Người đăng: ngaythodng
Nói xong, Chiêm Đài Diệp đưa chén cơm đến.
Từng hạt linh mễ óng ánh lóng lánh dưới ánh mặt trời, trong suốt ôn nhuận lại
thêm mùi thương tự nhiên thoang thoảng càng là câu hồn phách người. Thế nhưng
bây giờ, sự chú ý của Cơ Lương Bình không dừng trên linh mễ mà tất cả đều tập
trung trên câu nói phấn chấn lòng người của Chiêm Đài Diệp lúc ban nãy.
Người của Di Thiên tông đến đây?
Hơn nữa nghe lời này có ý tứ là, bọn họ đều bị giết.
"Tiểu Diệp, nói một chút, người của Di Thiên tông xảy ra chuyện gì?"
"Lương Bình gia gia, trước ăn một chút gì, đợi chút nữa ta chậm rãi nói cho
ngươi." Đưa đến một chén linh mễ, cộng thêm một đĩa thịt khiến người trông mà
thèm nhỏ dãi.
Cơ Lương Bình vừa nghiêng đầu, xem xét vậy mà là cơm mà mình trông thấy mấy
ngày trước đây, vui mừng, vội vàng nhận lấy.
"Tiểu tử này thật trượng nghĩa!"
Thấy Cơ Lương Bình bỗng nhiên khen tông chủ một tiếng, Chiêm Đài Diệp buồn
cười, "Lương Bình gia gia, ngươi cũng bị giam mấy ngày, một chén cơm lại tiêu
mòn ngài rồi?"
"Mấy ngày mà thôi, lại nói, có thể ăn nó... Đáng giá!" Cầm đũa lên, cũng
không thèm gắp thức ăn mà chỉ ăn một mình cơm không. Mới ăn một miếng, mùi
thơm trong miệng liền để hắn sung sướng đê mê, hắn thề, từ trước đến giờ hắn
chưa từng ăn qua cơm nào ngon đến như thế, ăn một miếng liền không nhịn được
phải ăn miếng thứ hai.
Nhất là khi miếng thứ nhất xuống bụng, sau đó một dòng nước ấm xông vào linh
thể, càng khiến cho người có ham muốn mạnh mẽ nhất định phải ăn miếng thứ hai,
miếng thứ ba, cảm giác như ai dám căn ngăn thì sẽ chém người đó.
"Thật là thơm!"
Cảm thán một câu, Cơ Lương Bình thổi bụi trên bậc thềm, "Bé con, đến, ngồi,
đến đây kể cho ta nghe một chút chuyện của Di Thiên tông nào."
"A, chuyện này phải bắt đầu nói từ lúc ta cùng nãi nãi theo tông chủ trở về...
Về sau, bọn họ tựu phái đến ba cái Thần Huyền cảnh, còn có một cái Thần Huyền
trung cảnh cùng Thần Huyền trung cảnh đại yêu đến báo thù, đồng thời muốn cướp
đi bí bảo trong tay tông chủ. Nhưng đều bị giết, không chết thì bây giờ cũng
đang tu sửa thành lâu." Nàng không nói đến những thứ như phi chu cùng Ngự Kiếm
Thuật, bởi vì nàng không xác định, vật kia có thể tuyên dương ra ngoài hay
không.
"Khó trách." Hắn xem như minh bạch, vì sao một đống luyện thể cảnh trông coi
một đám Thông Huyền cảnh ở chỗ thành lâu kia, loại tình huống này hắn ngược
lại là gặp qua, thế nhưng không phải ở một nơi chật hẹp nhỏ bé như Thương Ngô
thành này. Một số tam tinh tông môn đặc biệt cường đại, sau khi bắt Thông
Huyền cảnh làm tù binh, mới có thể để luyện thể cảnh tu sĩ nhìn xem bọn họ.
"Phải như thế! Ai bảo bọn họ thích ức hiếp người." Di Thiên tông lập tức chết
năm vị Thần Huyền cảnh, mất mát quá nghiêm trọng, nhưng Di Thiên tông tổn thất
càng lớn thì hắn lại càng cao hứng.
Vừa cười, hắn vừa ăn cơm.
Cuối cùng, Chiêm Đài Diệp nhìn không được, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Lương Bình gia gia, ngài tiếp tục ăn đi, ta đi."
"Nói xong rồi? Ngươi còn chưa nói những người kia là ai đây."
"Chuyện này thì ta cũng không biết, bọn họ không có báo tên."
"Vậy quên đi, chính ta đoán." Cơ Lương Bình bắt đầu trong đầu lục lọi xem Thần
Huyền cảnh nào của Di Thiên tông thích ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy yếu thắng mạnh,
ai... Khoan hãy nói, một người cũng không đoán được, bởi vì ai cũng là loại
người này.
Chiêm Đài Diệp vừa đi, Cơ Lương Bình tiếp tục ăn cơm, ngược lại bây giờ lại
quên mất chuyện bản thân còn đang bị nhốt trên ngàn bậc thềm.
Có cơm ăn, có cố sự kích động nhân tâm để nghe.
Lại nhốt mấy ngày, hắn cũng không quan trọng.
Trái lại lúc này, hắn nổi lên ý nghĩ kết giao thật tốt với Ôn Bình —— có cá
tính, lại có thể đánh Di Thiên tông, làm bạn vong niên lại làm sao?
...
Ngày thứ hai sau khi Thính Vũ các thăng cấp lần hai, Chiêm Đài Thanh Huyền đi
đến chỗ phòng Ôn Bình, gõ cửa phòng.
Thùng thùng!
