Thật Là Thơm


Người đăng: ngaythodng

"Mùi gì thơm thế?" Nói xong, Long Kha lại run lỗ mũi, dường như muốn ngửi lấy
tất cả các khí tức không giống bình thường trong không khí, chợt hai con ngươi
đảo qua đảo lại, dừng ở chỗ xó bếp.

Hoài Diệp vừa nghiêng đầu, lập tức trả lời, "Nha... Kia là cơm. Triệu khách
khanh, nếu không ngồi xuống ăn chút?"

"Được."

Long Kha khẽ gật đầu.

Nói thật, nàng vốn là đang tu hành, thế nhưng mùi thơm nức mũi lại khơi gợi
cảm giác đói bụng của nàng. Phải biết, cảm giác đói ở trong bụng là cảm giác
ảnh hưởng đến tu hành nhất, khó nén hơn cả nỗi đau đớn.

Nhất là khi mùi thơm kia cứ mãi không dứt, nhiều lần muốn cưỡng lại cảm giác
đói bụng nhưng vẫn cứ bị hấp dẫn, giống như có hài tử cầm đùi gà nghịch qua
nghịch lại trước mắt ngươi lúc ngươi đang đói bụng.

Bất đắc dĩ, nàng chỉ có men theo mùi thơm đến đây.

Không nghĩ đến, một cái tông môn nho nhỏ, lại có đầu bếp trù nghệ cao thâm như
vậy —— Một nồi cơm, vậy mà toát ra mùi hương còn thơm hơn cả linh thiện.

"Triệu khách khanh, mời lên lầu."

Vân Liêu đi tới, dùng tay ra dấu mời.

Long Kha gật đầu, chợt lên lầu hai.

Thế nhưng vừa lên lầu hai, nàng không biết nên ngồi ở đâu, vì ghế ở lầu hai
thì vây quanh một cái bàn tròn.

Thân là khách khanh, nàng nên ngồi chỗ nào?

Vân Liêu vội vàng mở miệng, "Triệu khách khanh, tùy tiện ngồi đi, vị trí gần
cửa sổ kia là của tông chủ, ngài an vị bên cạnh tông chủ là được."

"Các ngươi cũng là ăn cơm như thế?"

Một cái bàn, mười cái ghế dựa.

Đây giống như là bữa cơm đoàn viên của người một nhà vậy.

Chẳng lẽ đệ tử cùng trưởng lão cùng tông chủ ăn cơm chung một bàn?

"Tông chủ nói, lúc ăn cơm không phân trưởng lão hay đệ tử gì cả, mọi người
ngồi cùng một chỗ giống như người một nhà, vui vẻ ăn cơm." Vân Liêu biết đối
phương khẳng định không thể nào hiểu được loại quy củ này.

Nói đến cũng thế, một cái tiểu gia tộc, gia chủ, trưởng lão ăn cơm cũng phải
tách ra.

Chớ nói tông môn.

Long Kha trầm mặc, không biết bản thân có nên ngồi xuống hay không.

"Sao đứng cả đây?" Lúc này, Ôn Bình từ cửa thang lầu đi tới, nhìn quanh đám
người một chút.

"Triệu khách khanh còn không có ngồi..." Vân Liêu trả lời.

"Đều ngồi đi, không cần giả khách khí như thế." Nói xong, Ôn Bình trực tiếp
ngồi xuống chỗ ở cạnh cửa sổ, chợt nhìn sang Long Kha, "Triệu khách khanh,
ngồi đi, tông môn chúng ta ăn cơm không có nhiều quy củ như vậy, như thế sao
có thể vui vẻ ăn cơm được."

"Tiểu tử này." Long Kha ở trong lòng lặng yên mắng Ôn Bình một câu, thật đúng
là nghé con mới sinh cái gì cũng đều không hiểu. Tông chủ là cao cao tại
thượng, sao có thể thân cận cùng đệ tử như thế, vậy mà ngồi ăn cơm cùng một
chỗ.

Ngày bình thường, ngươi có thể bình dị gần gũi.

