Người đăng: ngaythodng
Lúc đang định cất bước đi lên, Chiêm Đài Diệp nói chuyện.
"Lương Bình gia gia, ngươi nghĩ thật nhiều."
"Con bé nhà ngươi."
Cơ Lương Bình cười mắng một tiếng, cũng không để ý đến câu nói đó, chỉ cho
rằng Chiêm Đài Diệp đang nói đùa mà thôi.
Không đợi hắn tiếp tục nói, Chiêm Đài Diệp liền chạy, hắn nâng tay lên đành
phải buông xuống.
Một bên khác, Chiêm Đài Diệp thì phi nước đại đuổi kịp đến Ôn Bình ở trên cùng
của ngàn bậc thềm.
"Tông chủ, bằng hữu của nãi nãi ta đến, có việc gấp muốn gặp nãi nãi ta... Ta
có thể dẫn hắn lên không?"
Ôn Bình đang định mở miệng, liền thấy đôi mắt linh động ngập nước của Chiêm
Đài Diệp, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Cô nương này, nếu như cầu những người khác, thật đúng là không có ai nguyện ý
cự tuyệt.
Nhưng hắn không phải là người như thế.
Ôn Bình lên tiếng trả lời: "Vậy đi, để hắn ngồi ở kia, không thể đi loạn,
ngươi đi gọi nãi nãi ngươi đến."
Nói xong, Ôn bình chỉ tay bàn đá ở bên quảng trường.
Vương bá đang loay hoay ngồi ở kia thử tay nghề điêu khắc mà hắn mới học được
từ Vương thợ mộc trong Thương Ngô thành.
"Được!"
Chiêm Đài Diệp liếc nhìn qua, khẽ gật đầu, kết quả này cũng không khiến nàng
thất vọng bao nhiêu.
Tiếp đó, Chiêm Đài Diệp lập tức đi xuống dưới ngàn bậc thềm dẫn Cơ Lương Bình
lên, sau đó lại đi gọi nãi nãi đang bế quan của nàng.
Nhưng đợi cho đến khi gọi được Chiêm Đài Thanh Huyền thì Cơ Lương Bình tựa hồ
cơ hơi tức giận bất bình.
Bởi bên cạnh còn ngồi một lão già họm hẹm.
Tuy hắn cũng già nhưng tốt xấu gì hắn cũng là Thần Huyền thượng cảnh, gia hỏa
ở bên cạnh này cũng chỉ là lẩm bẩm.
Chiêm Đài Thanh Huyền thấy thế thì cười cười, biết Vương bá bị bệnh tai nên
không nghe rõ, nhưng nàng cũng không giải thích gì cả, mở miệng nói liền:
"Lương Bình đại ca, yên tâm đi, một nhóm Tuyền Qua Đồ mà Thiên Thần Học Viện
muốn ta sẽ nhanh chóng làm ra. Chờ qua một đoạn thời gian ngắn nữa ngươi lại
đến lấy là được rồi."
"Ừm, lần này đến, ta có chuyện muốn nói cho ngươi. Phải tăng thêm 3 tấm, vật
liệu ta mang đến cho ngươi." Nói xong, Cơ Lương Bình vội vàng lấy một Tàng
giới mới từ trong Tàng giới ra, "Thời gian giao hàng vẫn như cũ, khả năng thời
gian có chút gấp, mong là không mang lại phiền phức cho ngươi."
"Không sao cả."
Chiêm Đài Thanh Huyền cười khẽ gật đầu, thu hồi Tàng giới.
Cơ Lương Bình vừa cười vừa nói: "Di Thiên tông bỗng nhiên xuất hiện thêm bảy
tám tên Thông Huyền hạ cảnh dưới 30 tuổi, hơn nữa tiểu gia hỏa còn tu luyện
Hoàng cấp trung phẩm mạch thuật đến viên mãn. Cũng không biết hắn tìm đâu ra
những người này. Vì thắng Thiên Thần Học Viện chúng ta mà thật hạ nổi vốn gốc,
không sợ bị ăn chết sao?"