Ôn Bình vội vàng đi qua mở cửa, liền gặp Chiêm Đài Thanh Huyền biểu lộ nghiêm
túc chuyên chú, bộ dáng như đang trong trạng thái tập trung. Ôn Bình cảm thấy,
đây mới là trạng thái tinh thần mà một Tuyền Qua thần tượng nên có, chí ít
trong lúc làm việc, trạng thái tinh thần nhất định phải chuyên chú trăm phần
trăm, nụ cười là thứ rất dư thừa ở trong lúc này.
"Tông chủ, có thể." Ngụ ý, nàng hiện tại đã có thể chế tác Nhị tuyền Tuyền Qua
Đồ.
"Ừm."
Ôn Bình lập tức đi theo ra ngoài, đi đến chỗ phòng của Chiêm Đài Thanh Huyền.
Nàng an bài phòng khách làm nơi chế tác Tuyền Qua Đồ, sách đã được dọn sạch,
chỉ có các loại dụng cụ linh linh toái toái, phía trên bày biện mười mấy loại
thiên tài địa bảo.
"Tông chủ, ta đã nắm chắc thủ pháp của Nhị tuyền Tuyền Qua Đồ, thế nhưng dù
sao đây cũng là lần đầu tiên. Ta nắm chắc chỉ có năm thành, cho nên tốt nhất
tông chủ ngài không nên phát ra tiếng động gì." Mười thành chuẩn bị là không
thể có được, lần đầu tiên làm, nếu như có thể có mười thành chuẩn bị, đó
nhất định là ở trong mơ.
Năm thành, nghiễm nhiên là một cái tỉ lệ rất cao.
"Không có việc gì, ngươi đi làm là được rồi." Lúc này mệnh hạch nên ra sân.
Hi vọng vận khí có thể tốt một chút đi.
Ôn Bình lập tức gỡ mặt dây chuyền mệnh hạch từ trên cổ xuống, sau đó dùng tay
lay một phát.
Hô!
Mặt dây chuyền rơi xuống dưới.
Lắc lư.
Một vầng tử sắc chợt lóe lên.
【 May mắn phát động, gia tăng xác suất chế tác Nhị tuyền Tuyền Qua Đồ thành
công ba mươi phần trăm. 】
"Cao như thế!" Chỉ một lần duy nhất gia tăng ba mươi phần trăm, lại cộng thêm
ước tính trong lòng kia của Chiêm Đài Thanh Huyền, đó chính là tám thành xác
suất thành công.
"Tông chủ?" Nàng nghe không rõ Ôn Bình vừa nói cái gì.
Ôn Bình khoát khoát tay, lên tiếng trả lời: "Không có gì, ngươi làm chuyện của
ngươi, không cần phải để ý đến ta."
Nói xong, Ôn Bình ngồi xếp bằng xuống, điều chỉnh hô hấp của mình đến một
trạng thái cực kỳ cân bằng, tránh cho gây ra âm thanh quấy nhiễu Chiêm Đài
Thanh Huyền.
Sau đó, Chiêm Đài Thanh Huyền bắt đầu.
Đầu tiên là luyện chế bản vẽ Tuyền Qua Đồ.
Bản vẽ Tuyền Qua Đồ là thứ chịu tải Tuyền Qua Đồ cho nên khôn thể sai sót.
Ầm!
Chấn mạch thanh âm truyền lại.
Hoàng sắc hỏa diễm từ trong tay Chiêm Đài Thanh Huyền bùng lên, đồng thời tiến
hành dung luyện ba loại thiên tài địa bảo. Loại thứ nhất, Huyết Luyện Thạch,
thứ khó kiếm hơn cả Xích Luyện Thạch —— là "nền tảng" ở phía dưới nhất sử dụng
để chịu tải tất cả. Loại thứ hai, Tinh Thần Sa, thiên tài địa bảo dùng để dung
luyện Tuyền Qua Đồ. Loại thứ ba, Băng Phách Tịnh Thủy, dùng để cố định Tuyền
Qua Đồ cùng Tuyền Qua Đồ bằng phẳng.
Ba loại dần dần dung hợp lại dưới sự dung luyện của liệt hỏa. Đồng thời, Chiêm
Đài Thanh Huyền lấy ra một khuôn đúc, tuần tự lấy ra như lúc nãy đổ vào trong
đó, cuối cùng đổ Băng Phách Tịnh Thủy vào khiến cho cả hai ngưng kết. Nhưng
thời điểm muốn ngưng kết, Chiêm Đài Thanh Huyền lập tức sử dụng liệt hỏa hòa
tan cả hai, cùng Băng Phách Tịnh Thủy dung hợp lại với nhau.
Lúc cầm lên thì chỉ là một bảng đồng dày một lớp, tình trạng là hồng sắc, ở
giữa là bạch sắc, còn kèm theo một số thứ ngân sắc giống như toái băng.
"Sao lại thuận lợi như thế!" Làm liền một mạch, điều này khiến cho Chiêm Đài
Thanh Huyền cũng có chút nghĩ không ra —— tiêu chuẩn dung luyện của nàng rõ
ràng không phải hoàn mỹ, phạm sai lầm là hiển nhiên
Đây là điềm tốt a!
Chiêm Đài Thanh Huyền vui mừng, bắt đầu khắc họa Long Bích Văn lên bản vẽ
Tuyền Qua Đồ, mục đích để biến nó trở thành một loại dụng cụ, một loại vật
chứa.
Không hề bất ngờ, cũng thành công.
Sau khi Long Bích Văn chui hoàn toàn vào trong thạch bàn, Chiêm Đài Thanh
Huyền cũng còn chưa lấy lại tinh thần,
Thuận!
Quá thuận!
Lần này là lần đầu tiên mà nàng cười trong mấy chục năm chế tác Tuyền Qua Đồ
—— nàng căn bản không ngăn được niềm vui phát ra từ trong lòng.