Người đăng: ngaythodng
Ngay lúc này, sau khi ra khỏi Vân Hải chi đô, hai tên nam nhân rốt cục cũng
ngồi lên yêu thú đi hướng Di Thiên đảo.
Bọn họ chính là người thần bí ở phòng đấu giá Mục gia lúc trước.
Cũng là người phát hiện ra Ôn Bình là bán đi Tuyền Qua Đồ lúc trước.
Hai người một tên người tên Lý Ba, một người tên Triệu Khắc. Hai người cảnh
giới không cao, Thần Huyền hạ cảnh, phụ trách mua sắm cũng như kinh doanh buôn
bán cho Di Thiên tông, sử dụng nó để duy trì tông môn vận hành bình thường.
Thế nhưng lúc Dực tộc đại yêu đi đến Di Thiên tông, hai người Lý Ba bị người
chung quanh chằm chằm đến có chút run rẩy.
"Chẳng phải nói cao tầng Di Thiên tông đều chết hết rồi sao?" Một phụ nhân nói
nhỏ.
Một người khác vội vàng phụ họa, "Đúng vậy a, ta nghe người ta nói đã chết
sạch. Làm sao còn sống hai tên Thần Huyền cảnh?"
"Các ngươi nói gì?" Lý Ba lập tức quay đầu.
"Hai người các ngươi không biết?"
"Di Thiên tông bị một tông môn ẩn thế ở Đông hồ tiêu diệt."
"Hình như tên Bất Hủ tông."
"Hiện tại toàn bộ Di Thiên đảo đều thủng trăm ngàn lỗ, không có người."
Người chung quanh lao nhao nghị luận.
Lý Ba hai người biến sắc, "Ta..."
Hai người bọn họ còn định truyền tin tức Ôn Bình bán Phong thuộc tính nhị tinh
Tuyền Qua Đồ về tông môn, nhưng không ngờ còn chưa trở lại Di Thiên tông lại
nghe được tin Di Thiên tông bị diệt.
Điều này khiến cho hai người bọn họ tiếp thụ sao nổi?
Rõ ràng có thể sử dụng tin này tranh công.
Triệu Khắc ở bênh cạnh liền vội vàng hỏi: "Vậy chúng ta có nên trở lại không?"
"Trở về nhìn kỹ hẵng nói." Lý Ba vẫn là lựa chọn về Di Thiên đảo nhìn xem.
Mà sau khi trở lại Di Thiên đảo, trông thấy Di Thiên đảo thủng trăm ngàn lỗ,
hắn có hơi suy sụp.
Di Thiên tông quả thật bị tiêu diệt.
Không phải nói sau lưng Bất Hủ tông kia không có đại nhân vật gì sao?
Lúc đang nghĩ ngợi xem nên làm gì, một tên Thần Huyền trung cảnh trung cảnh
bỗng nhiên ngăn cản đường đi của hai người, hắn mặc y phục của Bách Tông Liên
Minh, "Hai vị, chủ sự đại nhân của chúng ta muốn gặp các ngươi nói chuyện."
"Nói chuyện gì?" Lý Ba trả lời.
"Di Thiên tông không còn, thế nhưng Bách Tông Liên Minh chúng ta hoan nghênh
các ngươi." Tên Thần Huyền trung cảnh kia cười trả lời —— Người này dĩ nhiên
chính là Kim chủ sự —— Mấy ngày trôi qua, hắn mới dám tới xem một chút.
Đương nhiên, thật ra hắn bị ép đến.
May mắn đi ra một hồi lại gặp kinh hỉ, thế lực khác đang từng bước xâm chiếm
những gì còn sót lại của Di Thiên tông, thế nhưng không hơn được hai tên Thần
Huyền cảnh.
"Ừm."
Lý Ba hai người nhìn nhau, đi theo.