"Ha ha."
Nói đến Di Thiên tông, Chiêm Đài Thanh Huyền không biết nên nói gì.
Di Thiên tông quả thật chẳng khác gì sợi xích, ai cũng liên quan đến bọn họ a.
Bây giờ nàng mới nhớ đến, lão đại ca của mình này là viện trưởng nội viện
Thiên Thần Học Viện tử thù của Di Thiên tông, ràng buộc này còn mâu thuẫn hơn
cả mối quan hệ giữa Bất Hủ tông và Di Thiên tông.
"Để ta làm 10 Tuyền Qua Đồ, tiêu hao 1000 viên bạch tinh, Lương Bình đại ca,
ngươi thật bỏ được."
"Không thắng tựu mất mặt a, đập nồi bán sắt cũng quyết không thể thua nữa a,
thua liền 10 năm rồi. Nếu thua nữa thì mặt mo cũng không chịu nổi."
Chiêm Đài Thanh Huyền cười cười, chợt nói tiếp: "Được thôi, Lương Bình đại ca,
ta sẽ nhanh chóng làm ra. Đến lúc đó ta sẽ tự mình đưa qua, hôm nay tựu không
giữ ngươi lại, hôm khác chúng ta lại tụ họp đi."
Nàng nhìn nhị tinh Tuyền Qua Đồ chế tác thư được chút thành tựu rồi, thực sự
không muốn vì bất cứ chuyện gì mà trì hoãn bản thân tu hành.
Tuy nói hóa ra là khách, thế nhưng hôm nay coi như xong.
Khách cũng không phải khách.
Cơ Lương Bình khẽ gật đầu, cũng không nói gì.
Sau đó tựu nghe Chiêm Đài Diệp ở bên cạnh thấp giọng nói: "Nãi nãi, ngài có
muốn ăn chút cơm xong bế quan không."
...
Trong phòng bếp.
Ôn Bình vừa định đi xới cơm, kết quả phát hiện cơm trong nồi đã sớm thấy đáy.
Bọn người Vân Liêu mỗi người ba chén, gần như ăn sạch nồi.
Không có cách, Ôn Bình đành phải cầm chén đi xuống dưới lầu.
Khi lại mở ra nắp nồi, khói trắng nóng hổi bừng lên.
Hương khí bốn phía!
...
"Mùi vị gì?"
Cơ Lương Bình mới đứng dậy khỏi bàn đá lập tức ngây ra, theo đó nhúc nhích
mũi, nhìn quanh bốn phía. Nhưng hắn nghĩ đến khả năng đầu tiên là thiên tài
địa bảo thành thục. Bởi vì một chút thiên tài địa bảo đặc thù khi thành thục
sẽ tỏa mùi thơm đặc biệt ra xung quanh, khiến người say mê trong đó.
Chiêm Đài Thanh Huyền cũng nhịn không được cảm thán một câu: "Đúng thế a, mùi
vị gì nhỉ, thật là thơm."
Chiêm Đài Diệp trả lời: "Nãi nãi, đây là điểm tâm do tông chủ làm. Vốn là
trưởng lão để ta đi gọi người đến ăn, thế nhưng người nói bế quan nên ta không
đi quấy rầy người."
"Điểm tâm."
Chiêm Đài Thanh Huyền thì thầm một tiếng, chợt muốn từ biệt.
Nhưng bây giờ Cơ Lương Bình ở bên cạnh lại biểu lộ cổ quái, hơn nửa bất tri
bất giác đi đến phía trước một đoạn. Khi mà Chiêm Đài Thanh Huyền nhịn không
được muốn gọi hắn lại, Cơ Lương Bình bỗng nhiên quay đầu lại, hỏi: "Thanh
Huyền, dị hương như thế, hẳn là thiên tài địa bảo gì đó thành thục."
Hắn nói như thế ý là muốn mang Chiêm Đài Thanh Huyền đi xem một chút.
Hiển nhiên hắn không có nghe thấy những lời ban nãy của Chiêm Đài Diệp.
