Phó Thành Chủ, Không Gặp!


Người đăng: ngaythodng

Ôn Bình cũng hiểu, cho nên sờ lên đầu của nàng, đứng dậy muốn rời đi, "Ngươi
ở đây nghỉ ngơi đi, ta còn có việc."

Bỗng nhiên ý thức được tay mình tựa hồ đặt không đúng chỗ, Ôn Bình vội vàng
thu tay lại.

Hắn không có ý tứ gì khác, chỉ nghĩ quan tâm nàng một chút.

Thế nhưng lại lo Thi Hoa hiểu sai.

"Yên tâm đi, ở đây sẽ không có ai đến kiếm ngươi gây chuyện." Nghe nói ác kia
phụ kia có một lão công, nếu như lão công biết lão bà bị giết, hẳn sẽ đến báo
thù, coi như không có biện pháp trả thù cũng sẽ chơi âm mưu.

Ôn Bình dứt khoát để chó săn trông coi ở đây.

Nếu như lão công của ác phụ kia là Thần Huyền thượng cảnh, chó săn cũng có thể
cầm cự được đủ thời gian để mình chạy lại.

Ác Linh kỵ sĩ chỉ phụ trách bảo hộ hắn chứ không xuất thủ trợ giúp những người
khác, cho nên lưu lại đây cũng không có tác dụng gì.

Sau khi ra khỏi phòng, Ôn Bình tìm được Chiêm Đài Thanh Huyền, kiếm một chỗ
hẻo lánh trước chế tác nhị tinh Tuyền Qua Đồ.

Lần này, Ôn Bình hết sức may mắn, mệnh hạch lại lần nữa lắc lư.

Nó cũng đại biểu cho, nhị tinh Tuyền Qua Đồ ổn định.

Cũng ngay lúc đó, chỗ trung tâm nhất Vân Hải chi đô, trong một tòa cự điện cao
đến mấy chục trượng. Bạch Hạo cưỡi một thớt ngựa dừng lại ở bên ngoài, sau đó
xuống ngựa, dọc theo bậc thềm dài của đại điện, thẳng tiến chủ điện.

Sau khi đi đến chủ điện, Bạch Hạo lên thẳng lầu ba, gõ một cái cửa phòng.

Thùng thùng!

Trong cửa lập tức truyền lại thanh âm.

"Nếu như không phải chuyện quan trọng thì đi đi, lão tử muốn ngủ!" Ý muốn
lười biếng, thuận theo lời nói xông thẳng nội tâm Bạch Hạo. Nhưng mà Bạch Hạo
lại không hề để ý đến chuyện này.

Phó thành chủ Lộ Hợi, một mực dạng này!

Ai cũng luôn có cảm giác như thế này.

Bởi vì hắn là đại yêu trong nước, một loại yêu vật sống 1000 năm trong đó có
đến 900 năm là ngủ.

"Lộ thành chủ, có tin tức của người mang đến Tuyền Qua Đồ." Bạch Hạo nói, tự
nhiên là Tuyền Qua Đồ kiểu mới kia. Nó mặc dù còn không có truyền khắp toàn bộ
Vân Hải chi đô, cũng không có truyền đến trung tâm thành, thế nhưng là vẫn có
một ít người biết được nó tồn tại.

Kẽo kẹt!

Cửa mở.

Một vị trung niên nam nhân tròn vo đập vào mi mắt, dùng cái gì để hình dung
hắn béo đây, chỉ sợ chỉ có câu nói từ cổ trở xuống tất cả đều là eo mới diễn
tả hết được. Hắn đang nằm trên một tấm ghế to lớn, ngồi bên cửa sổ quan sát
Vân Hải chi đô.

"Là ai mang đến?"

"Là một vị thiếu niên."

"Thiếu niên?"

"Ừm, hẳn là người của đại thế lực. Ti chức tận mắt thấy, con chó hắn mang theo
bên người cũng có tu vi Thần Huyền thượng cảnh. Thần Huyền thượng cảnh đã là
sức mạnh cực hạn của tam tinh thế lực, nhưng lại chỉ là hộ vệ của thiếu niên."

