Người đăng: ngaythodng
"Phá hư tông môn của công... Hôm nay không có cơm ăn. Nếu có lần thứ hai, trực
tiếp trục xuất Bất Hủ tông." Ôn Bình hờ hững mở miệng.
"Đây chỉ là một cái chén!"
Long Kha bỗng nhiên đứng dậy.
Cặp mắt trong trẻo lạnh lùng kia nhìn chằm chằm Ôn Bình, đương nhiên, đây
không phải là sát ý, mà là đang phẫn nộ đứa cháu này của mình.
Điệt tử này sao lại không khiến người khác ưa thích như thế?
Chẳng phải chỉ bóp nát một cái chén thôi sao?
"Triệu khách khanh, bớt giận... Tông chủ không phải ý tứ này, ngài ngồi xuống
trước, uống chén nước bớt giận."
"Tông chủ hắn tuy nói năng chua ngoa nhưng lòng lại như đậu hũ. Ngài không cần
quá để ý..."
Chiêm Đài Thanh Huyền bọn họ vội vàng đi lên khuyên bảo Long Kha, tính toán
hóa giải loại xấu hổ này, dù sao bọn hắn cũng nhận ra ngay sự phẫn nộ từ trong
ánh mắt của Long Kha, căn bản sẽ không liên tưởng đến những thứ khác.
Lúc này, Ôn Bình đột nhiên vỗ trán một cái, nói: "Không có ý tứ, ta nói
sai..."
Nghe được câu này, Chiêm Đài Thanh Huyền lập tức thở phào một hơi.
Như trút được gánh nặng.
Nàng liền sợ tông chủ và Triệu khách khanh xảy ra mâu thuẫn, sau đó diễn hóa
thành một trận tranh chấp không đáng có.
"Triệu khách khanh, ngài xem, tông chủ quả thật nói năng chua ngoa..."
Nhưng nói đến một nửa, im bặt mà dừng.
Bởi vì bị Ôn Bình cướp lời.
"Ta nói sai, không phải hôm nay, mà là ngày mai." Ôn Bình liếc nhìn bầu trời
đen như mực ngoài cửa sổ, "Hôm nay đã trôi qua, đợi ngày mai... Hoài Diệp,
ngày mai không cần nấu cơm cho Triệu khách khanh."
"Tiểu tử ngươi..."
Long Kha vốn là biểu lộ thoải mái đôi chút, nhưng đến khi nghe thấy bốn chữ
không có ý tứ thì lập tức trở nên cứng ngắc.
Thấy biểu lộ của Long Kha ngưng lại, Ôn Bình vội vàng ăn một ngụm cơm cuối
trong chén, dứt khoát dùng tay lau miệng, sau đó buông đũa, không cho Long Kha
thời gian giải thích phản bác.
"Xem Tru Tiên, không nên quá muộn." Để lại một câu nói như vậy, Ôn Bình lập
tức đi xuống lầu.
Vốn hắn muốn đi nhanh một chút tránh cho tiểu di của mình đuổi kịp, thì lại
nghe thấy phía sau truyền lại tiếng nói.
"Không ăn thì không ăn!"
"Ngươi tưởng ta thích hồng mễ này lắm sao?"
Nghe thấy hai câu nói tức giận này, Ôn Bình chỉ là cười nhạt một tiếng.
Không nghĩ đến tiểu di của mình lại có cái tính cố chấp này, đến vậy rồi mà
cũng không lôi ra thân phận trưởng bối của bản thân.
Điều này khiến cho Ôn Bình đang đi đến phía Khu ký túc xá lâm vào trong trầm
tư. Tiểu di của mình đến đây có mục đích gì? Nàng rốt cục muốn làm cái gì?
Nàng cũng là Trấn Nhạc thượng cảnh, vậy gia tộc của mẫu thân sẽ là thế nào?
