Sẽ Cho Một Cái Công Đạo


Người đăng: ngaythodng

Trung tâm Vân Hải chi đô.

Dưới pho tượng thành chủ to lớn, người của Mục gia đã xây dựng xong "Sân khấu
kịch", có ý muốn diễn một đoạn kịch ở chỗ này. Nhưng khi người Mục gia người
bắt đầu giới thiệu Tuyền Qua Đồ kiểu mới, người qua đường lại không xem như
xem xiếc.

Mục Thiên ở phía trên càng nói càng đặc sắc, Mục Nguyệt ở bên cạnh thì càng
không ngừng ném ra chứng cứ Cơ Lương Bình là người mua đầu tiên.

Thế nhưng vẫn có rất nhiều người chất vấn.

Mục Thiên cười nhìn người vây quanh khu này mỗi lúc một đông, thấy thời cơ
chín muồi, vội vàng nói: "Biết các vị tiền bối sẽ chất vấn, cho nên Mục gia ta
cố ý mời Cơ tiền bối của Thiên Thần Học Viện đến đây, hiện thân giải thích cho
các vị."

"Lão phu chứng minh Mục gia nói là thật! Vị tông chủ Bất Hủ tông chế tác Tuyền
Qua Đồ kia, lão phu cũng có quan hệ không cạn với hắn." Cơ Lương Bình vừa lên
đài, trực tiếp biểu hiện ra tư thái của một vị phó viện trưởng, từ trên cao
nhìn xuống nhìn xem tất cả mọi người.

Khiến cho Ôn Bình bất ngờ là câu nói sau cùng của Cơ Lương Bình lại còn thiếp
vàng lên cho mình.

"Đại gia ngươi vĩnh viễn là đại gia ngươi."

Đứng trước đám người, Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng.

Mà có Cơ Lương Bình chứng thực, tất cả mọi người trên quảng trường cũng bắt
đầu nghị luận sôi nổi.

Tin khẳng định là tin.

Đồng thời, cũng có rất nhiều người bắt đầu nghĩ đến lập tức thông tri người
trong nhà, qua mấy ngày nữa liều thu nhị tinh Tuyền Qua Đồ một phen.

Ngay lúc tuyên truyền hiệu quả oanh động, trong tửu lâu bên ngoài đoàn người,
có mấy người nhìn xem chuyện này mà bàn luận.

"Tông chủ Bất Hủ tông, liền là hắn a?"

Kim Mâu Dực Hổ nhìn sang Ôn Bình.

Bởi vì Ôn Bình cùng người bên cạnh đều mặc chế phục tông môn như nhau, cộng
thêm người chung quanh coi hắn như thiên lôi sai đâu đánh đó —— một bộ chế
phục cùng tông môn bọn họ chưa bao giờ nghe qua, kết hợp cả hai, Bất Hủ tông
trong cố sự của Mục Thiên, tám chín phần mười liền là bọn họ.

Mà thiếu niên kia cũng chưa chắc sẽ thật là thiếu niên.

Hắn cũng thấy nhiều người 100 tuổi vẫn là bộ dáng thiếu niên.

Nộ Kiếm Thần cười cười, "Rất thông minh a, xem ra đại yêu kia là Cơ Lương Bình
phái đi bảo hộ tông chủ Bất Hủ tông kia. Không nghĩ đến lần này lại có thể thu
hoạch được một bất ngờ, Tuyền Qua Đồ có năng lực bám lên trên vũ khí a, nếu
như có nó trong tay, đưa lên, người cấp trên hẳn sẽ thật cao hứng đi."

Sau khi cười xong, Nộ Kiếm Thần lập tức nói với một người mặc ngân giáp ở bên
cạnh: "Cố thống lĩnh, giao cho ngươi."

"Giúp Nộ Kiếm Thần một phen, việc nghĩa chẳng từ." Cố thống lĩnh trả lời, lập
tức đi xuống lầu dưới.

Hiển nhiên, hai người quan hệ không cạn.