"Có ý tứ. Xem ra tám chín phần mười là đến từ tứ tinh thế lực." Đương nhiên,
hắn cũng không dám xác định, dù sao lưu truyền cố sự nhưng không phải như thế,
mà là một cái tông chủ của một tông môn lụn bại nghiên cứu ra được, "Đấu giá
hội diễn ra vào chạng vạng tối hôm nay a? Đi chuẩn bị xe ngựa, ta phải đi xem
xem."

"Lộ thành chủ, ngài cần gì phải đi a?" Nửa bước Trấn Nhạc cảnh đi Vân Hải chi
đô ngoại thành, có hơi quá.

Như thế sẽ khiến ngoại thành Vân Hải chi đô mất đi cân bằng.

Đến lúc đó, không biết sẽ có bao nhiêu Thần Huyền thượng cảnh nghe tiếng mà
đi.

Nếu như là một vị phó thành chủ khác thì hoàn hảo, có thể giấu được, nhưng
Lộ thành chủ thì căn bản giấu không được.

"Bớt nói nhảm, chuẩn bị ngựa!"

"Không phải xe ngựa sao?"

"Ta không muốn ngồi xe ngựa, ta muốn cưỡi ngựa, làm sao, ngươi có ý kiến?"

"Ta đi tìm..." Thế nhưng là biết đi đâu tìm con ngựa lớn như thế.

...

Sắp chạng vạng tối.

Ôn Bình mang theo bọn người Lâm Khả Vô đi đến phòng đấu giá, Mục Thiên trông
thấy, lập tức ra đón, mang Ôn Bình đi thẳng lên lầu hai. Lúc này lầu hai, vậy
mà đứng hai cái Thần Huyền cảnh.

Đủ để thấy Mục gia coi trọng chuyện này!

"Cho ngươi." Ôn Bình móc ra hai phần Tuyền Qua Đồ, một kim, một thổ!

"Thật nặng!"

Mục Thiên nắm trong tay, không khỏi cảm khái một tiếng.

Đương nhiên, không phải Tuyền Qua Đồ nặng, mà là ý nghĩa phía sau của Tuyền
Qua Đồ rất nặng.

Bỗng nhiên, cổng truyền lại tiếng huyên náo.

Mục Thiên lập tức để Tuyền Qua Đồ xuống, "Ôn huynh đệ, ta đi ra xem một chút."

"Ừm." Ôn Bình khẽ gật đầu, xuyên thấu qua cửa sổ lầu hai nhìn xuống dưới lầu
một, lúc này phòng bán đấu giá còn chưa có người ngồi, "Hi vọng đấu giá hội
lần này xuất hiện mấy người có tiền, tốt nhất có thể bóp."

Đấu giá hội nha.

Không bóp, mỗi người đều rất hài hòa, vật kia sao bán được giá cao?

Lúc này, ở bên ngoài phòng đấu giá, bỗng nhiên bị một đám người vây. Mục Thiên
ra ngoài thì bị chửi ầm lên, "Mục gia không biết xấu hổ, làm chuyện xấu sau
lưng, còn muốn mở lại đấu giá hội?"

"Không biết xấu hổ!"

"Trả lại mạng cho Tái Thiên tiền bối!"

"Mở... Để ngươi mở đấu giá hội."

Kèm theo tiếng người chửi mắng mà diễn sinh ra chuyện ném rác, ném rất chuẩn,
thuận theo cửa sổ, phàm là chỗ có khe hở sẽ bị ném không ngừng. Đồng thời, còn
có người đang trắng trợn tuyên dương Mục gia thiết kế chuyện giết hại người
của Lưu gia bọn họ.

Không cạnh tranh được với Lưu gia bọn họ nên chơi bẩn

Người chung quanh nghe xong, đều chỉ trỏ Mục Thiên.

