi vào phòng bếp.

"Triệu khách khanh."

"Triệu khách khanh, sớm."

Đám người vội vàng chào hỏi.

Long Kha đều gật đầu chào, liếc mắt nhìn hồng mễ tỏa hương trong nồi, chợt
hỏi: "Tông chủ đâu?"

Kiên cường của ngày hôm qua bây giờ không còn sót lại chút gì.

Bởi vì nàng thực sự không nhẫn nhịn được nỗi thống khổ khi có thứ tốt ở trước
mắt lại không ăn được.

Mùi thơm này một khi lan tỏa, lòng của nàng căn bản là không an tĩnh được.

Không phải chỉ một cái chén a?

Cùng lắm thì bồi thường một viên bạch tinh, một viên không được thì hai viên.

Chiêm Đài Thanh Huyền vội vàng trả lời, "Triệu khách khanh, đêm qua tông chủ
rời khỏi Bất Hủ tông, phải sau một tháng mới có thể trở về. Ngài nếu có gì cần
hỗ trợ thì có thể nói với ta."

"Hắn đi ra ngoài?" Long Kha lập tức vui mừng, vậy không phải hiện tại nàng lớn
nhất ở tông môn a? Vậy còn ai có thể hạn chế nàng ăn hồng mễ, "A, biết, có
việc ta sẽ nói cho ngươi. Đúng rồi, hắn đi đâu, sao đi một tháng lâu như thế."

Câu cuối cùng này là chỉ thuận miệng hỏi một chút, nàng mới không quan tâm Ôn
Bình rốt cục đi đâu.

Nhưng mà Chiêm Đài Thanh Huyền lại không biết nàng chỉ là thuận miệng hỏi một
chút, còn tưởng rằng Long Kha là thật muốn biết.

Lập tức trả lời: "Tông chủ hắn nói muốn đi một chuyến đến Huyền Sắc hồ, nhanh
nhất cũng phải nửa tháng mới có thể trở lại."

"Huyền Sắc hồ?" Long Kha sắc mặt khẽ biến, rồi lại ngắm nhìn các trưởng lão ở
chung quanh một chút, "Huyền Sắc hồ cách nơi đây hơn mười vạn dặm, trên
đường có rất nhiều nguy hiểm, một mình hắn đi đến đó làm gì?"

"Tông chủ mang theo ba người đệ tử đi, Lâm Khả Vô, Dương Hề cùng La Mịch đều
đi theo."

"Cái này không hồ nháo sao?"

Đi địa phương xa như thế, chỉ mang ba tên đệ tử?

"Đây là thói quen của tông chủ, mỗi lần đi ra ngoài du lịch đều thích mang
người đi. Nhưng mà Triệu khách khanh yên tâm, tông chủ không có việc gì. Tông
chủ cũng không phải lần đầu tiên ra ngoài du lịch..."

Chiêm Đài Thanh Huyền lộ ra ý cười trả lời, có lẽ nàng cảm thấy dùng nụ cười
để giải thích mới có thể khiến người ta tin tưởng hơn.

Long Kha lúc này trầm mặc, không có đi để ý đến Chiêm Đài Thanh Huyền, lông
mày bỗng nhiên run lên, thì thầm một câu, "Huyền Sắc hồ... Hắn đi đến đó làm
gì... Một tháng sau trở về, hẳn là cũng chỉ có thể đi tản bộ quanh một vòng
rìa Huyền Sắc hồ đi."

Nghĩ đến đây, Long Kha thở phào nhẹ nhõm.

Chợt rất tự nhiên ngồi xuống, lập tức lộ ra cách nói của một tiểu di.

"Hoài Diệp, xới hồng mễ!"

Ôn Bình không có ở đây, hôm nay nàng nhất định phải ăn đủ.

Một chén?

Hai chén?

Đây đều là thức nhắm khai vị.

Nhưng lại nghe thấy Chiêm Đài Thanh Huyền ở bên cạnh nói: "Triệu khách khanh,
tông chủ đã thông báo, hôm nay ngài không thể ăn hồng mễ... Bằng không đợi khi
hắn trở về, sẽ trực tiếp trục xuất ngài khỏi Bất Hủ tông."

"Trục xuất... Tiểu tử này."

Tay cầm đũa của Long Kha dừng hẳn lại.

Những người khác nói loại lời này nàng không tin, nhưng Ôn Bình nói thì nàng
không thể không tin, bởi vì Ôn Bình giống như không biết Trấn Nhạc cảnh là
khái niệm gì, cho tới bây giờ cũng chưa hề khách khí đối tốt với nàng.

Nghĩ đến đây, Long Kha hận hận bỏ đũa xuống.

Đồng thời, nàng thề ở trong lòng.

Đến tương lai có một ngày, khi bản thân có thể lộ ra thân phận cho Ôn Bình
biết, nhất định phải để cho bản thân làm một trưởng bối đầy quyền lực —— Hung
hăng chỉ điểm Ôn Bình một lần, giúp hắn rèn luyện linh thể.