Chiêm Đài Thanh Huyền bất đắc dĩ cười một tiếng: "Lương Bình lão ca, mùi thơm
này chỉ là đồ ăn của Bất Hủ tông chúng ta mà thôi."
"Đồ ăn?"
Mùi hương đặc biệt như thế mà lại chỉ là đồ ăn?
Tuy không có ý gì với đồ ăn, thế nhưng đồ ăn có thể tản mát ra loại mùi này,
hắn thật nổi lên tâm tư đi xem một chút.
Cơ Lương Bình lập tức nói: "Ta có thể ăn bữa cơm sao?"
"Vậy thì phải hỏi tông chủ của chúng ta, vừa vặn... Dẫn ngươi đi gặp tông chủ
của chúng ta, hai ngươi có thể nói chuyện." Cả hai đều mâu thuẫn với Di Thiên
tông rất sâu nên hẳn sẽ dễ nói chuyện, địch nhân của địch nhân chính là bằng
hữu a.
"Đây..."
Cơ Lương Bình do dự.
Hắn không muốn qua lại gặp gỡ với tông chủ Bất Hủ tông.
Nhưng trong lúc do dự, Chiêm Đài Thanh Huyền đã đi xa, hết cách nên hắn chỉ
đành phải đi lên, chuẩn bị đi bước nào hay bước đó, cùng lắm chút nữa cho chút
cảnh cáo là được rồi.
Ngay lúc ba người đi đến cách phòng bếp không xa, Ôn Bình vừa vặn xới cơm từ
cổng đi ngang qua, liếc mắt thấy được người ở sau lưng Chiêm Đài Thanh Huyền
thì hỏi: "Chiêm Đài trưởng lão, đây là bằng hữu của ngươi?"
Ôn Bình lập tức để hệ thống điều ra thông tin cá nhân của Cơ Lương Bình.
Nhưng sau khi nhìn hai lần thì hắn cũng không để ý nhiều về vị Thần Huyền
thượng cảnh này.
Chỉ cần không phải đến đây gây chuyện thì cũng còn được.
Chiêm Đài Thanh Huyền vội vàng báo ra tục danh của Cơ Lương Bình: "Tông chủ,
đây là viện trưởng nội viện Thiên Thần Học Viện, cũng là bạn của ta."
Nói xong, Chiêm Đài Thanh Huyền nhìn xem bên cạnh mình, Cơ Lương Bình không có
phản ứng gì.
Chỉ thấy Cơ Lương Bình thất thần nhìn Nguyệt Quang Thụ ở hai bên.
Nguyệt Quang Thụ trồng thành hàng?
Tông môn này cũng quá xa xỉ đi?
Cơ Lương Bình vừa cười vừa nói: "Có ý tứ... Khó trách một Tuyền Qua thần tượng
như ngươi lại gia nhập tiểu tông môn này, hóa ra chủ tông môn này không thiếu
tiền."
Chiêm Đài Thanh Huyền bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: "Lương Bình đại ca, đây
là tông chủ của chúng ta."
"Tông chủ, còn trẻ như thế?"
Cơ Lương Bình liếc qua nhưng không phải đặc biệt để ý.
Ánh mắt dừng lại ở chén cơm trong tay Ôn Bình, kia là đầu nguồn của mùi thơm.
Loại mùi thơm này vậy mà lại khiến cho linh thể của hắn bạo động.
Tựa như con sói cực đói.
Đang lúc hắn định hỏi thăm, Ôn Bình liếc mắt nhìn Cơ Lương Bình cũng không để
ý nhiều mà chỉ nói với Chiêm Đài Thanh Huyền: "Chiêm Đài trưởng lão, đừng để
bằng hữu của ngươi chạy lung tung, một canh giờ sau phải xuống núi. À phải,
sáng nay nấu cơm còn lại một chén cuối, nếu như ngươi muốn ăn thì xuống dưới
xới, sau bữa ăn sẽ mở ra ngàn bậc thềm."