Người đăng: ngaythodng
Di Thiên tông nội môn, từ 1500 năm trước tổ sư đời thứ nhất khai tông đến nay,
trải qua không ít hạo kiếp, không ít mưa gió, thế nhưng từ đầu đến cuối sừng
sững trên đỉnh Lược Nguyệt sơn, quan sát toàn bộ Di Thiên đảo.
Nó là biểu tượng cho sự đỉnh phong trong mắt toàn bộ người Di Thiên đảo, cũng
là thánh địa trong lòng đệ tử Di Thiên tông. Mục tiêu nửa đời người của ngàn
vạn ngoại môn đệ tử, liền là trở thành nội môn đệ tử.
Bởi vì tu hành trên Lược Nguyệt sơn, có thể đạt được lực lượng cường đại hơn.
Nhưng bây giờ Lược Nguyệt sơn không còn, trong khoảnh khắc liền biến thành phế
tích dưới bụi đặc. Mà biến mất cùng một chỗ với Lược Nguyệt sơn, còn có những
tên Thần Huyền trưởng lão còn sót lại ở trên Lược Nguyệt sơn. Cái này để cho
tất cả mọi người đều tuyệt vọng.
Sau một khắc, đệ tử Di Thiên tông lập tức chen lấn nhau chạy đến rìa đảo, mong
muốn rời xa khỏi trận đại chiến kinh thế này.
Bởi vì Thần Huyền trung cảnh, trong trận bạo tạc vừa rồi căn bản đến cả năng
lực chạy trốn cũng không có, bọn họ lại có thể làm gì được?
Từ Di Thiên thì hoàn hảo, làm Thần Huyền thượng cảnh nên không cần lo lắng cho
tính mạng, chỉ là chịu một chút xung kích cộng thêm một chút vết thương
nhỏ, bởi vì hắn dù sao có được linh thể bất phàm, hơn nữa tốc độ cũng thật
nhanh.
Muốn chạy trốn cũng không đến mức gian nan như thế.
Tuy nhiên Liệp Khôi lại không có may mắn như thế. Mặc dù cũng là Thần Huyền
thượng cảnh, thế nhưng do bị Cơ Lương Bình đả thương nên tốc độ của hắn không
nhanh không kịp né tránh khí lãng ập đến, trực tiếp bị nuốt hết, hiện tại đã
không thấy tung tích.
Không cần suy nghĩ nhiều, Từ Di Thiên thật ra cũng minh bạch, Liệp Khôi khẳng
định đã chết theo sự biến mất của Lược Nguyệt sơn.
"Di Thiên tông của ta..." Từ Di Thiên che lấy một tay đứng ở ngoài ngàn mét
nhìn xem tất cả mọi thứ, biểu lộ khó coi đến cực hạn.
Ngàn năm cơ nghiệp a.
Từ tổ tông hắn một mực truyền đến đời hắn, bao nhiêu người dốc hết tâm huyết
kiến thiết nên nó mới có bộ dáng đó. Nhưng bây giờ lại ở trong tay tông chủ
đương nhiệm như hắn, nó lại bị san bằng.
Điều này làm cho mặt của hắn phồng to!
Tử sắc quang đoàn kia rốt cục là thứ gì?
Vì sao có thể trống rỗng mà sinh, đồng thời trong nháy mắt san bằng toàn bộ
Lược Nguyệt sơn!
Cái khác hắn có lẽ nghĩ mãi mà không rõ, nhưng có một thứ có thể khẳng định,
lực lượng của tử quang kia tuyệt đối siêu việt Thần Huyền. Một nơi chật hẹp
nhỏ bé như Đông hồ, một cái không tinh tông môn làm sao lại có được lực lượng
khổng lồ như thế.
...
Lúc này, Lạc Bạc Bình chủ sự của Bách Tông Liên Minh đứng ở bên hồ, ba quang
trập trùng phản chiếu ra gương mặt tỉnh táo kia của hắn, hắn cũng giống như
đại đa số mọi người, trông về Minh Kính hồ ở đằng xa không có phát ra bất kỳ
thanh âm gì.