Cứ như thế, hai người đều gia nhập Bách Tông Liên Minh. Cũng không phải bọn họ
thích như thế, mà là không được lựa chọn. Rời đi Di Thiên tông, hai người bọn
họ còn thật không biết nên đi đâu, những năm này, hai người bọn họ đắc tội
người cũng không ít.
"Kim chủ sự, chúng ta muốn gặp Lạc Hà chủ sự! Chúng ta có chuyện quan trọng
muốn nói cho hắn biết, thế nhưng chúng ta có một cái yêu cầu, cho chúng ta một
vị trí chủ sự." Nếu đã rời khỏi Di Thiên tông, vậy phải làm lại một phen sự
nghiệp.
Kim chủ sự khẽ gật đầu, đi ra ngoài.
Sau nửa canh giờ, cửa căn phòng của Lý Ba hai người bị đẩy ra.
Một nam nhân trung niên chắp tay sau lưng đi đến, người này chính là Lạc Hà,
đệ nhất chủ sự của Bách Tông Liên Minh ở Minh Kính hồ. Lạc Hà nhìn xem Lý Ba
hai người, biểu lộ tương đối nghiêm túc, chỉ là nhàn nhạt hỏi một câu, "Các
ngươi hẳn có địa chỉ cất giấu bảo tàng của Di Thiên tông đi?"
Lý Ba hai người trông thấy Lạc Hà đến thật, vội vàng đi qua quỳ một chân trên
đất.
"Chúng ta nắm giữ tin tức trân quý hơn nó... Tuy nhiên, ta hi vọng Lạc chủ sự
có thể cho chúng ta một vị trí trước." Đưa tin tức trước, Lý Ba sợ người của
Bách Tông Liên Minh bất ngờ trở mặt không nhận nợ.
"Có thể!" Nói xong, Lạc Hà trực tiếp từ trong ngực móc ra hai quả lệnh bài chủ
sự, lại đưa đến, "Cho các ngươi lệnh bài chủ sự, nói thẳng đi. Chẳng qua nếu
như nói khiến ta không hài lòng, ta sẽ không đổi ý, thế nhưng ta tuyệt đối sẽ
không để cho ngươi có được thực quyền."
"Ta biết ai bán Phong thuộc tính nhị tinh Tuyền Qua Đồ ở Vân Hải chi đô." Lý
Ba mở miệng.
Cả phòng lập tức trầm tĩnh lại.
"Đều ra ngoài."
Lạc Hà vung tay lên, trong phòng ngoại trừ ba người thì không còn ai nữa.
...
Bất Hủ tông.
Ôn Bình không có lập tức tiến vào Phong chi cốc, bởi vì nếu như muốn đi vào,
khẳng định sẽ phải ở lâu một chút, bạch tinh không thể tiêu phí lãng xẹt. Thế
nhưng hôm nay còn chuyện khác đang chờ hắn nên hắn không thể tự ý tiến vào
Phong chi cốc.
Đầu tiên, Ôn Bình đi một chuyến Dược sơn.
Linh mễ đã hoàn toàn chín mọng, mà Triệu Doanh cùng Diệp Phi hai người cũng đã
giã chúng xong xuôi.
Trọn vẹn sáu túi.
Đầy đủ ăn hơn nửa tháng.
"Diệp Phi, ngươi đưa hết chúng đến phòng bếp đi."
"Ừm." Diệp Phi khẽ gật đầu, trực tiếp một tay dẫn theo sáu túi liền đi.
Triệu Doanh cũng muốn giúp đỡ, thế nhưng Ôn Bình ngăn cản nàng.
"Vào nhà với ta."
Ôn Bình dẫn đầu cất bước đi vào chỗ ở của Triệu Doanh.
Một gian phòng tuy không lớn nhưng qua sự quản lý của Triệu Doanh lại cũng có
chút dáng dấp của một căn nhà.
Triệu Doanh có chút thấp thỏm hỏi: "Tông chủ, có chuyện gì sao?"
