Phòng Ngự Tuyệt Đối


Người đăng: ngaythodng

Một tiếng gầm thét, bốn cái Dực tộc đại yêu lập tức lên không.

"Tiểu tử, nạp mạng đi "

"Coi là thật dám đến Di Thiên tông ta, hôm nay chúng ta sẽ trả thù cho bọn
người Nam Cung Vấn Thiên trưởng lão."

Tiếng hét phẫn nộ, xen lẫn chấn mạch thanh âm.

Bốn người tại mấy ngày trước đây cũng đã được đại trưởng lão báo cho biết
chuyện này, cho nên mấy ngày nay bọn họ cũng là không có đi, mà ở đây chờ Ôn
Bình đến, bốn người đều không nghĩ đến, Ôn Bình thật đúng là dám đến một mình.

Mặc dù không biết từ đâu xuất hiện một người gây rối như Cơ Lương Bình, thế
nhưng cũng không quan trọng, hắn chỉ có một người mà thôi.

"Hệ thống, Bích Nguyệt Phiêu Linh hai người bị giam ở đâu?" Nếu như hệ thống
tuyên bố nhiệm vụ, không có khả năng không biết hai người bị giam ở đâu đi

"Trong địa cung."

"Địa cung "

"Ngay ở phía dưới nhất của Lược Nguyệt sơn."

Nghe được hệ thống, Ôn Bình lập tức phóng thích cảm giác, khóa chặt cửa đá lấp
kín trên Lược Nguyệt sơn. Bởi vì chỉ có chỗ ngăm cách cảm giác mới là nơi quan
trọng gì đó, đương nhiên mấu chốt nhất là ở trên đó viết bốn chữ lớn địa cung
cấm địa

"Cứu người trước đi." Ôn Bình thì thầm một tiếng, lập tức vọt xuống dưới,
đương nhiên hắn là nhảy xuống khỏi Vân Ưng. Bởi vì có Ngự Kiếm Thuật tồn tại
cho nên nhảy xuống hai ba trăm mét căn bản sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng mà một màn này ở trong mắt người ngoài, đó chính là Ôn Bình đột nhiên
rút kiếm nghênh địch.

Cơ Lương Bình cũng cho là như thế, lập tức hô gọi Ôn Bình: "Ôn tông chủ, ngươi
đi cứu người trước."

Nói xong, trong tay chấn mạch thanh âm đột nhiên hiện.

Phanh!

Một cái thạch chùy to lớn hạ xuống sau lưng Ôn Bình, nhấc lên khí lãng mạch
khí ngập trời, muốn tiếp quản bốn người trước mặt Ôn Bình, tạo ra cơ hội cho
Ôn Bình rơi xuống đất. Một màn này, Liệp Khôi cũng thấy rõ.

"Còn dám phân tâm "

Lúc nói những lời này, Liệp Khôi đã nhanh đến trước người Cơ Lương Bình.

Hai cái móng vuốt chụp ngang ngực Cơ Lương Bình như muốn xé toang ngực đối
phương ra.

Được như ý, hắn lập tức nhe răng nở nụ cười trên mặt.

Cơ Lương Bình phân tâm chính là sai lầm lớn nhất của hắn. Chiến đấu với một
Thần Huyền thượng cảnh đại yêu, chớ nói không thể có mảy may sai lầm, tựu ngay
cả một chiêu phạm sai lầm cũng có thể quyết định thắng bại của trận chiến đấu
này.

Cơ Lương Bình ngược lại tốt, trực tiếp phân tâm.

Cái này không phải là muốn chết sao?

Mạch khí hộ thuẫn, bây giờ liền xem như ngưng kết cũng là chuyện vô bổ, bởi
vì Liệt Không Trảo của nó đã đại thành. Huyền cấp hạ phẩm mạch thuật, không
phải một mạch khí hộ thuẫn có thể ngăn cản được. Chờ đợi Cơ Lương Bình chỉ có
một kết quả duy nhất, bị bản thân trọng thương.

"Lão gia hỏa, thật là muốn chết."

Nhưng mà, Cơ Lương Bình lại là xem thường cười một tiếng, ngay lúc này, một
đoàn thổ hoàng sắc quang mang bao phủ Cơ Lương Bình. Nguyên bản móng vuốt thế
không thể đỡ, nhất định sẽ xé rách ngực Cơ Lương Bình lúc này nhấn lên trên
hoàng mang kia lại im bặt mà ngừng.

"Đi chết đi!"

Cơ Lương Bình đá thẳng ra một cước.

Đồng thời, một tay khác đột nhiên gia tăng thêm một lớp nham thạch quyền sáo
tốt nhất, hung hăng đánh tới phía mặt của Liệp Khôi. Mà một cái tay khác, sau
khi phóng ra cự chùy đến phía bốn yêu đang lao đến Ôn Bình khiến chúng bị đánh
bay, cũng gia tăng một lớp nham thạch quyền sáo.

Oanh!

Oanh!

Cơ Lương Bình trực tiếp đánh cho Liệp Khôi danh xưng cận chiến vô xong phải
bại lui liên tục, liên tiếp bị đập bay, mà Liệp Khôi bất kể phản kích ra sao,
công kích đụng đến hoàng mang kia lại giống như nam nhân sợ vợ gặp phải bà
nương, trực tiếp mềm nhũn.

