Người đăng: ngaythodng
"Làm sao ngươi biết?"
Ôn Bình hỏi ngược một câu.
"A... Thì nghe nói a."
"Kháo Sơn tông đã bị vạn thú nuốt mất trong thú triều, vậy tin tức mà ngươi
nghe nói hẳn là chuyện từ rất lâu à." Tiểu di... Giả, tiếp tục giả, ta cũng
lười đi vạch trần khả năng diễn xuất giả không ra hồn này.
"Như thế a." Long Kha trả lời, chợt đi theo sau lưng Ôn Bình đến đỉnh Vân Lam
sơn.
Khi đứng lại, cơn gió mát thoải mái dễ chịu lướt qua mặt, thiên địa chi khí
thấm vào ruột gan cũng thuận thế chui vào trong mũi Long Kha. Nói thật, chỗ
này quả thật có điểm đặc biệt, có cảm giác như xây dựng trên thiên tài địa
bảo.
Nàng chưa từng cảm giận được cảm giác ưa thích này ở những nơi khác.
"Ngươi tựu ở chủ điện đi."
Ôn Bình trực tiếp chỉ tay chủ điện.
"Ừm." Long Kha khẽ gật đầu, trong lòng lúc này có chút trấn an, chủ điện đều
để cho nàng ở, xem ra tiểu tử Ôn Bình này vẫn là hiểu được một chút thực lực
của Trấn Nhạc cảnh, biết không thể lãnh đạm.
Ôn Bình lại chỉ con đường thông hướng phòng bếp, "Nếu như muốn ăn cái gì, dọc
theo con đường này đi trăm bước tựu có thể đến phòng bếp. Một ngày ba bữa đúng
giờ mở, nếu như ngươi bỏ lỡ, khả năng sẽ không có cái ăn."
"Không cần, ta một tháng không ăn cái gì cũng không sao." Ăn, đối nàng hoàn
toàn liền là lãng phí thời gian. Chợt, ánh mắt nàng dừng lại ở con cự hổ trước
chủ điện, khí thế uy vũ kia quả thật có chút uy phong của lão hổ.
"Vậy cứ như thế đi, Triệu khách khanh, Bất Hủ tông rộng lớn như thế, ngươi nếu
như muốn có thể đi dạo, muốn bế quan tu luyện thì bế quan tu luyện." Ôn Bình
cũng không muốn nói thêm gì nữa, sau khi biết là tiểu di, hắn rất yên tâm.
Nếu có ác ý, vậy sao phải nhập Bất Hủ tông?
"Ừm, vậy có việc thì gọi ta."
Thời gian một năm, làm sao sống nàng đã nghĩ kỹ.
Bế quan!
Có lẽ vừa bế quan, trong chớp mắt liền là mấy năm sau.
Sau khi vào chủ điện, lúc cảm giác khuếch tán không ra, nàng có chút kinh hãi,
nhưng chợt lại nghĩ tới cái gì, "Xem ra Trấn Nhạc cảnh kia là nghĩ nhầm cảm
giác tồn tại cấm chế, tông môn có bảo bối a."
Không thể không nói, chiêu này của tỷ tỷ có hơi dư thừa.
Hoàn toàn là phức tạp a.
Sau khi từ biệt, Ôn Bình đi Khu ký túc xá, đến thời gian bữa tối, Ôn Bình nói
cho tất cả mọi người một chút về chuyện khách khanh. Nàng cũng đúng như mình
nói, căn bản không có ý tới ăn cơm.
Lúc sáng sớm, khi Ôn Bình chuẩn bị đi Thập tầng tháp, vừa vặn gặp Long Kha từ
trong chủ điện bước ra.
Long Kha sau khi nhìn thấy Ôn Bình, vặn eo bẻ cổ theo bản năng hỏi: "Tiểu tử,
ngươi ngày bình thường đều làm gì a?"
"Rảnh rỗi." Ôn Bình qua loa trả lời một câu, lúc muốn đi gấp lại thêm một câu,
"Triệu khách khanh. Ngày sau trong Bất Hủ tông nhớ kỹ xưng hô ta là tông chủ,
cho dù ngươi là khách khanh, cũng không thể hô loạn."
"Cái tên nhà ngươi." Long Kha bó tay rồi, để tiểu di như nàng phải gọi hắn là
tông chủ, thật đúng là dám nghĩ.
Nhưng, vì ẩn nấp thân phận.
Chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Đúng lúc này, từ bên cạnh chủ điện chạy tới một người, vội vã, thật xa đã nghe
hắn hô hào, "Tông chủ, Khả Vô sư đệ đang xông đạo cửa đá thứ ba. Thanh Huyền
trưởng lão nói ta đến gọi ngài."
"Nhanh như thế đã đến cửa đá thứ ba."
Ôn Bình âm thầm kinh hãi.
Lâm Khả Vô tốc độ thật đúng là nhanh a, lúc này đại đa số người cũng đều đang
nỗ lực thoát khỏi trói buộc ở đạo cửa đá thứ hai. Đoán chừng cũng phải mất
mười ngày nửa tháng nữa mới có thể xông phá những trói buộc kia.
Lâm Khả Vô lại một ngựa đi đầu.
Có cảm giác giống như lúc trước La Mịch tu hành Ngự Kiếm Thuật.