Lúc gần đi, Nộ Kiếm Thần còn tăng thêm một câu, "Bắt hết tất cả mọi người, kể
cả mấy người Bất Hủ tông trong đám người kia."

Cố thống lĩnh sau khi xuống lầu thì đi thẳng đến phía này. Ở phía ngoài đoàn
người, hắng giọng quát to.

"Vân Hải chi đô trọng địa, các ngươi đều vây quanh ở đây làm gì?"

Đoàn người dần dần tách ra một con đường.

"Còn có Mục gia các ngươi nữa, ai cho phép các ngươi tuyên truyền ở đây, lại
còn ở ngay dưới pho tượng của thành chủ. Đều đứng ngay ngắn cho ta, ai chạy ta
sẽ ra tay ngay! Cơ Lương Bình, mặc dù ngươi là Thần Huyền thượng cảnh, thế
nhưng đây là Vân Hải chi đô, ngươi cũng không thể làm loạn."

"Người đâu, mang Mục gia cùng những người này đi hết cho ta." Cố thống lĩnh
quát một tiếng, vậy mà đưa tay chỉ thẳng Ôn Bình.

"Cố Tích đến, người Mục gia thảm rồi, đám quần chúng kia cũng xui xẻo... Thật
đúng là không may a." Cố Tích thế nhưng là thiết diện thống lĩnh quản lý khu
này, chỉ cần là người hắn nói muốn dẫn đi, cơ bản sẽ không ra được, cho dù có
thể ra đến, cũng phải tốn thật nhiều bạch tinh.

Mà Ôn Bình nhìn xem một màn này, hơi nghi hoặc một chút. Bản thân từ đầu đến
cuối đều không có biểu thị liên quan gì đến những người này, càng không nói
một câu nào với bọn họ. Thế nhưng vị thống lĩnh của phủ thành chủ này, vừa đến
đã chỉ tay muốn bắt hắn.

Lúc này, Cơ Lương Bình lập tức che ở trước người Ôn Bình, ngăn cản hộ vệ xông
đến, thế nhưng Cố thống lĩnh kia vẫn là la hét muốn bắt Ôn Bình, đồng thời lôi
ra luật pháp của Vân Hải chi đô để xua đuổi Cơ Lương Bình, quấy nhiễu chấp
pháp xem như vi phạm chuẩn mực.

Trông thấy Ôn Bình nghi hoặc, Cơ Lương Bình vội vàng mở miệng nói ra: "Hắn là
thống lĩnh quản lý khu này của Vân Hải chi đô, ngày bình thường lấy thiết diện
xưng danh. Tu vi Thần Huyền thượng cảnh giống như ta, đánh lên, ta hẳn không
phải là đối thủ. Ôn tông chủ, nếu không ngươi đi trước đi, ta ngăn trở bọn
họ."

"Xem ra là phía sau có người trị ta a!" Ôn Bình hiểu ý.

Nếu như không phải phía sau có người trị hắn, cùng Thần Huyền thượng cảnh làm
sao mới đến đã điểm danh bắt hắn? Hắn nhưng chưa biểu thị qua liên quan đến
người Mục gia, càng không có đứng chung một chỗ. Không phải người nhận biết
mình thì sẽ không biết hắn có quan hệ với Mục gia. Xem ra, là có người để mắt
đến Tuyền Qua Đồ của mình.

Hơn nữa thật có người coi mình là tông chủ của một tông môn xuống dốc, là một
người chỉ biết có Tuyền Qua Đồ.

"Ôn tông chủ, ngươi đi trước đi, ta ngăn trở hắn." Nói xong, Cơ Lương Bình
dường như mơ hồ có động tác mở ra mạch môn.

"Đi? Vốn là không muốn đánh muốn giết, nhưng..." Ôn Bình vừa nói đã chuẩn bị
để Ác Linh kỵ sĩ xuất hiện.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên trên bầu trời rơi xuống một bóng đen to lớn. Đập
xuống giống như thiên thạch, sau đó giẫm cả người Cố thống lĩnh xuống một nửa
đất gạch, khiến hắn kém chút bất tỉnh.

"Cái này..."