Sau năm hô hấp, y phục trên người Liệp Khôi nát bét, trên mặt, trên người chi
chít vết thương, khóe miệng còn tràn đầy máu tươi. Cả người không có khí độ
như lúc trước, chỉ có thương tích chật vật.

Mà cảnh tượng một ngụm máu tươi không nuốt xuống được phải phun ra khỏi miệng
càng làm người run sợ.

"Đại trưởng lão!"

"Chuyện gì xảy ra?"

"Cơ Lương Bình từ bao giờ có được lực lượng mạnh như thế, không ngờ chỉ trong
mấy hơi thở lại đánh cho đại trưởng lão ra như thế."

Mấy tên Thần Huyền trưởng lão lập tức xông lên muốn giúp đỡ, nhưng mà, Liệp
Khôi cắn răng hô với bốn người vọt lên: "Đi ngăn đón hắn!"

Người mà Liệp Khôi nói đến dĩ nhiên chính là Ôn Bình.

Lúc này Ôn Bình đã phá tan cửa đá địa cung, cất bước tiến vào bên trong.

Mà thấy cảnh này, Chiêm Đài Thanh Huyền thì là kinh hãi không thôi.

"Đây chính là phòng ngự tuyệt đối trong năm hô hấp, thật là kinh người a."

"Cơ tiền bối mua Tuyền Qua Đồ này đáng giá a." Một bên Lâm Khả Vô cũng đang
cảm thán, 500 viên bạch tinh mua được năng lực biến thái như thế, lời to a,
không dám tưởng tượng, Tuyền Qua Đồ được bán đi với giá 1500 viên bạch tinh
kia sẽ biến thái cỡ nào.

"Sao sao?"

"Đúng a, Tuyền Qua Đồ gì?"

Bọn người Dương Nhạc Nhạc không hiểu hai người bọn họ đang nói gì, lập tức hỏi
thăm.

Nhưng do phía dưới đang chiến đấu hừng hực cho nên Lâm Khả Vô cũng không nói
tỉ mỉ, chỉ nói sơ qua chuyện đấu giá hội ở Vân Hải chi đô, để mọi người biết
được Tuyền Qua Đồ do tông chủ chế ra.

"Nhạc Nhạc, các ngươi mau nhìn, tông chủ ra tay." Dương Hề một mực chú ý chiến
trường mở miệng kinh hô một tiếng, sau đó lại qua kéo lấy cánh tay của Dương
Nhạc Nhạc, giống như lúc ở Dương gia.

Đám người lập tức thuận theo thanh âm nhìn lại.

Quả nhiên, tông chủ đã ra tay, đánh ra một một đầu hỏa long.

Nguyên bản bốn người muốn đuổi theo vào địa cung thì bị đầu hỏa long này đánh
lui ra ngoài, có một con Thần Huyền hạ cảnh đại yêu chậm một bước, trực tiếp
bị Hình Phạt Chi Hỏa quét biến tro tàn, không còn phong thái đại yêu.

"Mạch thuật gì đây?"

"Làm sao bây giờ, chúng ta nếu như xông..." Hắn không dám nói tiếp, bởi nếu
lại đi xuống, sẽ khiến cho sĩ khí rơi xuống mức thấp nhất, "Làm sao hắn biết
được người bị chúng ta bắt tới bị giam ở bên trong?"

"Khẳng định là Cơ Lương Bình chỉ định gian tế."

"Vậy chúng ta có đi vào hay không?"

"Không cần tiến vào, trong địa cung, ta đã mở ra cấm địa sát khí, hắn không ra
được." Đột nhiên, một trung niêm nam nhân dáng người khôi ngô hiện ra sau lưng
người kia. Hắn mặc một thân hắc bào, tóc dài, hai con ngươi cực độ sắc bén.

Người này chính là tông chủ Di Thiên tông tông chủ, Từ Di Thiên.

Mà Liệp Khôi kia, mặc dù là đại trưởng lão, nhưng rốt cục trước kia cũng chỉ
là tọa kỵ của Từ Di Thiên mà thôi. Do đi theo Từ Di Thiên mấy chục năm, lập
xuống công lao hiển hách cho nên mới được may mắn ngồi lên vị trí đại trưởng
lão.

Mặc dù trải qua nhiều năm Từ Di Thiên không thường xuyên xuất hiện trước mặt
mọi người, thế nhưng không có ai quên, Từ Di Thiên mới là đệ nhất nhân đúng
nghĩa của Di Thiên tông, chân chính Thần Huyền đệ nhất nhân.

"Tông chủ!"

"Tông chủ!"

Mấy người lập tức quỳ xuống đất.

Từ Di Thiên nói tiếp: "Hỏa của tiểu tử kia không đơn giản, đều không cần đuổi
theo, trước hết giết Cơ Lương Bình. Tên kia nếu vội vã cứu người, tựu để hắn
chết ở trong cung điện dưới lòng đất là được rồi, ta cũng không tin, người sau
lưng kia sẽ không ra."

"Vâng!" Mấy người lập tức gật đầu.

Cấm địa sát khí a, mấy thập niên, còn là lần đầu tiên mở ra.

Trước kia lập ra là vì phòng ngừa người bị tông môn xử phạt bỏ trốn, về sau
diễn biến thành phòng ngừa người từ bên ngoài xâm nhập vào đây, đến bây giờ
thì nơi đó chính là tử địa. Ai gặp gỡ cấm địa sát khí kia đều phải chết.

Thần Huyền thượng cảnh, cũng là như thế.


Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn - Chương #342