Người đăng: ngaythodng
Nói đến một nửa, liền bị Ôn Bình trừng mắt nhìn lại.
Hắn tới đây chính là vì hoàn thành nhiệm vụ, để sản phẩm Bất Hủ tông làm ra
vang vọng Vân Hải chi đô, do đó đạt được ban thưởng tăng cao cảnh giới. Cảnh
giới tăng lên có thể sử dụng mệnh hạch, nếu như mặt dây chuyền mệnh hạch lại
vẫy một cái!
Sảng khoái!
Nếu đạt được niềm vui bất ngờ tăng lên gấp bội, hắn có thể thẳng lên Thần
Huyền cảnh.
Cho nên, hắn cũng không muốn nhận thức vị thành chủ này một chút nào, bởi vì
nhận thức cũng không có ý nghĩa quá lớn.
"Ôn huynh đệ ngươi cầm Tuyền Qua Đồ đi, dù sao quá quý giá, để ta cầm, chính
ta cũng không yên lòng bản thân." Mục Thiên ngượng ngùng cười một tiếng, chợt
quay người rời khỏi phòng, trực tiếp tìm được Bạch Hạo.
Lúc này, phòng đấu giá đã bị phong tỏa.
Bạch Hạo tự mình dẫn người phong tỏa, người chung quanh đều không được qua lại
nơi này.
Làm như thế, tự nhiên là vì để cho Lộ Hợi xuất hiện sẽ không gây nên sóng to
gió lớn gì, hắn đã thuyết phục Lộ Hợi đổi cưỡi Dực tộc đại yêu. Bởi vì thực sự
tìm không ra con ngựa để cho Lộ Hợi cưỡi mà không bị mất phong độ.
"Bạch Hạo thống lĩnh, Ôn công tử nói không gặp."
"Không gặp?" Bạch Hạo nhướng mày, "Thật đúng là coi thường một vị nửa bước
Trấn Nhạc, gia hỏa này."
Hắn không tiện báo cáo kết quả với Lộ Hợi a.
"Được rồi, ngươi trước đi làm việc của ngươi đi."
Đuổi đi Mục Thiên, Bạch Hạo tựu đứng tại chỗ chờ lấy Lộ Hợi giáng lâm.
Một canh giờ sau, hoàng hôn dần dần buông xuống, một con hắc ưng bỗng nhiên
xuất hiện trên đỉnh đầu, sau đó rơi xuống dưới đó.
Bạch Hạo biết, là phó thành chủ Lộ Hợi đến rồi!
Trong chớp mắt, hắc ưng thu cánh rơi xuống đất, đầu chậm rãi cúi thấp xuống,
làm xong công tác chuẩn bị để người ở trên lưng giẫm lên. Nhưng mà Lộ Hợi lại
mang theo thân thể tròn vo nhảy xuống dưới, rõ ràng không cao, nhưng vẫn là
phát ra một tiếng bịch.
"Đại nhân." Kể cả Bạch Hạo, tất cả mọi người đều khom mình hành lễ.
"Còn chưa bắt đầu?"
"Còn có một hồi, đại nhân có muốn đi trước nghỉ ngơi một hồi hay không?"
"Nghỉ ngơi thì thôi, dẫn tông chủ Bất Hủ tông kia đến gặp ta." Nói xong, Lộ
Hợi lập tức đi vào trong phòng đấu giá.
Bạch Hạo theo sát phía sau, mặt lộ vẻ khó xử trả lời, "Đại nhân... Thực không
dám giấu giếm, hắn cự tuyệt gặp ngài." Nói xong, tranh thủ thời gian học hắc
ưng cúi thấp đầu, chuẩn bị chịu khiển trách của phó thành chủ.
"Vậy ta đi gặp hắn." Mang theo bên người Thần Huyền thượng cảnh đại yêu, lại
còn Tuyền Qua Đồ kiểu mới, ngược lại cũng đáng giá hắn đi bái phỏng.
"Đại nhân, không phải vấn đề ai gặp ai, mà là hắn không nguyện ý." Bạch Hạo
bất đắc dĩ cười một tiếng.
"Giá lớn như thế?"
"Đại nhân, như vậy đi, ngài đi nghỉ ngơi trước đi, ta đi thương lượng cho
ngài." Nói xong, Bạch Hạo dùng tay làm dấu mời.
"Giá của tiểu tử này còn lớn hơn cả ta, coi như trong nhà có Trấn Nhạc cảnh,
không phải không đi theo hắn đến a?" Mặc dù có chút khó chịu, thế nhưng Lộ Hợi
cũng không nói thêm gì, dù sao làm chuyện gì đều không phải một lần mà thôi.
Mặc kệ quá trình như thế nào, chỉ cần rốt cục Ôn Bình đáp ứng gặp hắn là được
rồi.
Lộ Hợi sau khi lên lầu hai thì vào rạp ngồi, vừa ngồi liền ngủ mất.
Dần dần, đêm dần tối dần.
Đã có không ít xe ngựa lục tục ngo ngoe đi đến hướng này, ngựa kéo xe, cũng là
Thông Huyền đại yêu, thậm chí là Thần Huyền đại yêu, bọn chúng nhao nhao dừng
ở bên đường, bởi vì có người của phủ thành chủ phong tỏa trăm mét chung quanh
cho nên mười mấy cỗ xe ngựa cũng không cảm thấy hỗn loạn.
Ôn Bình lúc này cũng ngồi ở trong rạp, bởi vì hắn hiện tại là quý nhân của
Mục gia, cho nên ngồi ở chính giữa nhất, xuyên thấu qua cửa sổ trước mặt có
thể trông thấy tất cả mọi người, mà những người khác lại không trông thấy hắn.
