Người đăng: ngaythodng
Tất cả mọi người lập tức nhường ra một con đường.
Bọn người Chiêm Đài Thanh Huyền cùng Cơ Lương Bình lúc này cũng lấy lại tinh
thần, vội vàng đuổi theo Ôn Bình. Một đường chạy vội rời đi phường thị, sau đó
Ôn Bình tìm ngay một khách sạn ở lân cận, đang lúc thị nữ muốn hỏi có hẹn
trước không, thì thấy Cơ Lương Bình cùng Bạch Hạo đến sát phía sau.
Hai người cũng là nhân vật không nhỏ ở Vân Hải chi đô, nàng không hề nghĩ ngợi
nhiều, trực tiếp cầm lên chìa phòng Giáp cấp.
"Ôn tông chủ, ta biết linh thiện sự gần nhất ở đâu." Cơ Lương Bình vào nhà,
sau đó vội vàng mở miệng.
Ôn Bình hờ hững mở miệng, "Không cần ngươi... Các ngươi đều ra ngoài!"
Sau khi đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng, Ôn Bình khép cửa sổ lại thật
chặt, đi đến trước người Thi Hoa kiểm tra hơi thở, hô hấp vậy mà trở nên yếu
ớt, đoán chừng sống không được một khắc đồng hồ.
"Thi Hoa, chịu đựng!"
Đang khi nói chuyện, Ôn Bình trực tiếp móc ra một điếu Sinh Mệnh Xì Gà.
Châm lửa!
Đặt lên bàn.
Lấy thêm một cây.
Châm lửa, vẫn là bày trên bàn.
...
Liên tiếp mười điếu, khói trắng nháy mắt ngập tràn trong phòng, kèm theo là
từng tiếng hít thở của Thi Hoa, lồng ngực của nàng dần dần cảm giác có chút hô
hấp chập trùng.
Làm xong tất cả mọi thứ, Ôn Bình mới ngồi xuống.
Đồng thời, thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại, mạng hẳn là có thể bảo vệ.
Nhìn xem Thi Hoa trên giường, Ôn Bình rơi vào trong trầm tư.
Chết cũng nghĩ đến chính mình.
Nàng lúc nào biến ngốc như thế rồi?
Cũng không biết thông minh cơ linh một chút, giả bộ nghe theo ác phụ kia sao?
Nhất định phải liên lụy đến tính mạng của mình làm gì!
Cũng may chuyến đi này mang theo đủ nhiều Sinh Mệnh Xì Gà, bằng không thì mình
đành phải xem nàng chết ngay trước mắt mình.
Cứ như thế, màn đêm buông xuống.
Ôn Bình một mực ngồi trong phòng, người ngoài phòng căn bản không biết xảy ra
chuyện gì. Khi sường mù trong phòng loảng đi, Ôn Bình tiếp tục châm Sinh Mệnh
Xì Gà. Cứ như thế, lặp đi lặp lại mãi cho đến rạng sáng ngày thứ hai.
Đồng thời, chuyện xảy ra ngày hôm qua cũng truyền ra một cách điên cuồng.
Đều nói Vân Hải chi đô đến người của tứ tinh thế lực, bởi vì con chó đi theo
bên người cũng là Thần Huyền thượng cảnh đại yêu.
Mà Nộ nương tử chết, thật ra không có nhiều người để ý.
Bởi vì tin tức Tuyền Qua Đồ kiểu mới đang tuyên truyền một cách điên cuồng,
chuyện của Thần Huyền thượng cảnh đại yêu cũng đang điên cuồng tuyên truyền.
Một vị Thần Huyền hạ cảnh chết chẳng khác gì một cục đá nhỏ rơi xuống hồ.
Lúc rạng sáng, Ôn Bình mới rời khỏi phòng của Thi Hoa, Thi Hoa rốt cục lúc
nào tỉnh lại, hắn không thể biết được.
Nhưng mà hiện tại hắn cũng không có lo lắng nhiều như thế, mạng khẳng định là
đã bảo trụ.
...
