Người đăng: ngaythodng
Điều này cũng đại biểu cho mất hết tất cả.
Một tam tinh đại thế lực sừng sững ngàn năm cứ thế biến mất. Đương nhiên, đệ
tử phổ thông chết trong trận chiến này không nhiều, bọn họ đều ngay lập tức
rút lui, hỏa chủng vẫn còn tồn tại. Thế nhưng cao tầng hạch tâm của Di Thiên
tông gần như chết sạch.
Lý Tiểu đứng trên boong thuyền nhìn phương hướng tông môn ở đằng xa, chìm
trong trầm tư.
Nàng tháng sau tựu muốn trở thành hạch tâm đệ tử, đạt được tông chủ thân
truyền, nhưng hôm nay mọi thứ lại biến đổi. Bởi vì Di Thiên tông chọc phải một
tông môn không thể chọc, một tông môn thực lực không tinh nhưng sau lưng lại
có siêu cấp cường giả.
"Lý sư tỷ, đừng xem, tông chủ chọc phải người không nên chọc, Di Thiên tông đã
không còn." Một thanh niên ở bên cạnh thở dài, rồi lại nhìn sang Minh Kính hồ
lăn tăn sóng, "Sư tỷ, chúng ta về nhà trước đi."
Gia tộc của bọn hắn mặc dù không bằng Di Thiên tông, thế nhưng tốt xấu gì
trước mắt cũng là chỗ cho bọn họ an lòng.
Lý Tiểu khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu, "Nhưng là ta vẫn không thể nào tiếp thu
nổi sự thật này, tại sao người của Bách Tông Liên Minh không đến trợ giúp? Còn
có những tông môn khác, tại sao bọn họ cũng không đến?"
Kế hoạch đã được định sẵn đâu?
Hỗ trợ như đã nói đâu?
"Sư tỷ, ngươi là người mạnh nhất Di Thiên tông, hẳn biết nhiều chuyện tu hành,
thế nhưng lại không thể biết được lòng người a. Tông chủ bọn họ chọc phải Bất
Hủ tông, ai sẽ đến lội vũng nước đục này?" Nói xong, thiếu niên tựu đi ra,
hắn biết có nói sao đi nữa thì Lý Tiểu cũng sẽ không hiểu, nàng không thường
xuyên đi lại bên ngoài nên sao hiểu được câu nói "Có phúc cùng hưởng có họa tự
chịu" này.
Di Thiên tông không còn, thay tông môn khác cũng được.
Ở đâu không phải tu luyện.
Trừ loại đệ tử được bồi dưỡng trọng điểm như Lý Tiểu mới có cảm tình cho tông
môn, còn bọn họ thì tình cảm lại không sâu đến thế.
Lý Tiểu nhìn xem Di Thiên đảo càng ngày càng xa, chậm rãi thu hồi ánh mắt, thì
thầm một câu, "Hóa ra, bề ngoài cường đại cũng không phải thật sự cường đại,
thế lực thật sự cường đại căn bản không có để chúng ta trông thấy."
Nói xong, nàng đi vào trong khoang thuyền.
Hôm nay, nàng đi, tính cả các đệ tử sống sót.
Thật ra trận chiến đấu này không có đúng sai.
Chỉ có thắng bại nàng biết rõ!
Chỉ là cuộc sống tương lai, hi vọng đừng lại gia nhập một cái thế lực sẽ đắc
tội loại tông môn ẩn thế như này.
...
Ở trên Minh Kính hồ.
Một đoàn đội ngũ cuồn cuộn lướt qua trên bầu trời, cự yêu trăm trượng tựa như
mây đen bay lướt qua. Dọc đường những thế lực đầu mục ở trên những đảo nhỏ
trông thấy cảnh này đều đi ra ngẩng đầu nhìn trời.
Bởi vì lướt qua trên không gần như đều là Thần Huyền trung cảnh trở lên.
Mà có thể xuất động một lần duy nhất được đội ngũ mênh mông như thế, chỉ có
Bách Tông Liên Minh.
"Bách Tông Liên Minh đây là muốn đi thảo phạt tam tinh đại thế lực nào không
muốn gia nhập biên chế?"
"Xem ra là vậy. Đoán chừng thế lực kia không nguyện ý gia nhập, cũng không
nguyện ý hợp tác, thế nên mới chọc giận đến người trong liên minh."
"Xem ra lại sắp có một tam tinh đại thế lực biến mất, thế sự thật đúng là vô
thường a, xui xẻo đụng phải Bách Tông Liên Minh làm gì." Đội ngũ cuồn cuộn như
thế, đủ để quét ngang bất cứ thế lực nào của Minh Kính hồ, thực sự bá đạo.
Không ít thanh thiếu niên thấy cảnh này, bây giờ cũng đều tưởng tượng bản thân
trở thành một thành viên trong đội ngũ trên trời kia.
Không ít người thậm chí ngay lúc này xem đó như giấc mộng của mình.
Dưới sự ngưỡng nhìn của người bên dưới, đội ngũ của Bách Tông Liên Minh đã đến
rất gần Di Thiên đảo.
Lúc này, có ba người đứng ở trên lưng cự yêu.
Ba tên cẩm y trung niên nam nhân.
Bọn họ chính là thủ hộ giả của Bách Tông Liên Minh ở Minh Kính hồ, ba người
dùng cảnh giới Thần Huyền thượng cảnh trấn trụ toàn bộ Đông hồ.
Ba người cùng hiện thân là chuyện đã xảy ra trong trận đại chiến phản đối Bách
Tông Liên Minh vào 50 năm trước.