Mục Thiên càng nghe càng tức giận, "Ta cần chơi bẩn với ngươi? Lại ném, lại
ném đừng trách ta không khách khí. Người đâu, rút đao... Ai ném nửa, hôm nay
liền liều mạng cùng họ, hôm nay hai Thần Huyền của Mục gia ta ở đây!"

Nghe xong lời này, bọn hộ vệ đều ngao ngao kêu lên.

Mắt thấy chiến đấu gần như hết sức căng thẳng, Bạch Hạo cưỡi ngựa đến đây,
người còn chưa có xuống ngựa đã giận quát một tiếng, "Làm cái gì, hai nhà các
ngươi không muốn ở lại Vân Hải chi đô đúng không?"

"Bạch thống lĩnh... Ngươi cũng tận mắt nhìn thấy người của Lưu gia ta chết,
chính là hắn giở trò quỷ." Lưu Nguyên vội vàng giải thích, đồng thời, liếc mắt
ra hiệu cho những người đang bao vây phòng đấu giá của Mục gia.

"Đi!"

"Đi mau."

Mười mấy người vội vàng đi ra.

Bạch Hạo không có đuổi, chỉ nói với Lưu Nguyên: "Ở nơi phố xá náo nhiệt, nhiễu
loạn trật tự của Vân Hải chi đô, cũng đừng trách ta trở mặt không quen biết."

"Biết."

Lưu Nguyên bất đắc dĩ cười một tiếng, xem ra kế hoạch quấy rối đấu giá hội hôm
nay không thể thực hiện được.

Chỉ có thể trở về bàn bạc lại.

"Bạch thống lĩnh, ta liền đi trước." Nói xong, Lưu Nguyên khom người lui lại,
lui về phòng đấu giá của mình.

Khi hắn vừa lui đi, Bạch Hạo lập tức thấp giọng nói với Mục Thiên: "Sửa sang
lại nơi này cho tốt, phong tỏa chung quanh trăm mét, phó thành chủ đại nhân
muốn đến."

"Phó... thành... chủ..." Mục Thiên kinh ngạc nói không ra lời, đành phải vội
vàng hô hào hộ vệ ở bên cạnh, "Thất thần làm gì, tranh thủ thời gian dọn dẹp,
đừng để trên mặt đất có một chút rác."

Bạch Hạo nói tiếp: "Phó thành chủ muốn gặp chủ nhân Tuyền Qua Đồ một lần."

"Cái này, cho ta hỏi một chút." Hắn cũng không dám tự tiện đáp ứng, dù sao hắn
cũng phải dựa vào Ôn Bình để cải tử hồi sinh.

"Ừm, nhớ kỹ nói ra cảnh giới của phó thành chủ."

Bạch Hạo cảm thấy, dù cho hắn là người của tứ tinh tông môn thì cũng sẽ không
đến mức không gặp một vị nửa bước Trấn Nhạc cảnh.

"Vậy ta đi."

Nói xong, Mục Thiên lập tức lên lầu hai, gõ cửa, đứng ở trước người Ôn Bình,
do dự nên nói như thế nào mới có thể để Ôn Bình nhất định đáp ứng. Dù sao, hắn
cũng cắm rễ tại Vân Hải chi đô.

Có thể nịnh nọt được phó thành chủ một chút, đây chính là chuyện tốt!

"Ôn huynh đệ, nửa bước Trấn Nhạc cảnh phó thành chủ Vân Hải chi đô muốn gặp
ngươi một lần, trò chuyện chút."

"Nửa bước Trấn Nhạc?"

"Đúng, chính là nửa bước Trấn Nhạc." Mục Thiên vui mừng, đây là muốn đáp ứng?

"Không rảnh, không gặp." Nói xong, Ôn Bình đưa Tuyền Qua Đồ trên bàn cho Mục
Thiên, đứng dậy muốn rời đi.

"Ôn huynh đệ, đây chính là phó thành chủ..."

Nói đến một nửa, liền bị Ôn Bình trừng mắt nhìn lại.


Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn - Chương #327