Người đăng: ngaythodng
Cùng tiếng lệch xương thì Ác Linh kỵ sĩ cũng bay ngược ra, va vào dưới đài kê
Thạch Hổ ở phía trước chủ điện.
Ác Linh kỵ sĩ liền dùng tay bẻ lại khớp xương cằm cho đúng, sau đó nhảy lên
trên lưng hổ, vồ tay một phát, hỏa diễm lập tức lan tràn bao phủ Thạch Hổ.
Rống!
Tiếp đó, Thạch Hổ ở trong trạng thái địa ngục phát ra tiếng rống giận dữ, nhảy
khỏi đài cao, từng bước sinh diễm mà động.
Nam Hào thấy thế, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: "Đại nhân cẩn thận, thực lực
của những thứ bị con quái kia đồng hóa đều mạnh phi thường. Nam Mạnh hắn chính
là chết trong tay con "Hỏa yêu" bị đồng hóa.
Nam Cung Vấn Thiên tuy phớt lờ cảnh cáo của Nam Hào nhưng vẫn nhìn chăm chú
Thạch Hổ: "Có chút ý tứ, không ngờ lại có thể đồng hóa cả vật chết, biến Thạch
Hổ thành một con quái vật Thần Huyền hạ cảnh."
Nhưng chỉ sau một khắc, Nam Cung Vấn Thiên không còn cười.
Nắm tay phải siết chặt, hỏa diễm đại thịnh.
Nam Cung Vấn Thiên bỗng dưng lạnh lùng mở miệng: "Đã như thế, ta sẽ cho các
ngươi nếm một chiêu Hoàng cấp thượng phẩm dị mạch mạch thuật!"
OanH!
Hỏa quyền bỗng nhiên oanh ra.
Hỏa diễm như trụ vọt thẳng đến chỗ Ác Linh kỵ sĩ, vây hai bọn họ trong biển
lửa. Ác Linh kỵ sĩ tuy không sợ lửa nhưng cũng không chịu được xung kích như
thế, vậy mà quỳ một chân xuống đất mới đứng vững thân hình, tuy không còn cao
ngạo như trước nhưng vẫn giữ được vẻ lạnh lùng vốn có của một ác linh đến từ
Địa Ngục.
Sau khi hỏa trụ biến mất, lam sắc hỏa diễm của Ác Linh kỵ sĩ cũng dần chập
chờn, tựa như ngọn lửa sắp cháy hết do không còn củi khô đun đốt.
Ôn Bình hơi bất đất dĩ thở dài.
Thầm nghĩ: Xem ra Thính Vũ các được thăng cấp, lần thứ hai diễn ra tình trạng
địch nhân không kết liễu được Ác Linh kỵ sĩ, và nó cũng không làm gì được đối
phương, cục diện khó xử.
Hơn nữa không riêng gì chỉ thăng cấp một lần, mà là thăng cấp liên tục hai
lần, thậm chí ba lần.
Bây giờ, bọn người Hoa Tử Tuần ở bên cửa sổ thấy được cảnh bên ngoài thì biến
sắc, "Cái này..."
Tuy bọn họ đã ngờ đến cục diện này, nhưng không nghĩ lại xảy ra nhanh đến như
thế.
Hoàn toàn là một trận chiến đấu không hề có bất ngờ.
Sau đó, mọi người lập tức quay sang nhìn Ôn Bình.
Khiến cho bọn họ kinh ngạc là Ôn Bình lại vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Không có chút bối rối.
Một ý niệm bỗng nhiên hiện lên trong đầu bọn họ, Ôn tông chủ này lại diễn cảnh
gì đây?
Tiếp đó lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Nam Cung Vấn Thiên: "Đại Kim, đi
bắt tiểu tử kia!"
Kim sắc dực xà lập tức hạ xuống, lượn dọc theo quảng trường đánh đến phía Ôn
Bình, tựa như một con hổ hung ác vồ mồi. Khi nó lao xuống, tu vi Thần Huyền
trung cảnh cũng lộ ra trước mặt mọi người. Bọn họ thấy thế thì sắc mặt càng
trở nên khó coi. Tuy ở trong chủ điện tạm thời có thể bình yên, nhưng nếu như
Ôn tông chủ xảy ra chuyện thì bọn họ há có thể kết thúc trong yên lành?
Thần Huyền trung cảnh đại yêu!
Vượt xa cường giả Thần Huyền cảnh bình thường của Nhân tộc.
Trận chiến này... Lại trở nên quá khó khăn.
Khi mọi người ngưng mắt nhìn lại, Ôn Bình rốt cục lui ra sau.
Đây là lần đầu tiên Ôn Bình lui ra sau.
Nam Cung Vấn Thiên thấy thế, vừa chiến đấu với ba bọn Ác Linh kỵ sĩ vừa phân
tâm nói với Ôn Bình: "Nó là kim sắc Dực Xà Vương, càng mạnh hơn những con Thần
Huyền trung cảnh đại yêu bình thường... Ngươi bây giờ muốn đi gọi người thì
cũng đã chậm rồi. Dực xà tuy không giỏi phi hành nhưng tốc độ của nó không đến
mười hô hấp có thể đuổi kịp ngươi."
Đây chính là nửa câu còn lại mà Kim chấp sự của Bách Tông Liên Minh chưa kịp
nói hết —— yêu vương đi theo!
Bởi vì lúc hắn thấy Dực Xà Vương thì cùng hết sức kinh ngạc.
Lúc này, Ôn Bình không trốn vào trong rừng mà âm thầm hô to hệ thống: "Hệ
thống, đánh thức giao long."
【 Đang tỉnh lại... 】
Nhận được tin tức của hệ thống, Ôn Bình quay đầu lại, trông thấy kim sắc dực
xà ở trên bầu trời, trên mặt vẫn là vẻ hờ hững như cũ. Sở dĩ hắn lui về sau
một chút là vì thức tỉnh giao long cần một đoạn thời gian, hắn không muốn
trước lúc đó lại để cho con kim sắc dực xà này phá nát chiếc Bất Hủ Thanh
Phong Bào cuối cùng của hắn.
Phốc!
Đột nhiên, Dực Xà Vương phun ra một cái gai đen từ trong miệng.
Nó bắn ra như nỏ bắn tên, phi tốc đuổi theo Ôn Bình.
Trong chớp mắt đã đến trước người Ôn Bình.
"Lang Nguyệt!"
Ôn Bình khẽ quát một tiếng, Lang Nguyệt Kiếm bay ra ngoài đánh chính diện gai
đen kia.
Xoẹt xoẹt!
Gai đen không biết là thứ gì bị chém thành hai nửa, sau đó xẹt ngang qua người
Ôn Bình, cắm thẳng một đoạn nhỏ vào trong thổ nhưỡng.
Đây là lần đầu tiên xuất hiện một thứ có thể đâm sâu được Vô Trần Thổ ngoại
trừ cuốc chim do hệ thống mở bán.
Trong lúc Ôn Bình thầm nghĩ thật nguy hiểm, Dực Xà Vương lại hạ xuống phía
này, vỗ cánh thịt không biết ép cong bao nhiêu cây cối.
Ngay lúc này!
Một tiếng rên đau đớn vang tận mây xanh.
Dực Xà Vương to lớn bị giao lòng màu đen tỉnh lại cắn cánh thịt, đồng thời lắc
qua lắc lại, qua vài lần lắc thì cánh thịt to lớn đã bị xé xuống, máu tươi lập
tức tuôn như hắt nước xuống dưới rừng. Dực Xà Vương cũng vì bị mất đi một cánh
mà ngã quỵ trong rừng rậm.