Người chung quanh nhao nhao tán đi, nhìn xem Cố thống lĩnh bị người giẫm dưới
chân đã nửa chết nửa sống, nhao nhao hút ngụm khí lạnh. Sau đó nhìn sang người
giẫm đạp hắn thì càng kinh hãi, bọn họ vội vàng khom người.

"Lộ thành chủ!"

"Lộ thành chủ!"

Tất cả mọi người khẽ khom người, Lộ Hợi cũng nói, "Ai cho ngươi quyền lực, để
ngươi tùy tiện bắt người?"

Cố Tích khóe miệng chảy máu, trong hai con ngươi lộ ra vẻ sợ hãi mãnh liệt,
nói giọng yếu ớt: "Đại nhân, là Nộ Kiếm Thần... Hắn nhờ ti chức giúp một
tay... Hắn ngay tại..."

Ầm!

Lộ Hợi lại đạp xuống một cước.

Đầu của Cố thống lĩnh giống như quả đu đủ, trực tiếp vỡ ra.

Sau khi xong xuôi tất cả mọi thứ, Lộ Hợi nhìn sang Ôn Bình, "Thật ngại, Vân
Hải chi đô nhiều người nên sẽ có mấy cái bại hoại, chuyện này ta sẽ cho ngươi
một cái công đạo."

Ôn Bình khẽ gật đầu.

Lộ Hợi lại quay sang nói với người bên cạnh: "Dọn sạch sẽ chỗ này cho ta, ném
thi thể hắn ra ngoài cho yêu ăn."

Mắt thấy hộ vệ thật sự đi lên làm như thế, người chung quanh nhao nhao hút
ngụm khí lạnh.

Người kia là ai a?

Vậy mà khiến cho Lộ Hợi thành chủ ra mặt giết người của mình.

Mà Thi Hoa ở bên cạnh thì giờ lại càng kinh hãi.

Nàng vốn còn đang lo lắng cho Ôn Bình, không muốn để Ôn Bình bị cuốn vào trong
chuyện của nàng, đề phòng Nộ gia trả thù. Sau khi chứng kiến nội tình của Nộ
gia, thực lực của Thần Huyền thượng cảnh cùng thế lực khổng lồ khiến cho nàng
nhận thức được cái gì mới gọi là đại thế lực.

So sánh với thế lực ở Đông hồ, cự đầu ở Đông hồ quả thật chẳng khác gì đứa con
nít.

Bất Hủ tông trước mắt mạnh hơn, cũng không phải là đối thủ của Nộ gia.

Bằng hữu của Ôn Bình mạnh, cũng không có nghĩa là chính hắn cũng mạnh, bằng
hữu kia của hắn vừa đi, người Nộ gia trả thù, vậy liền thảm rồi.

Thế nhưng là nàng không nghĩ đến, Ôn Bình vậy mà trưởng thành đến loại tình
trạng này.

...

Trong khách sạn.

Nộ Kiếm Thần ngồi trong sương phòng thấy cảnh này thì biến sắc.

"Lộ thành chủ sao lại đúng lúc ở đây?" Kế hoạch thất bại, nhưng hắn cũng chẳng
thấy sao cả, dù gì người chết cũng không phải là người của hắn. Có thất bại
trước mắt này, hắn cảm thấy vẫn là không cần động thủ ở Vân Hải chi đô thì
hơn.

Đợi đến khi Cơ Lương Bình cùng người của Bất Hủ tông ra khỏi thành, lại ra bên
ngoài chặn giết, vừa vặn mấy ngày nay còn có thể lại tìm mấy người trợ giúp.
Ném ra thân phận của chủ nhân nhị tinh Tuyền Qua Đồ kiểu mới, khẳng định có
rất nhiều người nguyện ý hợp tác.

Cho dù ném ra tin tức là giả cũng sẽ có người hợp tác, đến lúc đó hắn chỉ cần
ngồi thu ngư ông thủ lợi là được rồi.

Có thể trả thù!

Lại có thể kiếm một món tiền.

Sảng khoái.


Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn - Chương #332