...

Lại nói Ôn Bình.

Trải qua một đêm phi hành, lúc sắc trời sáng tỏ thì phi chu đã ra khỏi Đông
hồ, chuẩn bị xuyên qua Minh Kính hồ.

Lại đi đến phía trước, còn có chín vạn dặm, Ôn Bình không có ngồi mãi trong
khoang thuyền, hắn thích tựa trên mạn thuyền quan sát phía dưới, nhìn bầu trời
ở đằng xa. Với hắn, dạng này mới có thể xem là nhìn qua thế giới này.

Gâu!

Gâu!

Chó săn chạy tới chạy lui trên boong thuyền, đuổi theo Dương Hề.

Mà Lâm Khả Vô cùng La Mịch, thì giống như Ôn Bình, tựa trên mạn thuyền, nhưng
bọn họ lại rất cuồng nhiệt hưng phấn. Loại cảm giác hưng phấn này, thật ra
giống như lần đầu tiên loài người lên trên trời.

Ai cũng muốn đi thế giới bên ngoài nhìn xem.

Thế nhưng là thế giới này rất lớn, mà chỉ có duy nhất Dực tộc đại yêu mới có
thể vượt qua sông núi ao hồ.

Chín thành chín người, cả đời chỉ có thể ở một địa phương, cho dù là người
thích du lịch xông xáo khắp nơi, cũng cơ bản không ra khỏi một hồ. Bởi vì
hung hiểm được giấu trong thổ địa dưới chân.

Cứ như thế, bất tri bất giác phi chu đã phi hành trên bầu trời được ba bốn
ngày, đã bay qua Vân Hải chi đô. Khi Ôn Bình báo cho mọi người biết sắp đến
gần Huyền Sắc hồ, Lâm Khả Vô bỗng nhiên thay đổi trạng thái.

Không còn tựa trên mạn thuyền, mà là vào trong khoang thuyền, không biết là đi
làm cái gì.

"Tông chủ, Lâm sư đệ sao thế?" Dương Hề làm nữ hài tử, phi thường mẫn cảm với
biểu lộ cảm xúc, sau khi phát giác được biến hóa trong cảm xúc của Lâm Khả Vô
thì còn định đi theo sau hỏi một chút.

Ôn Bình trả lời, "Đều nói gần hương tình càng e sợ, Khả Vô đây là sợ nhìn thấy
người mình yêu thích."

La Mịch ở một bên vội vàng mở miệng, "Tông chủ, người Lâm sư đệ thích ở Huyền
Sắc hồ?"

"Ừm."

Ôn Bình khẽ gật đầu.

Hắn ngược lại là hi vọng chuyến này đừng gặp phải Uyển Ngôn, nếu không có thể
sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của Lâm Khả Vô.

Bởi vì tình yêu luôn luôn tàn khốc, sẽ không thuận buồm xuôi gió.

Người mà ngươi thích có lẽ sẽ thích người khác.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là đoán mò —— Hắn cũng muốn trông thấy kết cục tốt
đẹp —— Điều này cũng giống như việc hắn hi vọng phụ thân của mình bình an vô
sự ở Huyền Sắc hồ.

...

Trong biển mây.

Một con Dực tộc đại yêu sau khi giương cánh dài gần trăm mét đang bay xuyên
qua biển mây, ở sau lưng của nó dựng thẳng một quỳnh lâu. Quỳnh lâu cũng
nương theo Dực tộc cự yêu cũng ở trong biển mây một hồi xuất hiện, một hồi
biến mất.

Ở bên cạnh hành lang quỳnh lâu, bây giờ đứng đầy thiếu nam thiếu nữ tuổi tác
chỉ chừng mười bảy mười tám.

Bọn họ đang trò chuyện.

Bọn họ đang cười đùa.

Mà ở một cái góc rẽ, một vị nữ hài trầm mặc ít nói lại bị người vây quanh,
người bên cạnh đều muốn nói chuyện cùng nàng, đều muốn kết giao bằng hữu
với nàng —— Chí ít thì cũng nhìn ra được từ giọng nói lần thần thái của những
người kia.

"Lý Tiểu sư tỷ, lần này đi Long Thần môn, nghe nói ngươi có thể trực tiếp
gia nhập nội viện. Ngày sau phải chiếu cố chúng ta nhiều hơn a." Ở bên cạnh,
một thiếu nữ mắt long lanh nước mở miệng nói ra.

Lý Tiểu không để ý đến nàng, mà là nhìn xem phương xa.

Bởi vì với nàng, đây là một khởi đầu mới, Di Thiên tông không còn, nàng có thể
lựa chọn một cuộc sống mới.

Đi Huyền Sắc hồ tốt hơn ở Di Thiên tông!

Cho nên nàng không muốn lại có thêm bất cứ mối quan hệ nào với người của Minh
Kính hồ, cũng sợ bọn họ đều sẽ gia nhập Long Thần môn.


Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn - Chương #380