Phía bên dưới đã trở nên ồn ào, Ôn Bình liếc qua, người đã ngồi đầy, ít nhất
phải có một hai trăm người.
Mục Thiên đứng ở một bên, nói: "Ôn huynh đệ yên tâm, hôm nay người đến đều là
đến người chí ít đều nửa bước Thần Huyền. Nhất định có thể nâng Tuyền Qua Đồ
lên một cái giá rất cao, để ngươi kiếm được đầy bồn đầy bát."
"Giao cho ngươi." Ôn Bình vẫn rất tin tưởng năng lực của Mục Thiên ở phương
diện này.
Mục Thiên chợt rời khỏi rạp, nhưng cảnh tượng hắn từ trong rạp đi ra thì ai
cũng trông thấy.
Đám người nhao nhao ngưng mắt nhìn lại.
Người bán hẳn là ở trong rạp kia.
Một vị bạch mi lão giả mỉm cười nói, "Người tông chủ này thua toàn bộ tông
môn, nhưng lại đạt được một phen thành tựu khác, cũng không lỗ."
"Tuyền Qua Đồ kiểu mới, cũng không biết là thật hay giả."
"Thật giả liên miên, hôm nay đến nhiều người như thế, chẳng lẽ hắn còn dám
lừa gạt hay sao?"
Đám người nghị luận sôi nổi.
Hiển nhiên, cố sự mà Mục Thiên lan truyền rộng rãi bên ngoài bọn họ lại tin là
thật.
Rất nhanh, Mục Thiên lên đài, trong phòng đấu giá nháy mắt yên tĩnh trở lại.
"Hoan nghênh mọi người đi đến phòng đấu giá của Mục gia ta ở Vân Hải chi đô,
hôm nay ta làm chủ đấu giá tất cả mọi thứ của mọi người... Cùng hai tấm Tuyền
Qua Đồ kiểu mới ở phía cuối nhất kia."
Dứt tiếng, vật phẩm đấu giá thứ nhất được đẩy đến.
Nó cũng là thiên tài địa bảo, xích hồng sắc quả, vật cần cho linh thiện.
"Giá khởi điểm, 100 viên bạch tinh!"
"110."
"120."
...
Cứ như thế, đấu giá hội một mực diễn ra cho đến nửa đêm —— mỗi một kiện đồ vật
đều phải giới thiệu, đều phải trải qua quãng thời gian đấu giá dài dằng dặc.
Mục Thiên đập đến rốt cục cũng kích động hẳn lên, đổi một nữ tử dáng người
thướt tha y phục nóng bỏng đi lên.
"Tiểu nữ tử Mục Nguyệt, xin chào mọi người." Nữ tử vừa đi lên, tựu lấy mị thái
khiến cho toàn trường sinh động, chợt vỗ tay một cái, "Tiếp xuống chính là vật
áp trục của buổi bán đấu giá lần này của chúng ta."
Một thị nữ bưng một chiếc khay được phủ vải vàng đi đến, Mục Nguyệt chậm rãi
xốc nó lên.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều đứng lên.
"Đây chính là Tuyền Qua Đồ kiểu mới?"
"Không giống a!"
"Đúng vậy a, không khác gì nhau a."
"Mục Thiên, là thời điểm mời vị tông chủ Bất Hủ tông kia xuống đây đi?" Lúc
này, một cái thanh âm hùng hậu truyền lại. Mà nương theo lấy thanh âm của hắn,
toàn bộ phòng đấu giá cũng bắt đầu phụ họa.
Mục Nguyệt mặt lộ vẻ khó xử, nàng không có ý thức được sẽ là loại tràng diện
này, vội vàng đánh mắt xin sự giúp đỡ của Mục Thiên.
Mục Thiên vội vàng đi đến, "Hạ tông chủ, hôm nay chỉ bán giấu giá, mời ngồi
xuống."
"Hừ, ngồi xuống, vậy ta làm sao biết Tuyền Qua Đồ này là thật hay giả. Vô địch
phòng ngự trong năm hô hấp... Ngươi sao chứng minh được nó thật sự có loại
năng lực đó?" Nam nhân trung niên họ Hạ cười lạnh.
Mục Thiên thấy hắn gây sự như thế khiến cho cả hội trường cũng bắt đầu loạn,
trong lòng hơi khó chịu.
Thế nhưng, người ta là tông chủ của tam tinh thế lực, cũng là Thần Huyền trung
cảnh!
Mục Thiên lập tức nói: "Dùng toàn bộ Mục gia chúng ta đảm bảo, Hạ tông chủ,
ngươi hài lòng a?"
Nam nhân trung niên họ Hạ hừ lạnh một tiếng, "Mục gia ngươi đáng giá mấy
đồng."
"Lăn tăn cái gì!"
Đột ngột, một người trên lầu hai nổi giận gầm lên một tiếng.
Tiếng mắng chửi chấn động khiến mọi người trong hội trường biến sắc, cũng hiểu
là Thần Huyền thượng cảnh mở miệng.
Mở miệng chính là Cơ Lương Bình.
"Hạ Bình, ngươi có mua hay không? Không mua thì cút!" Cơ Lương Bình ló đầu ra,
ánh mắt lạnh lùng quét liếc nhìn những người đang ồn ào kia, chợt đưa tay,
"Lão phu ra 300 viên bạch tinh, có cao hơn ta sao?"
"Cái này..."
Mọi người thấy là Cơ Lương Bình mở miệng, nên ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cơ Lương Bình đều tin, bọn họ còn có tư cách gì nói không tin?
Nói không tin, đó chính là khiêu chiến quyền uy Thần Huyền thượng cảnh.
Hạ Bình là Thần Huyền trung cảnh cũng không dám làm như thế.