Thế nhưng khi ăn cơm, tông chủ hẳn phải đi địa phương nên đi.

Chứ như thế này sao duy trì được uy nghiêm nên có của một tông chủ?

Một người tông chủ như ngươi chẳng lẽ định trở thành bằng hữu của các đệ tử
hay sao?

Muốn cho Long Kha nàng ngồi ăn ở bàn này?

Nằm mơ!

Long Kha nàng liền xem như chết đói, cũng sẽ không tự hạ thấp thân phận ngồi
ăn cơm ở đây.

"Cơm đến." Đang lúc Long Kha chuẩn bị nói hai câu, Hoài Diệp, Dương Nhạc Nhạc
bọn họ bưng đồ ăn lên.

Thức ăn, sắc hương vị đều đủ.

Lại tỏa ra hương thơm nức mũi.

Cơm, đỏ đến óng ánh long lanh, giống như bạch tinh nhuộm đỏ.

Mà khi mùi hương của cơm tỏa ra chui vào trong xoang mũi, cả người đều theo đó
trở nên khô nóng, linh thể vào thời khắc này vậy mà trở thành một cái "miệng
rộng", đang không ngừng nuốt lấy từng ngụm từng ngụm hương khí này.

"Tông chủ, cái này..."

Mọi người thấy cơm, giật mình.

Ôn Bình trả lời, "Đây là linh mễ mới, các ngươi có thể gọi nó là hồng mễ."

Khi Hoài Diệp bới thêm một chén nữa đưa đến, Ôn Bình nếm thử một miếng, nói
tiếp: "Càng ăn ngon hơn, hơn nữa hiệu quả ôn dưỡng linh thể gấp hai lần linh
mễ trước kia. Được rồi, đều đừng nhìn nữa, bắt đầu ăn đi."

"Tông chủ vạn tuế."

"Tạ ơn tông chủ."

Tốt hơn linh mễ trước kia, lại không lấy tiền, việc này còn không đáng phải
cảm tạ sao?

"Hoài Diệp sư tỷ, xời giúp ta một bát."

"Sư tỷ, ta cũng muốn."

Đám người vội vàng đưa chén đến.

"Sư tỷ, lấy muôi cơm nhấn một chút, ép chặt một chút." Lâm Khả Vô vẫn không
quên nhắc nhở một câu.

"Tiểu tử này, rõ ràng có thể ăn hai chén, còn làm bộ này." Vân Liêu ở một
bên bất đắc dĩ cười một tiếng, thiệt thòi hắn nghĩ ra loại biện pháp này để
bản thân ăn nhiều một chút, "Vậy thì, cũng nhấn giúp ta một chút."

Hắn chỉ có thể ăn một chén, dùng phương pháp này mới hợp tình hợp lí.

Nhìn xem một màn này, Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng.

Chợt quay đầu nhìn sang Long Kha —— Tiểu di của mình không có ý định ngồi?

"Triệu khách khanh, không ăn chút sao?"

Long Kha không nói gì.

Ôn Bình vội vàng ăn hai miếng, cố ý nhấn mạnh động tác nhấm nuốt.

"Thật có thể ôn dưỡng linh thể?" Long Kha nhìn xem một đám người đều tràn đầy
phấn khởi xới cơm, chuyển động muôi cơm, mùi thơm lại càng đậm đà, hấp dẫn
khiến cho nàng cả người cũng sắp không khống chế nổi chính mình.

Mùi cơm chín.

Mùi đồ ăn.

Để người thèm nhỏ nước dãi.

Đặc biệt là nghe được tiếng Ôn Bình nhóp nhép, càng là hấp dẫn người.

"Triệu khách khanh, của ngài." Lúc này, Hoài Diệp bới thêm một chén nữa, đặt
tới chỗ trước bàn Long Kha đang đứng, "Thật có thể ôn dưỡng linh thể... Tông
chủ chưa bao giờ nói dối, ngài ăn một ngụm sẽ biết."

"Ta sẽ nếm một ngụm."

Mắt thấy hồng mễ đến bên miệng, Long Kha định lực về không.