Lúc rạng sáng, Mục Thiên thông qua Chiêm Đài Thanh Huyền đến đây tìm được Ôn
Bình.
Đến đây Mục Thiên lộ ra phi thường kích động, vừa đến đã bắt đầu báo tin vui,
"Ôn tông chủ, đấu giá hội lần này phát hỏa!"
"Phát hỏa?"
Ôn Bình lập tức trong lòng yên lặng triệu hoán hệ thống, mở ra tiến độ nhiệm
vụ.
【 Nhiệm vụ du lịch —— Nổi tiếng bên ngoài. 】
【 30212/100000】
Vậy mà tích lũy đến hơn ba vạn người, chỉ mới một ngày mà thôi.
Mục Thiên nói tiếp: "Bởi vì tồn tại Tuyền Qua Đồ kiểu mới cho nên rất nhiều
người muốn mượn danh tiếng của nó để bán ra đồ của mình với giá cao. Dồn dập
mang đồ vật đến bán ở chỗ ta, hiện tại ta cũng nghĩ kỹ, Tuyền Qua Đồ nhất định
dùng để áp trục, nhất định có thể bán đi một cái giá trên trời."
666 viên bạch tinh?
Hắn hiện tại cũng cảm giác quá tiện nghi.
Mục Thiên tiếp lấy còn nói, "Vật của sự kiện quan trọng, ta nghe người ta nói,
đã có Thần Huyền thượng cảnh chuẩn bị 1000 viên bạch tinh."
"Giao cho ngươi." 1000 viên bạch tinh thật giả Ôn Bình không biết, thế nhưng
Mục Thiên có thể tuyên truyền được tốt như thế, thật đúng là niềm vui bất
ngờ, "Tóm lại, để càng nhiều người biết càng tốt."
Mục Thiên lập tức gật đầu.
"Đúng rồi, Ôn huynh đệ, Thanh Huyền trưởng lão cũng nói cho ta biết, đây là
thuốc do chính Mục gia chúng ta chế, chuyên trị nội thương."
"Không cần, nàng đã ổn."
"Vậy thì vô cùng may mắn." Mục Thiên thu bình thuốc lại, "Vậy tối nay có muốn
ta phái người đến đón ngươi không."
"Không cần, chính ta đi." Đấu giá hội lần này, Ôn Bình bắt đầu nghĩ đến chuyện
nhị tinh Tuyền Qua Đồ, nhất định phải rèn sắt khi còn nóng, "Ngươi đi trước
đi, ta đến lúc chạng vạng tối sẽ mang đồ đến."
"Ừm." Mục Thiên gật đầu.
...
Trong sương phòng khách sạn.
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Ôn Bình, chạy mau!"
Thi Hoa bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, cả người trông thất hồn lạc phách,
nhưng lúc nhìn chung quanh, nàng ngây ngẩn cả người.
Đây là đâu?
Diệu Âm trông coi ở ngoài phòng lập tức mở miệng, hô hướng Ôn Bình ở phía dưới
lầu: "Tông chủ, nàng tỉnh."
Nghe nói như thế, Ôn Bình lập tức vui mừng, bước một bước bằng bước ba bước
cấp tốc lên lầu.
Đẩy cửa tiến vào!
"Ngươi đã tỉnh."
Ôn Bình vội vàng đi đến chỗ giường, tiện tay cầm chén nước đưa tới, "Ngủ rất
lâu, uống miếng nước đi."
"Ôn Bình, sao ngươi lại ở đây, đi nhanh lên. Ác phụ kia muốn giết ngươi... Hắn
là Thần Huyền cảnh." Thi Hoa không có nhận, mà là nhanh chóng bảo Ôn Bình chạy
mau, "Ngươi chạy, ta sẽ... Ta sẽ..."
Nói được một nửa, nói không được nữa.
Bởi vì Ôn Bình trực tiếp đưa chén nước đến trước môi của nàng, nghiêng một
chút, "Không sao, ác phụ kia đã bị ta giết."
