Người đăng: ngaythodng
Hắn biết, đi khẳng định là trễ!
Bởi ở một bên khác của doanh địa, mấy cỗ khí tức đã gần trong gang tấc.
Oanh!
Âm thanh lớn cuốn đến.
Kèm theo tiếng nổ lớn đó, một con Thông Huyền thượng cảnh đại yêu không biết
bị thứ gì chém thành hai đoạn, tựa như ngôi sao rơi xuống đất.
"Đến rồi!"
Kim chủ sự trong lòng hơi hồi hộp một chút.
Tông môn kia miểu sát Liệt Ma trong Minh Địa thí luyện, hắn cũng không dám ở
lại.
Ngay lúc hắn muốn lui ra sau để trốn tránh, Ác Linh kỵ sĩ cùng chó săn được
bao bọc bởi lam sắc hỏa diễm rơi từ trên cao xuống ngay trước lều, ngăn chặn
Nam Cung Vấn Thiên tiến vào trong lều vải.
Mặt ngay sát Nam Cung Vấn Thiên.
Nam Cung Vấn Thiên thấy một màn này, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, cả người
kinh sợ thối lui ra sau mấy bước, thế nhưng chưa lui được bao nhiêu bước thì
giọng Ôn Bình từ sau lưng truyền lại.
"Người của ta đâu?"
Thanh âm hết sức quen thuộc.
Quen thuộc đến mức mấy chục năm sau hắn cũng sẽ không quên.
Chính là Ôn Bình tông chủ Bất Hủ tông.
Nam Cung Vấn Thiên lập tức quay người, hỏi: "Ôn tông chủ, ta đang muốn thả hắn
đi... Ngài muốn làm gì?"
"Không cần, ta tự mình đến đón hắn!"
Ôn Bình lạnh nhạt mở miệng, mà Ác Linh kỵ sĩ đứng sau lưng nghe thế lập tức
biến mất, lúc xuất hiện trở lại, hai cánh tay nắm cổ áo Nam Cung Vấn Thiên giơ
hắn lên cao. Nam Cung Vấn Thiên sau khi bị giao long gây trọng thương thì thực
lực đã mười không còn được một, không nói Thần Huyền cảnh, bây giờ Thần Huyền
cảnh cũng có thể giết hắn.
Sau khi bị Ác Linh kỵ sĩ nhấc bổng lên, hắn còn đang giãy dụa.
Lại nói: "Ôn tông chủ, ngươi không giữ chữ tín."
"Giảng... nhưng không phải là với ngươi."
Ôn Bình lập tức phất tay, Ác Linh kỵ sĩ lập tức áp sát mặt đến, trong đầu lâu,
lam sắc liệt diễm hiện lên chiếu lên mắt đối phương. Cũng chỉ liếc nhìn nhau
như thế, Nam Cung Vấn Thiên liền há to miệng cả người không hề động đậy. Hai
con ngươi vốn thanh tịnh bây giờ lại chẳng khác gì than đen bị đốt lên.
Ầm!
Sau đó Ác Linh kỵ sĩ tùy thời hất hắn lên, ngã chạm xuống mặt đất lập tức biến
thành bột phấn.
Một màn này hiện ra trong mắt những người của Di Thiên tông ở chung quanh, dọa
cho bọn họ không dám thở mạnh —— Di Thiên tông, Nam Cung Vấn Thiên gần bằng
tông chủ lại chết đến thi cốt cũng không lưu lại thì bọn họ tính là gì? Để cho
bọn họ giống như chịu chết đi phản kháng đối thủ trước mắt, bọn họ không làm
được, lại càng không đi làm.
Mạng chỉ có một lần!
Tu luyện đến Thông Huyền cảnh càng thêm không dễ!
Cho nên bọn họ tiếc mệnh!
"Tiền bối, chúng ta chỉ nhận mệnh mà đến, thảo phạt Bất Hủ tông cũng không
phải bản ý của chúng ta!"
"Tiền bối, xin khoan thứ cho chúng ta!"
Cùng với việc hai Thông Huyền thượng cảnh thủ lĩnh mở miệng, những người khác
cũng dồn dập nói theo, đồng thời quỳ một chân trên đất biểu thị khuất phục Bất
Hủ tông.
Mà Ôn Bình lại phảng phất như không trông thấy, chỉ bước đến phía lều vải,
liếc mắt nhìn Vân Tiêu còn đang bị trói, Phi Tướng Kiếm bay ra chặt đứt dây
thừng trói hắn.
"Tông chủ, rốt cục ngài đã đến!"
Sống sót sau tai nạn, Vân Liêu đột nhiên đứng dậy, rất là kích động.
Trông thấy Vân Liêu như thế, Ôn Bình cười trả lời: "Vân trưởng lão, ra đi."
"Đa tạ tông chủ đến đây cứu giúp."
"Chuyện nhỏ."
Vân Liêu gật đầu, đi ra lều vải, phóng mắt nhìn những đối thủ đã thần phục ở
chung quanh, trong lòng của hắn vô cùng thoải mái.
Nhưng mới nghiêng đầu, biểu lộ bỗng nhiên thay đổi.
"Ngươi dám trói lão tử này!"
Ầm!
Vân Liêu đá thẳng cẳng một tên Thông Huyền cảnh bên cạnh lều vải.
Người kia mặc dù là Thông Huyền trung cảnh, nhưng bị hắn thượng cẳng chân hạ
cẳng tay như thế cũng không dám đánh trả. Lúc giãy dụa đứng dậy từ dưới đất,
phủi đi bụi đất trên người, tiếp tục quỳ một chân xuống đất.