"Lạc chủ sự, Bất Hủ tông kia có thật thần bí như lời ngươi không không thế?"
Một cẩm y nam nhân mở miệng.
Lạc Bạc Bình trả lời, "Đương nhiên, một thế lực ở Đông hồ có thể ép nửa bước
Trấn Nhạc của Di Thiên tông xuất hiện đã đủ để chứng minh tất cả mọi thứ."
"Cũng quái thật đấy, dạng cường giả gì lại nguyện ý đi nơi man di che chở cho
một không tinh tông môn?" Mặc dù không hiểu, thế nhưng ba người bọn họ không
muốn truy ra chân tướng, "Vậy đến lúc đó thuận tiện đi Đông hồ xem một chút
đi."
Lạc Bạc Bình khẽ gật đầu.
Mộ Dung Thanh hai người lập tức vui mừng.
Đông hồ, hiện tại hai người bọn họ nói căn bản không tính, nhưng nếu có đại
nhân vật đi một chuyến, vậy hết thảy sẽ trở lại quỹ đạo.
Lúc này, đột nhiên một con Kim Điêu bay lại.
Người trên lưng con Kim Điêu sau khi trông thấy đội ngũ cuồn cuộn này, cũng
không tránh né, trực tiếp bay đến đối diện, lúc chỉ cách khoảng mấy trăm mét,
hắn liền hô to, "Chủ sự đại nhân, xảy ra chuyện lớn."
"Bối rối cái gì." Lạc Bạc Bình quát lạnh một tiếng.
"Ba vị đại nhân cũng ở đây..." Nhưng mà, hắn trông thấy ba vị Thần Huyền
thượng cảnh, trên mặt lại không lộ vui mừng, vẫn như cũ kinh hoảng giống như
ban nãy, một màn này rơi vào trong mắt ba người, không khỏi khiến ba người đều
cảm thấy khó hiểu.
"Chuyện gì xảy ra?" Một người mở miệng.
"Các vị đại nhân... Di Thiên tông đã không còn." Hắn sau khi thấy cảnh kia thì
lập tức bỏ chạy ra ngoài, một màn kia đến giờ còn không ngừng hiện ra trong
đầu, khiến cho trái tim của hắn không khỏi lạnh lẽo.
Bởi vì một màn kia thực sự quá kinh khủng.
Nửa bước Trấn Nhạc đều đi ra.
Vẫn như cũ bị thuấn sát!
Một người mạnh như nửa bước Trấn Nhạc mà thậm chí ngay thời gian gào thảm cũng
không có.
"Làm sao lại như vậy?" Lạc Bạc Bình ngây ngẩn cả người, "Ngươi không phải nói
nửa bước Trấn Nhạc xuất hiện sao?"
"Chết, ngay cả thời gian gào thảm cũng không có."
"Cái này. . ." Lạc Bạc Bình nhìn về phía trước, hô đội ngũ cự yêu ngừng lại.
Hắn do dự, có nên đi tiếp hay không? Nếu như đi, nếu như gặp phải người của
Bất Hủ tông, vậy tất nhiên phát sinh đại chiến, nửa bước Trấn Nhạc cũng phải
chết thì bọn họ làm gì được?
Đi, rất có thể là lành ít dữ nhiều!
"Ba vị đại nhân?" Lạc Bạc Bình quay đầu lại, nhìn sang ba vị Thần Huyền thượng
cảnh.
Ba người lập tức ngoảnh đầu sang hướng khác.
Bất đắc dĩ, Lạc Bạc Bình đành phải quay đầu, trực tiếp vẫy tay một cái, "Trở
về!"
Nếu không muốn chết, tốt nhất không nên đi.
Khi cự yêu quay lại, thám tử kia lại mở miệng, "Di Thiên đảo bị tử sắc quang
đoàn ở trên trời rơi xuống oanh thành phế tích, hiện tại người của Di Thiên
đảo đều chạy hết. Vô cùng may mắn là người của Bất Hủ tông không có đuổi
thuyền."
"Di Thiên đảo cũng bị mất?" Lạc Bạc Bình nuốt nước miếng một cái, "Người sau
lưng Bất Hủ tông kia mạnh như thế?"
Nghe lời của hai người, Mộ Dung Thanh cùng Hàn Phi Dạ kia toát ra mồ hôi lạnh.
Đặc biệt là Hàn Phi Dạ, lại nhớ đến chuyện xảy ra lúc trước ở Cực Cảnh sơn.
Hiện tại nghĩ lại quả thật may mắn, lúc trước Bạch Bằng không có bắt Ôn Bình.
Bằng không hôm đó Cực Cảnh sơn chưa biết chừng cũng bị san bằng.
Hai người liếc nhau, âm thầm thề, sau khi trở về, nhất định phải tránh Thương
Ngô thành thật xa.
Khi đội ngũ cự yêu trùng trùng điệp điệp trở về, một màn khiến những người
trên đảo ven đường trông thấy hết.
"Người của Bách Tông Liên Minh tại sao lại trở về rồi?"
"Đúng vậy a, duy nhất một lần xuất động nhiều người như thế, sao bỗng nhiên
lại trở về rồi?"
"Nhanh như thế đã hàng phục được một tam tinh thế lực?"
"Là thế lực nào a, cần phải hỏi thăm một phen, bị hàng phục nhanh như thế,
chẳng có một chút gan dạ."
Mọi người ngước nhìn bầu trời nghị luận.
Đưa mắt nhìn đội ngũ cự yêu của Bách Tông Liên Minh đi xa.