Nghi vấn sinh ra trong lòng, thế nhưng dường như không sờ được đáp án. Bởi vì
tiểu di này của mình một mực ẩn giấu thân phận của bản thân. Tính cách của
Trấn Nhạc cảnh khác ra sao hắn không biết, nhưng tiểu di chưa từng thực sự tức
giận vì quy củ của Bất Hủ tông, nếu để cho Trấn Nhạc cảnh khác nhập tông, đoán
chừng bọn họ sẽ chịu không nổi a?
Cứ như thế, Ôn Bình biết rõ có hỏi cũng sẽ như không hỏi.
"Hệ thống, Thính Vũ các còn bao lâu nữa mới thăng cấp xong?"
"Còn cần 23 giờ."
"Nhanh."
Chờ sau khi Thính Vũ các thăng cấp xong, Ôn Bình muốn đi tiếp một chuyến đến
Vân Hải chi đô.
Đừng xem trên người hắn hiện tại có sấp sỉ 2000 viên bạch tinh, thế nhưng
thăng cấp Thính Vũ các giống như một cái đáy lớn. Đồng thời, chủ điện cùng
những kiến trúc khác cũng đều cần thăng cấp, đặc biệt là phi chu.
Bạo Viêm Truy Tinh Pháo là cần phải ưu tiên thăng cấp.
Mới cấp một đã có uy lực bắn ra hai pháo giết nửa bước Trấn Nhạc.
Lại tăng lên một cấp, uy lực, lực phá hoại tuyệt đối mạnh hơn Ác Linh kỵ sĩ.
Cứ như thế, Ôn Bình ở Khu ký túc xá một đêm. Sáng sớm lại tiếp tục đi Kiến Mộc
lâm tiến hành tu luyện, nhưng mà, cũng chính lúc tu luyện, bầu trời có một con
Dực tộc yêu vật xâm nhập, nhưng không phải đại yêu.
Lại trông giống như là đưa tin, sau khi Ôn Bình thả nó bay vào, không ngờ nó
có thể kiếm được Bích Nguyệt Di, giống như nó có thể bắt được mùi của Bích
Nguyệt Di vậy. Bích Nguyệt Di vội vàng cầm bức thư đi kiếm Ôn Bình, ở bên
ngoài Kiến Mộc lâm hô to một tiếng, "Tông chủ, lão tổ tự tay viết thư cho
ngài."
Ôn Bình lập tức đứng dậy.
Sau khi mặc quần áo tử tế thì cất bước đi ra ngoài Kiến Mộc lâm, tiếp nhận bức
thư từ trong tay Bích Nguyệt Di.
"Tông chủ, vậy ta đi trước."
Nói xong, Bích Nguyệt Di lui bước rời đi.
Mà Ôn Bình sau khi tiếp nhận bức thư thì trở lại trong Kiến Mộc lâm, vừa đi
vừa mở bức thư Bích Nguyệt Phiêu đưa đến. Còn chưa kịp mở ra đã thấy một câu
do Bích Nguyệt Phiêu Linh viết lên trên phong thư —— Ôn tông chủ, có tin tức
của phụ thân ngài.
"Ừm?"
Ôn Bình vội vàng bắt tay mở phong thư, rút ra bức thư từ bên trong.
Ngưng mắt nhìn lại, biểu lộ của Ôn Bình dần dần trở nên đặc sắc cùng phong
phú. Bởi vì những gì ghi ở trên thư là cảnh tượng mọi người ở Huyền Sắc hồ
trông thấy, giống hệt như những gì lúc trước Bích Nguyệt Phiêu Linh nói, Thiết
Sơn các có liên quan đến phụ thân.
Trên thư ghi lại đoạn đầu tiên, nghi ngờ người giống như phụ thân đang làm
công vận chuyển vật tư cho phường thị dưới trướng của Thiết Sơn các.