Ôn Bình móc ra hai điếu Sinh Mệnh Xì Gà, đóng hai cửa lại, lại khép kín, sau
đó nói: "Cho ngươi một cơ hội... Ta tái tạo kinh mạch giúp ngươi, về phần đi
được bao xa thì phải xem chính ngươi."
Nói xong, Ôn Bình châm điếu Sinh Mệnh Xì Gà trong tay.
"Tông chủ!" Triệu Doanh nguyên bản còn thấp thỏm tức trở nên kích động, nàng
nghe Vân Liêu nói qua, kinh mạch là tông chủ hỗ trợ tái tạo —— Ôn Bình có loại
bản sự nghịch thiên này.
Thế nhưng hắn chưa từng yêu cầu xa vời Ôn Bình sẽ giúp nàng.
Thu lưu nàng đã là giúp nàng, nàng làm sao dám lại yêu cầu thứ xa vời gì khác.
Nhưng bây giờ, tông chủ vậy mà chủ động muốn tái tạo kinh mạch giúp nàng.
Sao không khiến nàng kích động cho được?
Tái tạo kinh mạch, nàng đã mơ gần nửa năm.
"Được rồi, không cần quỳ... Ngươi trừ quỳ ra chẳng lẽ không có phương thức
biểu đạt cảm tạ khác sao?" Ôn Bình kéo lại Triệu Doanh, cảm thấy có hơi bất
đắc dĩ với vẻ kích động quỳ xuống này của nàng.
Nam nhân hắn còn có thể dùng câu nam nhi dưới đầu gối là vàng để khuyên bảo
hắn.
Nhưng nữ nhân làm sao bây giờ, hắn không có học qua loại tục ngữ này.
"Tông chủ, ngày sau mạng của Triệu Doanh ta sẽ là của ngươi."
"Ta cần mạng của ngươi làm gì."
Ôn Bình chợt cười một tiếng, rời khỏi Dược sơn.
Sau khi rời khỏi Dược sơn, Ôn Bình tự nhiên là đi đến sau lưng Vân Lam sau,
chỗ Xích Mục Cự Viên trồng cây.
Lúc này Kiến Mộc lâm đã cao được hai mét, mà tất cả các cây đều cao như này.
Cành lá xum xuê không nói, Mộc khí phát ra kia khiến cho Trường Mạch Công của
Ôn Bình phải đói khát, giống một con con chó đói vậy.
Xích Mục Cự Viên vẫn là như cũ, rất chảnh, ngồi ở kia chờ Ôn Bình đi qua, cũng
chính là không có chào hỏi.
"Ôn tông chủ, cây còn hài lòng a?"
"Hài lòng."
Ôn Bình lại lần nữa mua xuống mười mấy khỏa Kiến Mộc Thụ Chủng —— Vốn là nghĩ
trồng xong trăm khỏa liền dừng lại, bây giờ căn bản dừng lại không được.
"Cho ngươi Kim Toa Diệp." Tiếp đó, Ôn Bình đưa hộp ngọc chứa Kim Toa Diệp qua.
Soạt một tiếng, Xích Mục Cự Viên xông lại.
Bắt lấy hộp ngọc, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên.
"Bản vương tha thứ ngươi."
Nói xong, Xích Mục Cự Viên cất bước tựu muốn chạy đi.
Ôn Bình lập tức thuận tay đi qua tóm lấy, một tay nắm Xích Mục Cự Viên, để
Xích Mục Cự Viên không thể động đậy.
"Thực lực của ngươi!" Bị một tay bắt lấy, lại khiến nó không có sức chống trả,
thực sự dọa nó.
Tiểu tử này từ bao giờ lại mạnh như thế rồi?
Đây tuyệt đối là lực lượng vượt qua Thông Huyền cảnh!
"Tha thứ ta cái gì?" Ôn Bình hỏi ngược một câu.