"Ôn Bình, ta không có nói đùa với ngươi..." Thi Hoa bỗng nhiên sờ lên đầu của
mình, phát hiện vậy mà không có đau đớn, nhưng nàng nhớ rõ bản thân ngã đập
đầu, lúc đó đặc biệt đau nhức, đau đến nàng ngất đi, không có bất cứ tri giác
gì.
"Không sao, nàng đã chết. Ngươi xem, hai chúng ta hiện tại không phải sống rất
tốt sao?"
"Chết rồi?" Lần này, hai chữ trả lời.
Hiển nhiên, nàng không tin Ôn Bình.
Nhưng nhìn đến Ôn Bình lông tóc không tổn hao gì đứng trước người mình, nàng
rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Bình không có việc gì, vậy hết thảy tựu rất tốt đẹp.
Sau khi cho Thi Hoa uống hai ngụm nước, Ôn Bình nói tiếp: "Đừng không tin, ta
có bằng hữu Thần Huyền thượng cảnh, hắn dẫn ta đến đây. Hắn giúp ta giết ác
phụ. Hắn hiện tại hẳn là ở bên ngoài cửa kìa..." Ôn Bình biết, nói chuyện khác
nàng chắc chắn sẽ không tin, cho nên mới lấy lý do này cho nó đáng tin cậy một
chút.
Sau đó Cơ Lương Bình cũng rất phối hợp đi đến, lập tức mở ra mạch môn.
Song dị mạch mạch môn xuất hiện!
Thi Hoa sau khi thấy, lại ngây ngẩn cả người.
Nửa ngày mới nói ra được một câu thế này, "Thật sao?"
Thi Hoa nửa tin nửa ngờ mà nhìn xem chung quanh, không thể tin được.
Trải qua hai tháng khổ sở, nàng đã rất khó tin tưởng trên thế giới tồn tại thứ
tên là kỳ tích, hi vọng.
Nàng chỉ cảm thấy, chết mới có thể giải thoát.
Nhưng bây giờ, Ôn Bình lại nói cho nàng biết ác phụ đã chết, nàng vội vàng
nhéo mình một phen, cảm giác đau lập tức ập đến.
"Thật, không phải nằm mơ."
Nhưng sau khi nói xong câu đó, Thi Hoa lại trầm mặc.
Cả phòng bỗng nhiên an tĩnh lại.
Chỉ chốc lát, tiếng nức nở vang lên, Thi Hoa vui đến phát khóc, giống như một
đứa bé.
"Có muốn ăn chút gì đó không?"
"Ta không đói bụng." Thi Hoa lắc đầu, lại hất tóc xuống, phủ lên nửa bên mặt
kia.
Hiển nhiên, nàng vẫn không muốn để cho Ôn Bình nhìn nhiều mình hiện tại.
Nhưng cũng tốt hơn hôm qua nhiều, chí ít nàng hiện tại nguyện ý quen biết
mình.
Ôn Bình không nói lời gì đứng lên, đi qua mở cửa, vừa muốn nói chuyện, đã thấy
Cơ Lương Bình bưng một cái mâm gỗ đứng trước người, nói: "Ôn tông chủ, đây là
ta linh thiện ta sai người lấy, kỳ hiệu dưỡng thương!"
"Cám ơn." Ôn Bình tiếp nhận mâm gỗ.
Cơ Lương Bình hì hì cười một tiếng, "Ôn tông chủ khách khí."
Ngày sau Thiên Thần Học Viện của hắn còn phải dựa vào Bất Hủ tông, một chén
linh thiện tốn mười mấy bạch tinh này tính là gì?
Ôn Bình bưng linh thiện trở lại trong phòng, mang linh thiện đến trước giường
Thi Hoa, sau đó đưa đến, "Ăn đi, ngươi cũng nghe đó, đây chính là linh thiện
dưỡng thương. Chờ thương lành, ngươi có thể nghĩ gì làm đó, cũng không ai có
thể cản ngươi."
"Ôn Bình, ta..."
Lời cảm kích, bây giờ lại nói không nên lời.
Ôn Bình cũng hiểu, cho nên sờ lên đầu của nàng, đứng dậy muốn rời đi, "Ngươi
ở đây nghỉ ngơi đi, ta còn có việc."