Hôm nay bên hồ gần như tề tụ toàn bộ người của Bách Tông Liên Minh tại Minh
Kính hồ.
Chỗ tất cả mọi người nhìn sang chính là Di Thiên đảo.
Nhưng mà, hiện tại tất cả mọi người cũng không biết Di Thiên đảo ra sao, Ôn
Bình tông chủ Bất Hủ tông kia có đến hay không? Bọn họ còn đang chờ tin tức
của thám tử truyền lại. Bởi vì có Tín Chuẩn tồn tại cho nên tình báo đến rất
nhanh.
Đột nhiên, một chấm đen ở trên trời đang tới gần.
Chính là Tín Chuẩn.
Sau khi Tín Chuẩn tới gần, Kim chủ sự quyết định thật nhanh giúp đỡ gỡ xuống
tín điều ở trên chân. Thời điểm hắn mở ra xem, Mộ Dung Thanh, Hàn Phi Dạ hai
người ở gần nhất, cổ đã ngẩng đến mức không thể tưởng tượng nổi, chỉ vì không
muốn đụng đến những đại nhân vật này, đồng thời nhìn một chút tín điều.
"Thế nào?" Lạc Bạc Bình ở một bên mở miệng.
"Ôn Bình kia thật đến, nhưng tình hình chiến đấu không ổn... Vừa rồi thám tử
của chúng ta trông thấy cảnh tượng Lược Nguyệt sơn kia phát ra tiếng nổ lớn,
nhuộm cả thiên địa chung quanh Di Thiên đảo thành tử sắc, nhưng khi hắn ngưng
mắt nhìn lại, đại điện của Di Thiên tông ở trên Lược Nguyệt sơn đã biến mất,
bị san bằng trong trận bạo tạc kia." Kim chủ sự ném thư giấy cho Mộ Dung Thanh
ở bên cạnh, một cỗ cảm giác chẳng lành đột nhiên xẹt qua trong lòng.
Mộ Dung Thanh nhìn thoáng qua tờ giấy, vội vàng mở miệng nói ra: "Có phải là
người của Di Thiên tông tự dẫn nổ?"
Bất chợt bị tất cả mọi người nhìn qua mình như nhìn một đồ đần, Mộ Dung Thanh
đắng chát cười một tiếng, "Hình như sẽ chẳng có ai lại làm như thế cả ha."
"Không phải chính bọn họ làm, khả năng này liền là Ôn Bình kia làm." Lạc Bạc
Bình biểu lộ nghiêm túc, giống như lúc trước biết được Liệt Ma chết trong Minh
Địa thí luyện, sau đó lại trông thấy Liệt Ma là bị kiếm giết chết, "Nháy mắt
san bằng toàn bộ Lược Nguyệt sơn, nước cờ này Di Thiên tông hạ sai a."
Bắt thân thích của Ôn Bình dễ dẫn dụ đối phương đến cứu người, hiện tại ngược
lại tốt, trộm gà không thành còn mất cả nắm gạo a.
Hiện tại người khẳng định là bị Ôn Bình cứu được.
Lược Nguyệt sơn cũng bị mất, loại lực lượng này người của Di Thiên tông căn
bản không thể lưu lại được, hôm nay, chú định Bất Hủ tông kia biến Di Thiên
tông thành trò cười người đời cười chê.
Lạc Bạc Bình lên tiếng lần nữa, "Để người kia lại dò xét! Ta nhất định phải
biết tình huống chân chính trong đảo."
Chỉ có biết Ôn Bình một phương là thực lực gì, hắn mới dễ quyết định phái bao
nhiêu người đi tiếp viện.
...
Từ Di Thiên bỗng nhiên quay đầu, nhìn xem Ôn Bình, mặt lộ ra vẻ hung ác, "Ôn
Bình, đến nước này, để người sau lưng ngươi ra đi. Di Thiên tông tông chỉ là
một địa phương nhỏ... Hắn hẳn sẽ không coi ra gì a?"
