Người đăng: ngaythodng
Câu nói này, Ôn Bình y nguyên không thay đổi trả lại cho hắn!
"Ngươi dám giết người ở Vân Hải chi đô, các ngươi..."
"Ha..." Hai chữ này mới nói ra một chữ, Lưu quản sự kia tựu dọa đến cái đái ra
quần chạy ra ngoài. Mà những hộ vệ Thông Huyền cảnh một mực đứng ở cửa kia,
cũng thất hồn lạc phách trốn theo.
Không ai dám chậm một bước, chỉ sợ con chó kia lại đuổi theo ra ngoài.
Người đi trên đường đã nhận ra động tĩnh ban nãy, tuy chỉ thoáng qua rồi mất
tiêu, nhưng vẫn là nhao nhao ghé mắt xem hướng phòng đấu giá.
Chợt thấy một đám người thất hồn lạc phách chạy ra từ trong phòng đấu giá, đám
người ngạc nhiên kinh hãi. Người của Lưu gia bị làm sao thế? Chạy ra từ phòng
đấu giá của Mục gia, thay đổi bộ dáng đắc ý trước kia.
Phòng đấu giá của Mục gia không phải đã bị họ ép đến sắp đóng cửa sao?
Mang theo nghi hoặc, không ít người thăm dò nhìn xem bên trong. Tự nhiên là
không thấy gì cả, đã không nhìn thấy, cũng không ai tiếp tục để ý chuyện mới
xảy ra, nên dạo phố thì dạo phố, nên nói chuyện trời ơi đất hỡi thì lại tiếp
tục nói chuyện phiếm.
Giống như là không thấy được một màn ban nãy.
Lưu quản sự một hơi xông về địa bàn của mình, chưa tỉnh hồn vỗ vỗ ngực của
mình.
"Thật đen đủi!" Sớm biết con chó kia là Thần Huyền đại yêu, chỉ chế nhạo một
mình Mục Thiên là được rồi, sao phải nói luôn bốn người kia?
Nhưng mà chuyện đã xảy ra. Vậy liền không xong!
"Quản ngươi là người của thế lực nào, tại Vân Hải chi đô, ngươi là rồng cũng
phải cuộn lại." Soạt soạt soạt, Lưu Nguyên đi thẳng lên lầu ba của phòng đấu
giá, dừng lại trước cửa kín đỏ chót, do dự một lúc mới gõ cửa phòng.
"Vào đi!" Người ở bên trong trả lời.
Lưu Nguyên mở cửa ra, cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Lão đại, xảy
ra chuyện lớn."
"Chuyện lớn?" Nam nhân nguyên bản một mực cúi bỗng nhiên ngẩng đầu, hai con
ngươi tản mát ra một cỗ khí thế trơ như đá, trên dưới dò xét Lưu Nguyên vài
lần, "Vân Hải chi đô an an ổn ổn, có thể xảy ra chuyện gì?"
Lưu Nguyên trả lời, "Có người giết người của chúng ta."
"Ai?"
"Một con chó, nhìn ra là Thần Huyền đại yêu..." Sau khi ngồi xuống, Lưu Nguyên
kể lại tất cả quá trình gặp gỡ Ôn Bình. Nam nhân đối diện nghe thế biểu lộ
càng ngày càng nghiêm trọng.
"Quả thật không nể mặt chúng ta, thế nhưng trước mắt ở Vân Hải chi đô, chỉ ta
có thực lực mạnh nhất. Con chó kia, ta khẳng định là không giết được, hơn nữa
Thần Huyền đại chiến rất dễ bị người của phủ thành chủ bắt gặp, đến lúc đó hai
bên cũng khó tránh khỏi bị trách phạt. Như thế đi, trước hết giết tiểu nhân,
tiết hận." Nam nhân hai mắt toát ra lãnh quang.
Một bên Lưu Nguyên nhịn không được vỗ tay bảo hay.
Chỉ cần có thể lấy lại danh dự, ai chết cũng được, mà phương thức tiết hận
đơn giản nhất là kẻ dẫn đầu phải chết.
...