Quên mất những lời đã nói trước đó.

Cũng quên phân chia cái gì tôn ti, thân phận.

"Thật là thơm..."

Một ngụm mà thôi, Long Kha liền không nhịn được cảm thán một câu.

Nói thật, nàng thật chưa từng ăn cơm nào ngon như vậy.

Đều nói cơm phải có thức ăn, thế nhưng nàng lại cảm thấy nếu như hồng mễ này
giống như món ăn thì sẽ có chút lãng phí.

Sau khi linh mễ vào bụng, loại năng lượng nóng hâm hẩm kia càng là trực tiếp
tràn vào trong linh thể, khiến cho linh thể đại thành lâu nay của nàng bắt đầu
chuyển động vội vàng, đồng thời lại càng không ngừng hấp thu năng lượng của
hồng mễ từ trong miệng mang lại.

Linh thể của nàng thế nhưng tồn tại ở vị trí trước 2500 trên Linh Thể bảng.

Bình thường thì thiên tài địa bảo phổ thông —— Thiên tài địa bảo thấp hơn 50
viên bạch tinh, căn bản không có tác dụng đề cao linh thể của nàng.

Nhưng bây giờ, mấy hạt gạo mà thôi, vậy mà có thể tạo được tác dụng đề cao
linh thể —— Điều này chẳng phải nói, ăn một ngày ba bữa trong hai năm, linh
thể trực tiếp nhập viên mãn?

Đang lúc nhập thần, chén đã trống không.

"Lại xới giúp ta một chén." Long Kha vội vàng đưa chén tới.

Hoài Diệp vội vàng trả lời, "Triệu khách khanh, thật ngại, Bất Hủ tông chúng
ta ăn cơm có quy củ, một người một bữa chỉ có thể ăn một chén."

"Ăn cơm cũng mặc kệ no bụng?" Long Kha ngây ra một lúc, bàn tay dừng lại giữa
không trung, sau đó thấy Lâm Khả Vô vậy mà đang xới chén thứ hai, "Không
phải nói chỉ có thể ăn một chén sao, vậy sao hắn có thể ăn chén thứ hai?"

"Hắn được ban thưởng do thắng trận tranh tài." Ôn Bình mở miệng.

"Ta..."

Bây giờ Long Kha mới nhớ đến chuyện lúc ở bên ngoài Quan ảnh thất.

Hóa ra nói ban thưởng ăn hai chén cơm chính là đây.

Khó trách nguyên một đám đều tỏ ra ghen tị với phần thưởng này, mà không có
nửa phần ghét bỏ.

Người khác tu luyện linh thể, hoặc là dựa vào gian khổ tu hành, hoặc là sử
dụng lượng lớn thiên tài địa bảo, nhưng bây giờ ở Bất Hủ tông lại có thể ôn
dưỡng linh thể bằng việc ăn hồng mễ ngày ba bữa, ăn thêm một ngụm cũng là hạnh
phúc, thử hỏi ai lại sẽ đi ghét bỏ?

Long Kha vội vàng mở miệng, "Vậy ta làm khách khanh, Ôn tông chủ, ngươi đã nói
bao một ngày ba bữa. Ta hiện tại ăn không đủ no, làm sao bây giờ?"

"Dùng bữa a."

Ôn Bình chỉ gần hai mươi mâm đồ ăn ở trên bàn.

"Thức ăn... Thức ăn ăn không đủ no."

"Ngươi cảm thấy ta tin a?"

"Ôn tông chủ, ngươi xem, ta dù sao cũng là Trấn Nhạc cảnh a, phụ trách bảo hộ
tông môn an toàn, cơm cũng không thể ăn hai chén a?"

"Không thể."

"Ngươi..."

Long Kha tay trực tiếp bóp, chiếc chén đang cầm liền vỡ.

"Phá hư tông môn của công... Hôm nay không có cơm ăn. Nếu có lần thứ hai, trực
tiếp trục xuất Bất Hủ tông." Ôn Bình hờ hững mở miệng.


Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn - Chương #377