"Tiền bối, chúng ta cũng chỉ nghe lệnh mà thôi."
Ôn Bình lạnh nhạt trả lời: "Được rồi, các ngươi đứng lên đi. Ta có thể tha các
ngươi một mạng, nhưng... tường Thương Ngô thành bị đổ, các ngươi..."
Nói đến một nửa, có người lập tức nói tiếp.
"Chúng ta có thể đi dọn dẹp!"
"Có thể dọn dẹp ngay bây giờ."
Bọn họ trả lời với tốc độ rất nhanh, đều muốn bắt lấy hi vọng sống cuối cùng
này.
Sau đó, Ôn Bình nói với Mộ Dung Hi vọt ra từ một lều vải khác: "Mộ Dung thống
lĩnh, giao bọn họ cho ngươi!"
"Ừm!"
Mộ Dung Hi ngượng ngùng cười một tiếng, nhìn xem mấy chục tên Thông Huyền cảnh
chung quanh, không biết nên nói gì.
Bây giờ, Ôn Bình trực tiếp nhìn đến chỗ xa nhất trong lều vải.
"Cứ đi như thế?"
Kim chủ sự lặng lẽ bỏ trốn cứ thế mà ngừng hẳn, sau đó chậm rãi bước ra khỏi
lều vải, vội vàng mở miệng giải thích: "Các vị, ta chỉ đi ngang qua."
Ôn Bình cười nhạt một tiếng, lập tức để hệ thống đưa ra tin tức giản lược của
hắn.
Xem xét, ngây ra một lúc.
Vậy mà là Thần Huyền trung cảnh của Bách Tông Liên Minh.
Nhưng giao long không thể rời khỏi lãnh địa Bất Hủ tông, nếu như đánh nhau thì
bọn họ thật không phải là đối thủ.
Nhưng, sợ là không thể nào.
Ôn Bình lạnh nhạt mở miệng: "Kim chủ sự, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao,
cũng nên để lại một chút đồ a?"
"Ha ha."
"Tàng giới ở đầu ngón tay của ngươi thì sao nhỉ?"
"Ngươi!"
"Được rồi, không lưu, tự ta lấy..."
"Ta cho!"
Kim chủ sự lập tức cắn răng tháo Tàng giới ở đầu ngón tay ra, vươn tay sờ soạn
xóa đi ấn ký của bản thân. Ôn Bình cười thầm trong lòng: Hù dọa!
Lập tức nháy mắt ra dấu để Ác Linh kỵ sĩ đi qua lấy.
Sau khi thu hồi Tàng giới, Ôn Bình không quên cười phất tay, "Kim chủ sự, hoan
nghênh lần sau trở lại!"
"Mẹ nó!"
Sau khi đi xa, Kim chủ sự cúi đầu giận mắng một tiếng.
Sớm biết kết quả như thế, hắn đến chế giễu bọn Nam Cung Vấn Thiên làm gì?
Núp ở phía sau, chậm một bước sẽ không thấy y phục Bất Hủ tông, cũng không bị
người áp chế đến mức phải đưa Tàng giới ra.
Nhưng cầm thì cũng đã cầm rồi, đau lòng không phải là chuyện hắn phải nghĩ
nữa, mà là lập tức leo lên lưng đại yêu bay lên không trung —— hắn sợ hãi đối
phương đổi ý.
Nam Cung Vấn Thiên chính là vết xe đổ!
Lúc này, Chiêm Đài Thanh Huyền đi đến, "Tông chủ, cứ để hắn đi xa như thế?"
Ôn Bình lạnh nhạt trả lời: "Đi thôi, giết hắn cũng chỉ kiếm được một cái Tàng
giới, thả hắn đi, hắn có thể mang đến thật nhiều Tàng giới."
Chiêm Đài Thanh Huyền nghe thế, mới đầu là ngây ra một lúc.
Sau khi hiểu rõ ý của Ôn Bình, lại lắc đầu bất đắc dĩ cười một tiếng.
Nhưng nghĩ đến có giao long ở đây, Thần Huyền cảnh đến một người không phải sẽ
đưa một cái sao?
Ôn Bình nói tiếp: "Chiêm Đài trưởng lão, ngươi ở lại đây giải quyết tốt hậu
quả, ta về tông môn trước."
Chiêm Đài Thanh Huyền khẽ gật đầu.
...
Hắc Nham thành.
Mộ Dung Thanh dẫn theo vài người đứng ở trên thành lầu nhìn về phía Bất Hủ
tông, biểu lộ hoặc nhiều hoặc ít có chút cao hứng.
"Di Thiên tông, Kim chủ sự cũng đến, thật muốn xem cảnh tượng lúc Bất Hủ tông
bị hủy diệt a." Mộ Dung Thanh cười tiếp nhận chén rượu thị nữ ở bên cạnh đưa
đến, mười phần thích ý uống sạch một hơi.
"Thoải mái a! Phải rồi, Tiểu Linh, ngươi có biết hát gì không? Hắc Nham thành
ta nhưng nghe nói có ca khúc rất êm tai."
Nữ tử ở bên cạnh cười trả lời: "Nô gia có biết hát một chút, thế nhưng khả
năng hát không tốt."
"Không sao cả, hát đại đi!"
Hôm nay tâm tình của hắn tốt, nghe gì cũng dễ chịu.
Bỗng nhiên, hắn trông thấy có một điểm đen trên bầu trời đang đến gần, sau khi
hắn đến gần, Mộ Dung Thanh lập tức nâng cốc giơ về phía người bên ngoài.
"Đại nhân!"
Mộ Dung Thanh lập tức ôm quyền khom người.