Phòng đấu giá của Mục gia.
Lưu quản sự vừa chạy, Ôn Bình liếc qua Mục Thiên đang không ngậm miệng được,
chợt cũng định cất bước rời đi.
Thế nhưng Mục Thiên vội vàng mở miệng gọi lại, cả người bỗng nhiên chạy đến
trước người Ôn Bình, dùng cả thân thể để ngăn trước cửa, "Ôn huynh đệ, chậm
đã... Ta tin, ta tin." Bên cạnh đi theo Thần Huyền cảnh đại yêu, loại người
này ai sẽ đùa kiểu này a.
Tuyền Qua Đồ mới a!
Nếu như quyền đấu giá thoát khỏi tay hắn, hắn phải tiếc nuối cả đời.
May mắn là người của Lưu gia đến, đưa nửa bước Thần Huyền đến để bản thân tin
tưởng Ôn Bình.
Cảm tạ Lưu gia!
Cảm tạ Lưu Nguyên!
Cảm tạ tám đời tổ tông của hắn!
"Mục lão bản, có thể nghe một chút kế hoạch tuyên truyền của ngươi được
không?" Ôn Bình ngồi xuống, rửa tai lắng nghe.
"Việc này Ôn huynh đệ ngươi yên tâm, Mục gia ta ở Vân Hải chi đô thứ gì cũng
thiếu chứ người thì không. Tin tức về Tuyền Qua Đồ này, ta gọi một trăm người,
liên tục hai ngày, tuyên truyền mỗi một nơi khắp Vân Hải chi đô. Ta cam đoan
đến ngày bán đấu giá, cả đấu giá hội nhất định ngồi đầy người." Mục Thiên lập
tức đánh cược.
Ôn Bình nghe được kế hoạch của hắn, luôn cảm giác có hơi giống cam kết của
tiểu thương.
Bính cấp phòng đấu giá, thủ đoạn tuyên truyền chỉ như thế?
Ôn Bình hỏi: "Mục lão bản, ngươi dùng phương pháp này, kiếm ra người chỉ sợ
cũng không mua đổi đồ của ta a?"
"Ôn huynh đệ thật hiểu biết. Nếu như là những vật khác, làm như thế khẳng định
sẽ có hiệu quả như ngươi nói. Thế nhưng nếu như là loại Tuyền Qua Đồ kiểu mới
này, ngay cả vũ khí cũng có thể tăng phúc bốn thành phẩm chất, vậy mánh lới sẽ
lớn lắm. Tựa như cọng cỏ rơi trong lửa, chạm nhẹ sẽ cháy." Mục Thiên lúc nói
những lời này, lòng tin mười phần.
Chợt, hắn lại nói tiếp: "Đây cũng không phải là một buổi đấu giá, mà là thời
khắc mang tính lịch sử. Tuyền Qua Đồ kiểu mới, có được uy năng không phải hai
loại tác dụng như tăng phúc mạch thuật, hay là dị mạch nhận được tăng phúc qua
đó thực lực tổng hợp tăng lên. Hiện tại, có thể bổ sung năng lực đặc thù, có
được vô địch hộ thuẫn trong năm hô hấp..."
"Mánh lới này chỉ cần tuyên truyền một phen, cộng thêm sự đảm bảo của Mục gia
chúng ta, không ai sẽ nói đây là giả. Nếu có người không tin, khẳng định cũng
đến nhìn xem. Hơn nữa, mánh lới, có thể tạo nên một vật càng truyền kỳ hơn."
"Ví dụ như: Một nhị tinh Tuyền Qua thần tượng hơn 300 tuổi, cả đời không có
con cái, dành tất cả thời gian để nghiên cứu Tuyền Qua Đồ. Tứ tinh thế lực mời
hắn, hắn cũng không nguyện ý gia nhập, một lòng chỉ nghĩ nghiên cứu Tuyền Qua
Đồ. Thế nhưng nghiên cứu Tuyền Qua Đồ kiểu mới thành công, nhân sinh cũng phải
đi đến cuối cùng. Cho nên, lấy tâm huyết cả đời ra bán, không cầu có thể bán
tốt nhất 1000 bạch tinh, chỉ cầu tìm một người hữu duyên. Lần này, ta đảm bảo
người ta nhất định sẽ truyền miệng."