Cáp Cáp!
Từ Di Thiên tiếp đó cười thảm một tiếng.
Giống như điên rồi.
Thật ra đến tận đây hắn cũng không thể tin được, nơi nhỏ bé chật hẹp như thế
tại sao lại xuất hiện lực lượng siêu việt Thần Huyền.
Những người kia, loại lực lượng kia, không phải chỉ có ở ngoài ba hồ sao?
Tại sao lại muốn tới bảo đảm một tên mao đầu tiểu tử diễu võ giương oai khắp
nơi?
Tại sao phải giúp một tên mao đầu tiểu tử đánh lên Di Thiên tông?
"Sau lưng ta có người?" Ôn Bình bỗng nhiên quay đầu, nhìn xem sau lưng trống
rỗng, trừ gió ra thì không có gì cả.
"Giữa ban ngày, làm sao bỗng nhiên lại nói đến chuyện ma." Ôn Bình lại lạnh
nhạt xoay đầu lại.
"Phía sau có người?" Cơ Lương Bình nghe thấy thế thì nở nụ cười, lần đầu tiên
hắn thấy có người hiểu phía sau có người nghĩa là như thế. Mà lúc này, người
trên phi chu cũng nhìn Ôn Bình cũng là có chút bất đắc dĩ nở nụ cười.
"Có thể nói đùa trong tình huống này, chắc cũng chỉ có một người như tông
chủ mà thôi." Chiêm Đài Thanh Huyền mỉm cười nói.
"Tông chủ biết đùa."
Đám người cười một tiếng.
Lúc này, Cơ Lương Bình nổi giận gầm lên một tiếng, mạch môn run lên, lập tức
xông tới, thề phải báo mối thù vừa rồi.
"Lão thất phu, hiện tại đến phiên ta!"
Thạch chuỳ lên!
Ngang nhiên rơi xuống.
Oanh!
Từ Di Thiên không có sức đánh trả nên bị đập bay ra trăm mét, tuy nhiên một
chùy này Cơ Lương Bình cũng không dám nói có thể thương tổn được linh thể của
Từ Di Thiên. Cho nên, hắn đuổi theo sát phía sau, không ngừng tung ra quyền
ảnh.
"Kim Khoát linh thể đúng không?"
Đấm ra một quyền, Từ Di Thiên lui lại mấy chục bước.
"Xem thường Vô Cấu Chi Thể đúng không?"
Lại là một quyền, lại đánh cho Từ Di Thiên lui bước.
Nhưng mà, Ôn Bình nhìn xem một màn này, lại không có tâm tư đùa giỡn, trực
tiếp tựu phân phó Ác Linh kỵ sĩ cùng chó săn xông tới. Ba đánh một, có thể
giải quyết nhanh trận chiến tựu tốt, đợi chút nữa còn hai phát pháo chờ bắn
đâu.
Uy lực của một pháo hắn xem như đã biết.
Cho nên, còn lại hai phát miễn phí, không bắn thì phải xin lỗi bản thân đã một
mực giữ nó cho đến bây giờ.
Nhưng ngay lúc này, mặt đất đột nhiên rung động.
Khiến cho Ôn Bình có cảm giác như trở lại dưới địa cung, giống như trùng khôi
vô cùng vô tận lại muốn xông ra.
"Cơ viện trưởng!" Ôn Bình vội vàng hô một tiếng, thế nhưng là Cơ Lương Bình đã
ở ngoài xa mấy trăm mét. Không có kết quả, Ôn Bình đành phải lập tức nhìn
chung quanh, sau đó thả cảm giác cùng ánh mắt tập trung trong hố lớn.
Ầm!
Một người áo trắng phá đất mà lên.
"Người phương nào nhiễu ta thanh tịnh!"
Chỉ là một câu nói, lại chấn động đức mức khiến toàn bộ Di Thiên đảo giống như
ở trong lôi trì.