Đoạn thứ hai, nghi ngờ người giống như phụ thân đang đào mỏ Bạch Tinh khoáng
của Thiết Sơn các.
Đoạn thứ ba, nghi ngờ người giống như phụ thân cũng giống như những người hầu
khác đang bị giam trong địa lao.
Cả ba không liên quan gì nhau, thế nhưng khiến Ôn Bình có chút thất thần.
Bởi vì dù là chỉ có một tin tức chính xác, vậy phụ thân chịu khổ hẳn là không
thể ít!
"Xem ra phụ thân không được lão trượng nhân (*cha vợ) tiếp nhận a." Biểu lộ
của Ôn Bình trở nên có chút phức tạp, sau khi xem xong bức thư, hắn lập tức
đứng dậy, "Xem ra ta nhất định phải tự mình đi một chuyến đến Huyền Sắc hồ."
Huyền Sắc hồ không giống những nơi như Minh Kính hồ, nơi đó là sân khấu chính
của Thiên Địa hồ, không giống Đông hồ, cũng không phải nhỏ như những chỗ của
Minh Kính hồ. Nếu như nhất định phải lấy ví dụ để hình dung một chút.
Vậy thì Đông hồ chính là một cái thôn, Minh Kính hồ là thị trấn, Huyền Sắc hồ
hẳn nên gọi là huyện, thậm chí là thành thị cấp đô thành.
Đương nhiên, đây chỉ là một ví dụ.
Dù chỉ là một cái Đông hồ thì cương vực cũng đã dài vạn dặm, tự nhiên không
thể nào là một cái thôn thật sự được.
Sau khi rời khỏi Kiến Mộc lâm, Ôn Bình đi thẳng đến phía Khu ký túc xá, hắn
chuẩn bị viết một bức thư hồi âm.
Nhưng mới đi tới bên ngoài Khu ký túc xá, thì trông thấy Vân Liêu đang tu hành
ở bên cạnh cầu, "Ôn tông chủ, Triệu khách khanh bế quan."
"Giận ta?"
Bằng không Ôn Bình thật không nghĩ ra được lí do gì nữa,
Vân Liêu khẽ gật đầu, chợt nói: "Ừm, tông chủ... Một cái chén mà thôi, ngài
trừng phạt như thế có phải có chút quá đáng với Triệu khách khanh hay không?"
"Quá sao?"
Ôn Bình hỏi ngược một câu, chợt đi vào trong phòng.
Vân Liêu chỉ biết cười bất đắc dĩ, thầm nghĩ trong lòng: Tông chủ vẫn là không
coi Trấn Nhạc cảnh ra gì a... Cũng phải, tiền bối ở phía sau tông chủ cũng
không biết cường đại cỡ nào, một cái Trấn Nhạc cảnh thật không tính là gì.
Một bên khác, Ôn Bình sau khi vào phòng, lập tức múa bút thành văn, dương
dương sái sái viết xuống một trăm chữ.
Nội dung đại khái như sau: Hi vọng Bích Nguyệt gia có thể tiếp tục tìm, đồng
thời, hắn hi vọng có thể cho một cái tin tức chính xác. Để hắn đi Huyền Sắc hồ
không đến mức hai mắt mù sờ, phải tự mình hỏi người đường đi.
Viết xong thư, Ôn Bình tìm được Bích Nguyệt Di, bảo hắn mang thư trở về, lại
tiễn đưa, Ôn Bình tự nhiên là đưa Bích Nguyệt Phiêu Linh đi Huyền Sắc hồ. Bởi
vì khi bức thư vừa đến trong tay Bích Nguyệt Phiêu Linh thì cũng là lúc Ôn
Bình đã ở chỗ sâu Huyền Sắc hồ.
Mà lúc này, hệ thống phảng phất như có cảm ứng, rất phối hợp với Ôn Bình, mở
ra một cái nhiệm vụ du lịch.
Địa điểm du lịch chính là Huyền Sắc hồ!