"Đi, đi xem một chút." Ôn Bình vung tay bảo ý Bích Nguyệt Di, từ bỏ ý nghĩ đi
Thập tầng tháp.
Hắn đi như thế, Long Kha cũng đi theo ở sau.
Lúc đi đến Nhiễu sơn, các đệ tử trong Quan ảnh thất đều đang trợn to mắt nhìn
cảnh tượng trong quang mạc. Lâm Khả Vô, một ngựa đi đầu đã đứng dưới vòm cửa
thứ ba, mặc dù thân thể bị gió trói buộc, thế nhưng hắn lại đang động.
Đương nhiên, động tác chuyển tộng rất khéo léo.
Nhưng đủ khiến cho tim tất cả mọi người nhảy theo.
Trưởng lão cũng chỉ có Chiêm Đài Thanh Huyền một người đang nhìn, trông thấy
Ôn Bình đi đến thì lập tức đứng dậy, "Tông chủ."
Lại trông thấy Long Kha, tiếp đó lên tiếng chào, "Triệu khách khanh, hoan
nghênh gia nhập Bất Hủ tông."
"Ừm." Long Kha nhàn nhạt trả lời.
Nhưng, nàng lãnh đạm không khiến đám người phản cảm, bởi vì đã sớm nghe tông
chủ nói người này là Trấn Nhạc cảnh.
Trấn Nhạc cảnh, tính tình quái như Tuyền Qua thần tượng, không có gì ly kỳ.
"Vậy mà chỉ có chút đệ tử như thế." Long Kha thì thầm một tiếng, nhìn xem
người trong Quan ảnh thất lộ ra vẻ bất đắc dĩ, tỷ tỷ mình không phải nói đệ tử
có mấy trăm người sao? Nơi này liền một thành cũng chưa tới đi.
"Ai!"
Vừa còn đang nói người ít, Long Kha biểu lộ ngưng lại.
Thập trọng cảnh trẻ tuổi như thế?
Ánh mắt của nàng trực tiếp dừng lại trên người Dương Nhạc Nhạc, Dương Nhạc
Nhạc thoạt nhìn cũng chỉ có chừng mười lăm tuổi a.
"Tiểu tử, bao nhiêu tuổi rồi?" Có chút không tin tà Long Kha lập tức đi đến
bên cạnh Dương Nhạc Nhạc.
Dương Nhạc Nhạc bị hỏi như vậy, có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn là
lên tiếng, "Bẩm báo Triệu khách khanh, ta qua nửa năm nữa là 16."
"Thật?"
"A, có lẽ tính đến hoài thai mười tháng, ta đã 16."
"Ừm?"
Long Kha ngây ngẩn cả người.
15 tuổi thập trọng cảnh?
Không thể nào!
Làm sao lại ở trong tông môn của tỷ phu?
Không phải nói người mạnh nhất là tỷ phu, Thông Huyền hạ cảnh sao?
Vẫn ngắm nhìn chung quanh, vậy mà đều là tuổi như vậy, thế nhưng đều là tu sĩ
luyện thể thập trọng.
"Lúc nào thiên kiêu tràn lan như thế rồi?" Có thể ở tuổi này đạt đến thập
trọng trở lên, tứ tinh thế lực ở Thiên Địa hồ cũng không có nhiều.
"Triệu khách khanh, ngươi sao thế?"
Một bên Ôn Bình bỗng nhiên mở miệng.
"Không có việc gì... Không có việc gì."
Long Kha thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn sang quang mạc trước mắt.
Lúc này, Ôn Bình lại mở miệng, "Lâm Khả Vô cũng thu hồng thạch?"
"Ừm."
Một bên Chiêm Đài Thanh Huyền khẽ gật đầu.
Khi liếc mắt nhìn quang mạc xong, Chiêm Đài Thanh Huyền lại nói tiếp đi, "Gia
hỏa này thu mua một viên hồng thạch từ trong tay Triệu Dịch sư đệ, tốn 5 viên
bạch tinh. Trong vòng một canh giờ, đã là phá liền hai cửa, nhưng hiện tại lập
tức sẽ kết thúc."
"Khó trách." Ôn Bình xem như hiểu, vì sao gia hỏa này có thể nhanh như thế.
Khi tư chất bẩm sinh gặp gỡ hồng thạch, ích lợi muốn nhỏ cũng không thể.
"Tông chủ, đây là của ta." Chiêm Đài Thanh Huyền lập tức móc ra một viên bạch
tinh cho Ôn Bình, nàng đã coi Lâm Khả Vô như đối thủ. Nói đến cũng buồn cười,
trưởng lão như nàng lại xem đệ tử như đối thủ.
"Ừm."
Ôn Bình thu hồi bạch tinh.
Chợt lại quay đầu nhìn sang những người khác, "Kế tiếp là ai?"
"Tông chủ, là ta..." Triệu Dịch giống như mới tỉnh sau một giấc mộng dài, vội
vã đứng dậy, vội vàng móc ra một viên bạch tinh cho Ôn Bình.
"Đây là đang làm gì?" Long Kha nhìn xem một màn này, lộ ra vẻ không hiểu, "Đệ
tử này cho tông chủ bạch tinh là vì sao?"
"Triệu khách khanh, tông chúng ta chính là như thế này. Đi vào Phong chi cốc
tu hành một canh giờ, liền tốn một viên bạch tinh."
Một bên Chiêm Đài Thanh Huyền giải thích.