Nói xong, bản thân Mục Thiên vỗ tay cái bốp, chính hắn cũng nói đến kích động
cả người.
"Có chút ý tứ." Ôn Bình không nghĩ đến, nửa bước Thần Huyền cảnh Mục Thiên này
lại còn là một cao thủ chế chuyện a, "Cứ xử lý theo những gì ngươi nói, nhưng
mà ta hi vọng ngươi thêm ba chữ Bất Hủ tông trước chữ nhị tinh Tuyền Qua thần
tượng kia."
"Đây là tông môn của Ôn huynh đệ?"
"Ừm."
"Không có vấn đề, vậy thân thế của nhị tinh Tuyền Qua thần tượng sẽ thay đổi
một chút, đổi thành tông môn xuống dốc Bất Hủ tông, tông chủ vì nghiên cứu
Tuyền Qua Đồ, dẫn đến tông môn xuống dốc. Nhưng hắn vẫn là chấp nhất nghiên
cứu nó."
"Có thể." Ôn Bình cũng nhịn không được vỗ tay, hắn thật là một nhân tài, nếu
như tuyển đến Bất Hủ tông, sau này để hắn chuyên môn bán Tuyền Qua Đồ, khẳng
định sẽ tốt hơn một người không hiểu làm ăn buôn bán như mình rất nhiều.
Nhưng rốt cục có nên mời chào hay không thì phải xem kết quả của buổi đấu giá
lần này.
Quá trình tuy tốt nhưng kết quả lại chưa chắc.
"Đấu giá hội tối ngày mốt mở ra, Ôn huynh đệ, không có vấn đề a?" Mục Thiên
cảm thấy, hai ngày rưỡi thời gian tuyên truyền, khẳng định đủ.
Ôn Bình gật đầu, "Được, vậy chiều ngày mốt ta sẽ mang đồ đến."
"Ôn huynh đệ có chỗ ở không, chỗ ta có rất nhiều phòng, nếu không..."
"Không cần, ta đã ở tại Hồng Liên khách sạn." Ôn Bình biết hắn suy nghĩ gì,
cho nên dứt khoát báo ra chỗ ở, tiêm cho hắn một liều thuốc an thần, để hắn
toàn lực đi thu xếp chuyện này.
Nói xong, Ôn Bình liền đứng dậy rời đi.
Sau khi đi dạo một vòng quanh Vân Hải chi đô, Ôn Bình trở lại khách sạn. Nhưng
lúc này hắn lại đang nghĩ đến chuyện nhị tinh Tuyền Qua Đồ. Nếu như muốn để
cho tất cả mọi người đều nhớ đến năm chữ Bất Hủ tông xuất phẩm này.
Vậy thì nhất định phải dùng nhị tinh Tuyền Qua Đồ!
Nhị tinh Tuyền Qua Đồ ở Vân Hải chi đô cũng thuộc về vật hiếm có, nếu có thể
có cái năng lực đặc thù, vậy thì càng hiếm có.
Sau khi quyết định tốt, ngay sáng sớm hôm sau Ôn Bình liền dẫn người đi đến
phía phường thị, chuẩn bị mua vật liệu chế tác nhị tinh Tuyền Qua Đồ.
Nhưng mới ra khỏi khách sạn, liền nghe thấy có người đang nghị luận.
"Nghe nói không? Phòng đấu giá của Mục gia xuất hiện một vị tiền bối, hắn làm
tông chủ, tông môn đều mặc kệ, quả thực là dành hết tất cả thời gian để nghiên
cứu Tuyền Qua Đồ... Không phải sao, Tuyền Qua Đồ kiểu mới đã ra đời."
"Ta cũng nghe nói, có một kiện nhất tinh Tuyền Qua Đồ vậy mà có thể chế tạo
ra vô địch phòng ngự, năm cái hô hấp a, như thế hoàn toàn có thể quyết định
sinh tử của một cuộc chiến đấu."